Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 296: Nàng Có Thai Rồi (2)

Bụng của nàng thì không đau gì thật, chỉ có nghe mùi là đã cảm thấy buồn nôn.
Mặc dù trước đây nàng không phải bác sĩ khoa phụ sản, nhưng ít nhiều gì cũng đã từng học qua rồi, dựa theo phản ứng khi mang thai thì nếu như có thai thật, đứa nhỏ trong bụng nàng ít nhất cũng đã được hơn một tháng.
Nàng đang nghĩ ngợi thì đại phu đã tới.
Đại phụ đặt rương thuốc xuống rồi bắt mạch cho Chử Trần Âm.
Phó phu nhân nắm chặt lấy tay Thanh Nhi đứng bên cạnh đợi.
Sau một hồi lâu, đại phu đứng dậy hành lễ với họ rồi nói:
"Phó tướng quân, Phó phu nhân, Thiếu phu nhân đây có tin vui rồi."
Chử Trần Âm nghe mà trong lòng cũng thấy hơi bất ngờ.
Không ngờ thế mà nàng lại có thật.
Nàng duỗi bàn tay run rẩy ra, đặt nhẹ lên bụng, mũi thấy hơi cay.
Ở thời hiện đại, nàng sống cô đơn một thân một mình hơn hai mươi năm, không có người thân không có bạn bè, không ngờ bây giờ nàng cũng đã có đứa con của riêng mình.
Phó phu nhân và những người có mặt ở đây đều mừng rỡ.
Phó Giang Hoằng và Mục Chi Liễu cũng cười tươi rói.
Trong số họ có người tự nói với mình:
"Tốt quá rồi, ta sắp thành cô cô rồi."
Có người nói:
"Tốt quá rồi, ta sắp được làm cữu cữu."
Hai người va phải nhau, không biết là ai ở sau lưng nói một câu:
"Sau khi hai người thành hôn, thì đứa nhỏ này phải gọi hai người là dượng hay là mợ đây?"
Hai người họ lập tức cứng người tại chỗ.
cuối cùng vẫn là Phó Giang Hoằng phản ứng nhanh hơn, phản bác lại:
"Gọi thế nào cũng được mà."
Mục Chi Liễu nhẹ gật đầu hết sức tán thành.
Họ ở đây trò chuyện, sau khi Phó phu nhân dặn dò Chử Trần Âm vài câu thì lập tức đưa theo hết tất cả họ ra ngoài, sợ đông người sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Chử Trần Âm.
"Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, đi nghỉ đi, để Trần Âm nghỉ ngơi cho thật tốt."
Mấy người Phó Giang Hoằng ngoan ngoãn rời đi.
Phó phu nhân ở lại sau cùng, lúc bà ấy đóng cửa phòng lại còn không quên nói với Chử Trần Âm:
"Trần Âm, con muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết, mẹ nấu cho con ăn."
Chử Trần Âm mỉm cười trả lời:
"Không cần đâu mẹ, con không đói."
Phó phu nhân đóng cửa lại định đi, nhưng một lúc sau lại quay lại nói:
"Có chỗ nào thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho mẹ biết đấy, mẹ cho đại phu ở lại trong phủ chúng ta trong những ngày này."
Lúc này, Phó Yến Đình đã tự bước tới đóng cửa lại:
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trần Âm đã có con chăm sóc rồi."
Phó phu nhân nghe xong thì vô cùng xúc động, rốt cuộc cũng nhận ra con của mình trưởng thành rồi, bà ấy cũng yên tâm rời khỏi đây.
Phó Yến Đình ôm lấy Chữ Trần Âm, đưa nàng vào trong phòng trong, sau đóng đóng kín cửa lại, đốt than trong phòng lên.
Từ khi Phó Yến Đình biết Chử Trần Âm có thai, hắn cứ luôn trầm tĩnh.
Chử Trần Âm vốn cho rằng hắn sẽ vô cùng hào hứng kích động, không ngờ thế mà hắn lại bình tĩnh như vậy.
Nàng chậm rãi bước xuống giường, bước tới bên cạnh hắn, nàng hỏi:
"Yến Đình, chàng không thích đứa bé này à?"
Phó Yến Đình vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng nói:
"Thích, đương nhiên là ta thích chứ, chỉ cần là nàng và con của chúng ta thì ta đều thích hết."
Chử Trần Âm cúi đầu nói:
"Nhưng tại sao trông chàng có vẻ chẳng vui chút nào vậy?"
Phó Yến Đình nắm lấy tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng bằng ánh mắt vững vàng kiên định, hắn nói:
"Ta vui, rất vui."
Trong lòng của Chử Trần Âm tràn đầy nghi hoặc, vui mà sao nhìn không có chút vẻ mặt nào là vui cười hớn hở hết.
Đúng lúc này, chợt Đại tướng quân bình thường uy phong lẫm liệt thế mà lại ôm chằm lấy nàng, mũi hơi cay, giọng nghẹn ngào nức nở nói:
"Nhưng mà ta sợ mất đi nàng hơn."
Chử Trần Âm lập tức thấy bối rối:
"Yến Đình, sao chàng lại nói như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận