Thiếu Nữ Huyền Học

Chương 83

Bản thân bác sĩ cũng không rõ ràng, giải thích xong cho bọn họ, liền mang đồ đạc rời đi. Vu Mẫu không nói gì, lên lầu thấy con gái vẫn ổn, trong lòng mới xem như thở phào một hơi. San Nhu là con gái duy nhất của vợ chồng họ, từ nhỏ đã được yêu chiều hết mực, giờ nghe tin La Tường chết, lại thấy con gái sau khi hôn mê nói những lời kỳ quái, bọn họ dù muốn coi nhẹ cũng không thể coi nhẹ được.
San Nhu đang ngồi trên giường ăn cháo do bảo mẫu đút, Vu Mẫu nhìn thấy, nở một nụ cười từ ái, đi vào, “Sao không mở cửa sổ ra hóng gió một chút, để ngươi phấn chấn tinh thần hơn.” Nói rồi, nàng đi qua mở cửa sổ, một cơn gió nhẹ thổi tới, San Nhu hít một hơi, cười ngọt ngào với nàng.
Tâm tình Vu Mẫu không tệ, ngồi ở mép giường nói chuyện với nàng, sắc trời ngoài cửa sổ nhanh chóng tối sầm lại, ngay sau đó, một trận gió mạnh đột nhiên nổi lên, lá bùa vàng trên tủ đầu giường bị gió cuốn bay lên, xuyên qua cửa phòng, rơi xuống sàn nhà tầng một.
Vu Phụ đang ngồi dưới lầu rầu rĩ, chợt thấy vật này bị thổi xuống, sững sờ một chút, vừa nhặt vật kia lên, chợt nghe trên lầu có tiếng "Xoảng", thứ gì đó rơi vỡ.
“San Nhu, ngươi sao vậy? Ta là mụ mụ! Nhanh, mau buông tay......” Vu Phụ giật mình trong lòng, vội vàng lên lầu, nhìn thấy Vu San Nhu đang thẳng tay bóp cổ Vu Mẫu, Vu Mẫu dùng hai tay không ngừng cố gỡ tay nàng ra.
“San Nhu! Ngươi điên rồi sao?” Vu Phụ tức giận gầm lên, Vu San Nhu đột nhiên buông tay, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn.
Vu Phụ giật nảy mình.
Chỉ thấy hai mắt nàng vằn vện tia máu, nhìn từ xa như chứa đầy máu, vô cùng kinh khủng, bỗng nhiên, nàng nhếch khóe môi, cười một cách quỷ dị với Vu tiên sinh.
“San, San Nhu...... Ta là ba ba......” Vu San Nhu nghe vậy, không những không tỉnh táo lại, mà còn liếm liếm khóe miệng, nụ cười trông càng thêm tàn khốc.
“Ba ba, mụ mụ...... Là người xấu...... giết bọn hắn!” Nàng hét lớn một tiếng, đột nhiên bật dậy từ trên giường, vớ lấy con dao gọt hoa quả liền đâm về phía Vu tiên sinh. Vu tiên sinh né không kịp, bị đâm trúng vai, máu tươi chảy ròng ròng.
May mà đầu óc Vu tiên sinh bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhớ tới chuyện Lão Trương nói hồi sáng, vừa hay trong tay đang cầm lá bùa vừa nhặt lên, liền đột nhiên dán lên trán con gái.
“Keng” một tiếng, dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
San Nhu nhắm mắt lại rồi ngã về phía sau, Vu tiên sinh vội vàng đỡ lấy, mấy người lại đặt nàng lên giường, dùng dây thừng trói chặt lại.
Sau đó, Vu Phụ xử lý vết thương trên cánh tay, Vu Mẫu ở bên cạnh khóc sướt mướt, “Ông nói xem con bé này đã tạo nghiệp gì chứ! Sao lại......” Tiếng khóc của Vu Mẫu đột nhiên ngừng lại, nhìn Vu Phụ, giọng run rẩy, “Ông nói xem, San Nhu nhà chúng ta sẽ không...... Sẽ không thật sự trúng tà đấy chứ?”
Trước kia không tin Quỷ Thần, vì nàng chưa từng gặp chuyện siêu nhiên nào, bây giờ tận mắt chứng kiến, đứa con gái luôn ngoan ngoãn đột nhiên trở nên quỷ dị như vậy, còn muốn giết mẹ giết cha, làm sao có thể không phải là Trúng Tà?
Mà trước đó Vu Phụ và Vu Mẫu đều chỉ thầm đoán trong lòng, không dám nói ra miệng thừa nhận, bây giờ Vu Mẫu nói như vậy, lại giống như chọc thủng một lớp giấy cửa sổ, khiến Vu Phụ không thể không đối mặt trực diện với vấn đề này. Vu Phụ khoanh tay đi tới đi lui, gọi điện thoại cho bác sĩ đến băng bó, trong lúc băng bó, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra gọi điện.
“Vương Kinh Lý, trước ngươi nói ngươi đi tìm cao nhân làm phép thật sao?” Vương Kinh Lý ở đầu dây bên kia bị hắn hỏi như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, vì lần trước sau khi Vu Đổng biết hắn mời người làm pháp sự, đã hung hăng phê bình hắn một trận, nói hắn lớn từng này rồi mà còn tin vào mấy thứ phong kiến mê tín.
Nhưng bây giờ cấp trên hỏi, không thể không trả lời, hắn chỉ thăm dò nói: “Đúng vậy Vu Đổng, nhưng sau đó ta không tìm vị cao nhân kia nữa.”
Vu Phụ bây giờ đâu còn quan tâm hắn có nghe lời mình hay không, nói thẳng: “Gửi phương thức liên lạc của cao nhân kia cho ta.” Vương Kinh Lý ở đầu dây bên kia tuy không hiểu, nhưng vẫn rất nhanh gửi phương thức liên lạc tới.
Vu Mẫu nghe thấy Vu Phụ gọi điện thoại, liền nghĩ tới lá bùa hắn dán lúc trước, hỏi: “Ông còn mời cao nhân nào nữa? Nếu lá bùa kia hữu dụng, thì mời tiểu cô nương đó về đi!”
Vu Phụ cất điện thoại di động, không nói gì. Lá bùa lúc trước là do hắn vứt đi, hắn đương nhiên biết nó hữu dụng, nhưng vừa mới nói lời cay nghiệt, bây giờ lại gọi người ta về, hắn thật sự không mở miệng được. Dù sao cũng đều là đại sư, cao nhân mà Vương Kinh Lý mời chưa hẳn đã kém hơn tiểu cô nương kia.
Bên nhà họ Vu đang lo lắng, còn Cố Sanh bên kia lại vừa ăn no một bữa, tâm trạng rất tốt.
Lão Trương mời nàng dùng bữa, “Cố Đại Sư, đồ ăn trong nhà làm hơi đơn giản, vốn định mời ngài ra khách sạn ăn, kết quả lại... Làm lỡ quá.” Vợ Lão Trương cũng phụ họa, ban đầu họ định mời Cố Sanh ra khách sạn ăn cơm, nhưng Cố Sanh lại nói chỉ cần làm mấy món ăn thường ngày là được, nên cuối cùng mới ăn ở nhà họ.
Ăn no, Cố Sanh đặt đũa xuống, mỉm cười, “Không chậm trễ đâu, ta thích ăn món ăn thường ngày.” Bây giờ ở khách sạn có nhiều món ăn mới lạ, nhưng nàng không thích lắm, thích nhất vẫn là những món ăn thường ngày đó, ăn vào có hương vị gia đình.
Nếu Cố Sanh đã nói vậy, Lão Trương và vợ cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng lại càng thêm có hảo cảm với tiểu cô nương này.
Cố Sanh ăn cơm xong, liền cùng Tề Thịnh quay về khách sạn đã đặt trước đó. Ở bên ngoài cả ngày, dù trên người nàng không đổ mồ hôi, nhưng vẫn cảm thấy quần áo dính không ít bụi, nên về đến nơi liền tranh thủ đi tắm.
Tắm xong đi ra, liền thấy Tề Thịnh đang ngồi trong phòng nàng, tóc hắn hơi ẩm ướt, trên người đã thay một bộ quần áo thoải mái, tay đang cầm một quyển sách không biết của ai để ở đó mà đọc.
Đến gần hơn, còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người hắn, cùng loại với mùi sữa tắm của nàng, một mùi hương thanh mát nhẹ nhàng.
Cố Sanh sững sờ trong giây lát, rồi lập tức khôi phục bình thường, lách qua người hắn, đi lấy máy sấy tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận