Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 57: Binh Khí Hành? Độn ! Độn !

Phó Giang Hoằng đạp hắn một cước:
"Đại ca, ca mua nhiều đào như vậy làm gì?!"
Phó Yến Đình lấy đồng xu ra đưa cho người bán hàng rong, khóe miệng khẽ nhếch:
"Tẩu tẩu của muội thích ăn đào."
Phó Giang Hoằng nghe xong, ngẩng đầu nhìn Chử Trần Âm đang ăn đào cách đó không xa, đột nhiên thay đổi ngữ khí vừa rồi, lại đá một cước vào ca ca nhà mình:
"Ít quá, thêm mười cân!"
Phó Yến Đình nghe xong, quay đầu lại nhìn nàng ấy:
"Muội mua nhiều như vậy làm gì?"
Phó Giang Hoằng nhìn về phía tẩu tẩu nhà mình, nhướng mày kiếm cười nói:
"Tẩu tẩu muội thích ăn!"
Nàng ấy vừa dứt lời, lập tức đuổi theo Chử Trần Âm:
"Tẩu tẩu, tẩu đợi muội!"
Chử Trần Âm quay đầu nhìn lại nàng ấy, thấy nàng ấy xách theo bao lớn bao nhỏ chạy về hướng nàng, đưa tay nói:
"Sao một lúc đã mua được nhiều đồ vậy, lại đây, ta cũng xách một ít."
"Không cần, muội xách."
Phó Giang Hoằng cao hơn nàng một chút, làm việc nói chuyện đều sảng khoái hơn nữ tử bình thường, hiện tại một thân trang phục nam tử, nhìn càng giống một thiếu niên tuấn tú.
Tuy rằng từ nhỏ Chử Trần Âm đã sống trên họng súng, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thiện ác rõ ràng, ngày thường ở chung với người Phó gia tính cách rất hiền lành, không có chút tính tình nào của quan gia tiểu thư kinh thành, cho nên người Phó gia đều rất thích nàng. Nhất là tam muội này, chỉ ở chung vài ngày, liền mỗi ngày tẩu tẩu đến, tẩu tẩu đi. Một nhà sáu người, ngoại trừ phụ mẫu, làm đầu đó chính là tẩu tẩu.
"Tẩu tẩu, tẩu còn muốn ăn gì nữa không, chúng ta mua thêm một ít."
Phó Giang Hoằng cười hỏi nàng.
"Không cần, đủ rồi, chúng ta cứ mang những thứ này về nhà trước."
Chử Trần Âm vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ nạm hồng ngọc đưa cho nàng ấy:
"Cái này tặng muội."
Phó Giang Hoằng nhìn thanh chủy thủ tinh xảo này, vô cùng vui mừng:
"Tẩu tẩu, tẩu lấy con dao găm này từ đâu vậy?"
Chử Trần Âm chỉ tay về phía cửa hàng binh khí vừa mới đi ngang qua.
"Lúc muội và Yến Đình mua trái cây, ta đi đến đó mua một ít đồ có thể sử dụng."
Phó Giang Hoằng buông đồ trong tay xuống, cầm lên tay xem kỹ, cười nói:
"Cảm ơn tẩu tẩu."
Tiểu cô này không thích trang điểm, chỉ thích binh khí.
Chử Trần Âm cũng có thể coi là biết chiều lòng, nhưng thanh chủy thủ này cũng không phải nàng mua, mà là trước đây đã trộm ở trong cung, nghĩ Phó Giang Hoằng thích nên đã lấy ra từ không gian.
Quả nhiên, Phó Giang Hoằng yêu thích không rời tay, cầm trong tay xem đi xem lại.
Ba người đi dạo chợ xong, mang tất cả những thứ mua về khách điếm.
Chử Trần Âm nhân lúc Phó Giang Hoằng đi nhà xí, lại quay lại cửa hàng binh khí vừa mới đi ngang qua.
Để không khiến cho những người khác hoài nghi, nàng đã đặc biệt ăn mặc mộc mạc, đơn giản dễ hòa nhập.
Chưởng quầy cửa hàng binh khí, là một vị nam tử trung niên vóc dáng thấp bé với đôi mắt hình tam giác.
Ông ta ngẩng đầu thấy Chử Trần Âm ăn mặc như một người nông dân, nụ cười hòa nhã ban đầu lập tức thu lại:
"Cô nương, ở đây chúng ta chỉ bán binh khí, cô nương đừng đi nhầm chỗ."
"Chưởng quầy, ta chính là tới mua binh khí."
Chử Trần Âm chậm rãi đi vào cửa hàng, nhìn vào bên trong.
Cửa hàng binh khí này từ bên ngoài nhìn vào trông không lớn, nhưng nhìn vào bên trong, có đủ loại binh khí, bao gồm cung, nỏ, thương, côn, đao, kiếm... cái gì cần có đều có, . Ngoài những loại binh khí thông thường này, còn có rất nhiều binh khí kỳ môn và các loại ám khí khác nhau.
Đại khái là phi tiêu, móc râu rồng, hoa sen sắt, móng vuốt bay, chùy, chùy răng sói, roi mềm, dây thòng lọng...
Chưởng quầy khinh miệt liếc mắt nhìn Chử Trần Âm:
"Cô nương, binh khí ở đây của chúng ta không hề rẻ, chỉ riêng một cây trường thương thôi cũng phải hai mươi lạng bạc, cô nương có thể chi trả được không?"
Chử Trần Âm khẽ hạ mi mắt, lộ ra một nụ cười lạnh, chậm rãi nói:
"Chưởng quầy, ta muốn mua tất cả binh khí trong cửa hàng của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận