Thiếu Nữ Huyền Học

Chương 101

Sau khi hắn rời đi, cửa phòng ở một góc khách sạn hé mở một khe nhỏ, Cố Bắc nhìn ra ngoài dõi theo bóng lưng hắn, ánh mắt có phần phức tạp.
Phong Thị, đoàn làm phim.
“Cắt! Phạm Kiều, ngươi làm sao thế?” Đạo diễn trông sắp phát cáu, “Cảnh vừa rồi đã NG ba lần rồi, sáng nay ngươi NG bao nhiêu lần rồi hả?”
Phạm Kiều cũng hơi ủ rũ, “Đạo diễn, xin lỗi, hôm nay trạng thái của ta không được tốt lắm.”
Đạo diễn dù vẫn bất mãn nhưng cũng không còn cách nào, đành phất tay, “Nếu trạng thái không tốt thì đi lấy lại trạng thái đi, ngày mai quay lại, ta không hy vọng ngươi lại làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Phạm Kiều chau mày đáp lời, trong lòng lại đang lo lắng chuyện khác.
Hắn là lúc thay trang phục cho cảnh quay, đột nhiên phát hiện tiểu quỷ hồn bài đã biến mất, hắn lập tức lục tung cả phòng thay đồ nhưng vẫn không tìm thấy.
Lúc thỉnh hồn bài, vị hòa thượng kia đã nói với hắn, hồn bài là nơi linh hồn tiểu quỷ trú ngụ, một khi hồn bài rời khỏi người quá một ngày, tiểu quỷ sẽ cho rằng mình lại bị vứt bỏ lần nữa, từ đó sẽ quay lại trả thù người đã thỉnh hồn bài.
Sự trả thù của tiểu quỷ không phải chuyện đùa, cứ nhìn cách nó hành hạ Tưởng Tuyên thảm hại thế nào là biết.
Phạm Kiều lúc này trong lòng vô cùng lo lắng, nên cũng chẳng để tâm đạo diễn nói gì nữa, thấy sắp hết giờ làm, liền dứt khoát bỏ đi ra ngoài tìm kiếm.
Đạo diễn nhìn thấy từ sau lưng, trong lòng lại càng thêm bất mãn, “Cái gã Phạm Kiều này, mới được mấy ngày đã tự cho là mình hay rồi. Về điểm này, hắn đúng là không bằng Tưởng Tuyên.”
Phó đạo diễn bên cạnh chế nhạo nói: “Vốn chỉ là kẻ thay thế cho Tưởng Tuyên, còn mong chờ gì ở hắn chứ?”
Nhà sản xuất cũng đi tới, nghe hai người họ nói vậy thì cười ha hả, “Quay thì cũng quay được, nhưng kỹ năng diễn xuất của hắn so với Tưởng Tuyên vẫn là kém xa, sức hút của nhân vật này cũng không mạnh như vậy, đến lúc tranh giải thưởng, e là hơi khó.”
Đạo diễn bất ngờ nhìn nhà sản xuất một cái, xoa cằm, trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ khác.
Phạm Kiều vừa ra khỏi phim trường liền lái xe thẳng đến bệnh viện.
Trước đó hắn chỉ tìm trong phòng thay đồ, mãi đến khi nghĩ tới tiểu quỷ, hắn mới đột nhiên nhớ đến Tưởng Tuyên.
Hắn biết tầm quan trọng của tiểu quỷ hồn bài, nên sợi dây đeo hồn bài đặc biệt chắc chắn, hầu như cứ nửa ngày hắn lại kiểm tra một lần, quyết không thể nào tự dưng mất đi được.
Sáng hôm nay, nơi duy nhất hắn đến ngoài phim trường chính là bệnh viện, để thăm Tưởng Tuyên.
Tưởng Tuyên nói những lời kỳ quái, như thể biết rõ là mình đã hại hắn vậy, bản thân mình còn không hiểu sao lại quỳ xuống, cơ thể không cử động được.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả chuyện này đâu đâu cũng lộ ra sự quỷ dị.
Tám phần là Tưởng Tuyên thực sự biết gì đó, nên mới cố tình lấy đi hồn bài!
Phạm Kiều tức giận đập mạnh vào vô lăng, “Tưởng Tuyên!”
Hắn và Tưởng Tuyên đấu đá nhiều năm như vậy, tưởng rằng lần này dựa vào thủ đoạn không đứng đắn cuối cùng cũng có thể thắng hắn một lần, trút được cơn tức cho mình. Không ngờ, cuối cùng vẫn bị hắn nắm thóp.
Phạm Kiều ôm một bụng tức đến bệnh viện, làm thủ tục, vào phòng bệnh. Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tưởng Tuyên đang ngồi dựa trên giường, tay cầm một quyển sách, « Diễn Viên Đích Tố Dưỡng ».
Thấy hắn đi vào, Tưởng Tuyên không hề tỏ ra ngạc nhiên, nói một câu “Đến rồi à”, sau đó chậm rãi gấp trang sách lại, đưa bìa sách với năm chữ lớn ra trước mặt Phạm Kiều.
Năm chữ « Diễn Viên Đích Tố Dưỡng » như gai đâm vào mắt Phạm Kiều, phảng phất như một sự châm chọc thầm lặng đối với hắn.
Phạm Kiều hôm nay vốn đã nóng nảy, lúc này lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hoàn toàn không còn tâm trí dò hỏi, chỉ thẳng vào Tưởng Tuyên: “Đưa hồn bài đây cho ta.”
Tưởng Tuyên dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vuốt ve năm chữ lớn trên bìa sách, trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, “Hồn bài nào? Không phải ngươi đến thăm bệnh sao?”
Phạm Kiều cố nén lửa giận trong lòng, “Ta nói, đưa hồn bài cho ta! Ngươi đừng giả bộ nữa Tưởng Tuyên, ta biết là ngươi lấy.”
Tưởng Tuyên nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, “Ngươi nghĩ rằng, ta thiên tân vạn khổ lấy được hồn bài, là để trả lại cho ngươi sao?”
“Tưởng Tuyên.” Phạm Kiều tức đến nghiến răng, “Sao năm đó ta lại không nhận ra ngươi hèn hạ đến thế? Biết thế, năm đó ta đã không kéo ngươi vào cái giới này.”
Ánh mắt Tưởng Tuyên tối lại, không tranh luận với hắn, “Ngươi khích tướng ta cũng vô dụng, nói thật cho ngươi biết, hồn bài đã bị hủy rồi, nên ta không lấy ra được, cũng không trả lại cho ngươi được.”
“Ngươi nói cái gì?” Phạm Kiều thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, “Sao có thể? Người bình thường căn bản không thể hủy được hồn bài.”
“Phạm Kiều, thật không phải ta muốn nói ngươi.” Tưởng Tuyên thực sự có chút không nỡ nhìn hắn, “Bao nhiêu năm như vậy rồi, sao ngươi vẫn ngu ngốc như vậy? Ta đã biết về hồn bài, chẳng lẽ bên cạnh ta lại không có vài vị đại sư hay sao?”
Đại sư, đại sư nào?
Chẳng lẽ là người phụ nữ ngày hôm qua?
Phạm Kiều nhớ lại, hôm qua chính là sau khi mình quỳ xuống, đã bị người phụ nữ kia chạm vào một cái, chính lúc đó nàng ta đã lấy đi hồn bài!
Phạm Kiều lúc này dường như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, hắn chỉ biết rằng, không có hồn bài, hắn sẽ chết!
Hắn hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên, “Nàng ta ở đâu?”
Tưởng Tuyên cười khẩy, “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Phạm Kiều lập tức nổi điên, lao tới, hai tay siết chặt cổ Tưởng Tuyên, siết đến mức Tưởng Tuyên hô hấp khó khăn, mặt mày trắng bệch, nhưng hắn như không nhìn thấy, gầm lên: “Rốt cuộc nàng ta ở đâu? Có nói không, không nói ta liền siết chết ngươi!”
Trong mắt Phạm Kiều, câu trả lời của Tưởng Tuyên chính là hy vọng sống sót của hắn.
Nhưng Tưởng Tuyên bị siết đến hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, vẫn không hé răng, thậm chí còn nhếch miệng cười với hắn.
Phạm Kiều bị nụ cười đó của hắn làm cho đột nhiên thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp buông tay, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở, mấy viên cảnh sát xông vào, theo sau là rất đông phóng viên báo chí, giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Phạm Kiều lập tức sững sờ tại chỗ.
Chương 56
Tưởng Tuyên nhân lúc hắn còn đang sững sờ, nhanh chóng đẩy hắn ra. Cảnh sát liền tiến lên khống chế hai tay hắn, hỏi: “Ngài không sao chứ? Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Tuyên ôm cổ ho khan hai tiếng, khi bỏ tay ra, vẫn có thể thấy rõ vết đỏ trên cổ. Mấy phóng viên gan lớn vội vàng chụp nhanh mấy tấm ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận