Thiếu Nữ Huyền Học
Chương 66
Hướng đó, là sông sao?
Tề Thịnh vẫn đang cầm một thanh kiếm gỗ đào nhỏ giết xác chết trôi, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên loé lên, thiếu nữ vừa mới còn như sát thần đã không biết đi đâu. Tề Thịnh trong lòng quýnh lên, tốc độ giết xác chết trôi cũng nhanh hơn không ít.
Mà Cố Sanh, lúc này đã nhanh chóng chạy tới bờ sông. Chỉ là vừa đến gần dòng sông, nàng bỗng nhiên cảm giác mình như lạc vào một loại kết giới nào đó, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên mông lung, trên trời vầng trăng tròn treo cao, nhưng màu cỏ lại tối tăm mờ mịt. Đã trải qua lệ quỷ mộng cảnh lần trước, lần này không cần nói nàng cũng biết đây không phải thế giới hiện thực.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía dòng sông trước mắt, mọi thứ xung quanh đều là màu xám trắng, chỉ riêng con sông này vẫn trong trẻo như cũ, tỏa ra từng chút sinh cơ. Cố Sanh cầm kiếm gỗ đào trong tay, chỉ vào con sông kia, “Là ngươi tự đi ra, hay để ta động thủ buộc ngươi ra?”
Dứt lời, dòng sông đang róc rách chảy bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, dòng nước bỗng nhiên dâng lên thành một con sóng lớn cao bằng người, tất cả nước đều tụ lại, cuối cùng tạo thành một hình người làm bằng nước. Nó nói với Cố Sanh: “Tuổi còn nhỏ mà đã nói khoác không biết ngượng!”
Cố Sanh mỉm cười, “Chẳng phải ngươi vẫn sợ ta đó sao?”
Thân hình thủy nhân gợn sóng mãnh liệt, dường như đang thể hiện tâm tình tồi tệ của nó sau khi nghe câu này, “Ta chính là thần sông!”
“Chỉ là yêu sông thành tinh, không chịu tu luyện đàng hoàng để hoá hình, lại đi theo tà môn ma đạo, oan uổng hại mạng người, cũng xứng tự xưng thần sông sao?” Lời nói này của Cố Sanh không hề nể mặt, nhưng thủy nhân cũng không giận, “Ta thấy linh khí quanh thân ngươi rất dồi dào. Thế này đi, nếu ngươi để ta ăn ngươi, ta sẽ không hại người nữa, cũng thả bằng hữu của ngươi đi, thế nào?”
Khóe môi phải Cố Sanh nhếch lên, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường, “Muốn uy hiếp ta? Ngươi chưa đủ tư cách.”
Lần này thủy nhân triệt để nổi giận. Bọn xác chết trôi lập tức như uống phải thuốc kích thích, lực lượng tăng vọt, tốc độ cũng nhanh hơn, lại thêm số lượng đông đảo, áp chế khiến người khác rất khó chịu. Tề Thịnh còn đỡ hơn một chút, vì sớm đã học trận pháp nên giờ phút này bố trí xuống trận pháp phòng ngự. Mấy người còn lại chỉ có thể dùng tốc độ để tránh né xác chết trôi.
Cố Sanh nhìn cảnh này, cũng không tỏ ra gấp gáp như thủy nhân tưởng tượng.
“Bọn họ chơi phần bọn họ, chúng ta chơi phần chúng ta.”
“Cái gì?” Thủy nhân tưởng mình nghe nhầm. Linh khí trên người tiểu cô nương này rất dồi dào, nó đã nhìn chằm chằm mấy ngày rồi, ăn nàng chắc chắn có thể hoá hình. Nó biết không khống chế nổi Cố Sanh, mãi mới đợi được lúc nàng đến cùng bằng hữu, định dùng bằng hữu của nàng để ép nàng khuất phục, ai ngờ tiểu cô nương này lại quá bình tĩnh.
Đúng lúc này, Cố Sanh đột nhiên vận một luồng linh khí, cắt ngón tay.
Thủy nhân hô lên bằng giọng khàn khàn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?” Cố Sanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt vô tội, “Chẳng phải đã nói rồi sao? Chúng ta chơi phần chúng ta.”
Dứt lời, nàng bỗng nhiên đánh ra một đạo huyết phù lơ lửng trên không. Thủy nhân đang định né tránh thì nghe nàng nói: “Ngươi không phải muốn linh khí sao? Trong máu của ta đều chứa đựng linh khí, ăn nó đi, ngươi sẽ có thể hoá hình.”
Thân hình thủy nhân đang chuẩn bị tán ra để né tránh liền dừng lại, quả nhiên ngưng tụ thành hình một lần nữa. Nó do dự mãi, cuối cùng không nhịn được sự cám dỗ, há miệng nuốt đạo huyết phù đang bay về phía mình. Dù sao cái cảnh chờ đợi ở một chỗ, không biết ngày đêm, thời gian trôi đi vô định thế này, nó đã chịu đủ lắm rồi. Nó tình nguyện đối mặt nguy hiểm bị sét đánh cũng muốn hoá hình, vậy thì ăn huyết phù này có gì mà không thể. Huống hồ linh khí trong máu này nhiều đến mức khiến nó gần như muốn ghen tị chết đi được... Nói không chừng, ăn vào là thật sự có thể hoá hình.
Dưới sự điều khiển của chấp niệm hoá hình, thủy nhân nuốt chửng đạo huyết phù kia. Trong nháy mắt, nó cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang tán loạn trong cơ thể. Nó vui mừng, lẽ nào sắp hoá hình sao?
Mà ngay lúc thủy nhân đang mừng như điên, Cố Sanh bỗng nhiên tiếp cận, lại cách không đánh ra ba tấm huyết phù nữa, tấm cuối cùng vừa vặn ấn lên đỉnh đầu thủy nhân. Biểu cảm cố gắng mỉm cười của thủy nhân cứng lại. Bốn đạo huyết phù trong cơ thể bỗng nhiên bắt đầu tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng, khiến nó kêu rên thảm thiết, đồng thời không ngừng phân giải cơ thể nó. Chỉ trong mấy hơi thở, giữa thiên địa đã không còn bóng dáng thủy nhân nữa.
Trên bờ, đám xác chết trôi dường như càng thêm điên cuồng, phảng phất biết chủ nhân đã chết, bắt đầu cuộc giãy dụa cuối cùng.
Năm người của huyền học thế gia trên người đều nhuốm máu, xung quanh là một mảnh thi thể xác chết trôi. Ngay lúc mấy người sắp kiệt sức, bỗng nhiên một nhóm người đi tới. Mạnh Thiên Tề trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng khôn xiết, “Nhị thúc! Cuối cùng mọi người cũng đến rồi!”
“Đến sớm rồi, chẳng phải đang dành thời gian bày trận, chờ để cùng tiêu diệt bọn chúng sao? Mấy đứa mau chạy ra đây!”
Mấy người Mạnh Thiên Tề vội vàng muốn lui ra ngoài. Tề Thịnh còn lo lắng cho Cố Sanh, nhìn quanh một lượt, cuối cùng thấy được một bóng hình bên bờ sông. Hắn tranh thủ thời gian chạy tới, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh tái nhợt, nàng đã ngất xỉu bên bờ sông. Tề Thịnh tim đau như thắt lại, vội ôm người ra ngoài. Mấy người trung niên cùng nhau niệm chú, khởi động pháp trận, phong ấn sống đám xác chết trôi cứng đờ ở bên trong.
Mà lúc rảnh tay, bọn họ mới phát hiện, con sông lúc trước không biết từ lúc nào đã cạn khô hoàn toàn, không còn thấy nước đâu nữa, dường như đã bị bốc hơi sạch. Bùn đất dưới đáy sông cũng khô hạn nứt nẻ thành nhiều khe rãnh, giữa những khe rãnh ấy, máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra...
Mấy người trẻ tuổi tối nay đều bị thương ít nhiều, tinh thần không tốt lắm, nên được bảo về trước.
Trong đó, lúc rời đi Tề Thịnh vẫn ôm Cố Sanh. Khi đi ngang qua tiểu thúc của hắn, không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy tiểu thúc mình cười toe toét đầy vui mừng, “Tiểu tử thối, cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ! Biết đi ‘ủi cải trắng’ nhà người ta rồi.”
Gương mặt đơ của Tề Thịnh cũng không nhịn được mà co giật. Hắn há mồm, định giải thích: “Tiểu thúc, chúng ta không phải quan hệ đó đâu.”
“Biết rồi, biết rồi, chuyện sớm muộn thôi! Yên tâm, tiểu thúc miệng rất kín, sẽ không về nhà nói lung tung đâu. Ngược lại là ngươi đó, làm tiểu cô nương nhà người ta sợ hết hồn rồi phải không? Sau này đừng có dẫn người ta đến mấy chỗ thế này nữa, ngươi tưởng ai cũng gan lớn như mẹ ngươi chắc?”
Tề Thịnh lại há miệng, cuối cùng nhận ra mình không thể nói lại tiểu thúc, dứt khoát từ bỏ. Chỉ là lúc rời đi, hắn vẫn không quên hỏi một câu: “Tiểu thúc, trong túi của chú...”
Tề Thịnh vẫn đang cầm một thanh kiếm gỗ đào nhỏ giết xác chết trôi, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên loé lên, thiếu nữ vừa mới còn như sát thần đã không biết đi đâu. Tề Thịnh trong lòng quýnh lên, tốc độ giết xác chết trôi cũng nhanh hơn không ít.
Mà Cố Sanh, lúc này đã nhanh chóng chạy tới bờ sông. Chỉ là vừa đến gần dòng sông, nàng bỗng nhiên cảm giác mình như lạc vào một loại kết giới nào đó, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên mông lung, trên trời vầng trăng tròn treo cao, nhưng màu cỏ lại tối tăm mờ mịt. Đã trải qua lệ quỷ mộng cảnh lần trước, lần này không cần nói nàng cũng biết đây không phải thế giới hiện thực.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía dòng sông trước mắt, mọi thứ xung quanh đều là màu xám trắng, chỉ riêng con sông này vẫn trong trẻo như cũ, tỏa ra từng chút sinh cơ. Cố Sanh cầm kiếm gỗ đào trong tay, chỉ vào con sông kia, “Là ngươi tự đi ra, hay để ta động thủ buộc ngươi ra?”
Dứt lời, dòng sông đang róc rách chảy bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, dòng nước bỗng nhiên dâng lên thành một con sóng lớn cao bằng người, tất cả nước đều tụ lại, cuối cùng tạo thành một hình người làm bằng nước. Nó nói với Cố Sanh: “Tuổi còn nhỏ mà đã nói khoác không biết ngượng!”
Cố Sanh mỉm cười, “Chẳng phải ngươi vẫn sợ ta đó sao?”
Thân hình thủy nhân gợn sóng mãnh liệt, dường như đang thể hiện tâm tình tồi tệ của nó sau khi nghe câu này, “Ta chính là thần sông!”
“Chỉ là yêu sông thành tinh, không chịu tu luyện đàng hoàng để hoá hình, lại đi theo tà môn ma đạo, oan uổng hại mạng người, cũng xứng tự xưng thần sông sao?” Lời nói này của Cố Sanh không hề nể mặt, nhưng thủy nhân cũng không giận, “Ta thấy linh khí quanh thân ngươi rất dồi dào. Thế này đi, nếu ngươi để ta ăn ngươi, ta sẽ không hại người nữa, cũng thả bằng hữu của ngươi đi, thế nào?”
Khóe môi phải Cố Sanh nhếch lên, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường, “Muốn uy hiếp ta? Ngươi chưa đủ tư cách.”
Lần này thủy nhân triệt để nổi giận. Bọn xác chết trôi lập tức như uống phải thuốc kích thích, lực lượng tăng vọt, tốc độ cũng nhanh hơn, lại thêm số lượng đông đảo, áp chế khiến người khác rất khó chịu. Tề Thịnh còn đỡ hơn một chút, vì sớm đã học trận pháp nên giờ phút này bố trí xuống trận pháp phòng ngự. Mấy người còn lại chỉ có thể dùng tốc độ để tránh né xác chết trôi.
Cố Sanh nhìn cảnh này, cũng không tỏ ra gấp gáp như thủy nhân tưởng tượng.
“Bọn họ chơi phần bọn họ, chúng ta chơi phần chúng ta.”
“Cái gì?” Thủy nhân tưởng mình nghe nhầm. Linh khí trên người tiểu cô nương này rất dồi dào, nó đã nhìn chằm chằm mấy ngày rồi, ăn nàng chắc chắn có thể hoá hình. Nó biết không khống chế nổi Cố Sanh, mãi mới đợi được lúc nàng đến cùng bằng hữu, định dùng bằng hữu của nàng để ép nàng khuất phục, ai ngờ tiểu cô nương này lại quá bình tĩnh.
Đúng lúc này, Cố Sanh đột nhiên vận một luồng linh khí, cắt ngón tay.
Thủy nhân hô lên bằng giọng khàn khàn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư?” Cố Sanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt vô tội, “Chẳng phải đã nói rồi sao? Chúng ta chơi phần chúng ta.”
Dứt lời, nàng bỗng nhiên đánh ra một đạo huyết phù lơ lửng trên không. Thủy nhân đang định né tránh thì nghe nàng nói: “Ngươi không phải muốn linh khí sao? Trong máu của ta đều chứa đựng linh khí, ăn nó đi, ngươi sẽ có thể hoá hình.”
Thân hình thủy nhân đang chuẩn bị tán ra để né tránh liền dừng lại, quả nhiên ngưng tụ thành hình một lần nữa. Nó do dự mãi, cuối cùng không nhịn được sự cám dỗ, há miệng nuốt đạo huyết phù đang bay về phía mình. Dù sao cái cảnh chờ đợi ở một chỗ, không biết ngày đêm, thời gian trôi đi vô định thế này, nó đã chịu đủ lắm rồi. Nó tình nguyện đối mặt nguy hiểm bị sét đánh cũng muốn hoá hình, vậy thì ăn huyết phù này có gì mà không thể. Huống hồ linh khí trong máu này nhiều đến mức khiến nó gần như muốn ghen tị chết đi được... Nói không chừng, ăn vào là thật sự có thể hoá hình.
Dưới sự điều khiển của chấp niệm hoá hình, thủy nhân nuốt chửng đạo huyết phù kia. Trong nháy mắt, nó cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang tán loạn trong cơ thể. Nó vui mừng, lẽ nào sắp hoá hình sao?
Mà ngay lúc thủy nhân đang mừng như điên, Cố Sanh bỗng nhiên tiếp cận, lại cách không đánh ra ba tấm huyết phù nữa, tấm cuối cùng vừa vặn ấn lên đỉnh đầu thủy nhân. Biểu cảm cố gắng mỉm cười của thủy nhân cứng lại. Bốn đạo huyết phù trong cơ thể bỗng nhiên bắt đầu tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng, khiến nó kêu rên thảm thiết, đồng thời không ngừng phân giải cơ thể nó. Chỉ trong mấy hơi thở, giữa thiên địa đã không còn bóng dáng thủy nhân nữa.
Trên bờ, đám xác chết trôi dường như càng thêm điên cuồng, phảng phất biết chủ nhân đã chết, bắt đầu cuộc giãy dụa cuối cùng.
Năm người của huyền học thế gia trên người đều nhuốm máu, xung quanh là một mảnh thi thể xác chết trôi. Ngay lúc mấy người sắp kiệt sức, bỗng nhiên một nhóm người đi tới. Mạnh Thiên Tề trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng khôn xiết, “Nhị thúc! Cuối cùng mọi người cũng đến rồi!”
“Đến sớm rồi, chẳng phải đang dành thời gian bày trận, chờ để cùng tiêu diệt bọn chúng sao? Mấy đứa mau chạy ra đây!”
Mấy người Mạnh Thiên Tề vội vàng muốn lui ra ngoài. Tề Thịnh còn lo lắng cho Cố Sanh, nhìn quanh một lượt, cuối cùng thấy được một bóng hình bên bờ sông. Hắn tranh thủ thời gian chạy tới, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh tái nhợt, nàng đã ngất xỉu bên bờ sông. Tề Thịnh tim đau như thắt lại, vội ôm người ra ngoài. Mấy người trung niên cùng nhau niệm chú, khởi động pháp trận, phong ấn sống đám xác chết trôi cứng đờ ở bên trong.
Mà lúc rảnh tay, bọn họ mới phát hiện, con sông lúc trước không biết từ lúc nào đã cạn khô hoàn toàn, không còn thấy nước đâu nữa, dường như đã bị bốc hơi sạch. Bùn đất dưới đáy sông cũng khô hạn nứt nẻ thành nhiều khe rãnh, giữa những khe rãnh ấy, máu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra...
Mấy người trẻ tuổi tối nay đều bị thương ít nhiều, tinh thần không tốt lắm, nên được bảo về trước.
Trong đó, lúc rời đi Tề Thịnh vẫn ôm Cố Sanh. Khi đi ngang qua tiểu thúc của hắn, không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy tiểu thúc mình cười toe toét đầy vui mừng, “Tiểu tử thối, cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ! Biết đi ‘ủi cải trắng’ nhà người ta rồi.”
Gương mặt đơ của Tề Thịnh cũng không nhịn được mà co giật. Hắn há mồm, định giải thích: “Tiểu thúc, chúng ta không phải quan hệ đó đâu.”
“Biết rồi, biết rồi, chuyện sớm muộn thôi! Yên tâm, tiểu thúc miệng rất kín, sẽ không về nhà nói lung tung đâu. Ngược lại là ngươi đó, làm tiểu cô nương nhà người ta sợ hết hồn rồi phải không? Sau này đừng có dẫn người ta đến mấy chỗ thế này nữa, ngươi tưởng ai cũng gan lớn như mẹ ngươi chắc?”
Tề Thịnh lại há miệng, cuối cùng nhận ra mình không thể nói lại tiểu thúc, dứt khoát từ bỏ. Chỉ là lúc rời đi, hắn vẫn không quên hỏi một câu: “Tiểu thúc, trong túi của chú...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận