Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 130: Coi Của Cải Như Mạng (2)

Trong lòng nàng thổn thức, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống vàng chất cao trên giường.
Nếu như mang đống bảo bối này của hắn ta đi, vậy có phải hắn ta sẽ mất nửa cái mạng không?!
Phó Yến Đình ở một bên cũng nghĩ như vậy, lấy hương gây mê đã chuẩn bị trước ra để gây mê người trong phòng.
Chử Trần Âm ngăn hắn lại, lấy súng gây mê trong kho vũ khí của mình nhắm ngay cổ của Lục hương thân mà bắn.
Lục hương thân vội vàng duỗi tay che cổ lại, mấy giây sau nhắm mắt lại ngất xỉu.
Súng gây mê vừa đủ liều còn mạnh hơn hương gây mê kiểu cũ gấp trăm lần.
Chử Trần Âm đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào.
Phó Yến Đình duỗi tay che nàng ở phía sau:
"Từ từ, ta đi vào trước nhìn một cái."
Chử Trần Âm dừng chân:
"Yên tâm, thuốc tê của ta có thể khiến một con gấu choáng váng, một chốc nữa hắn ta cũng chưa tỉnh lại đâu, cho dù chàng lấy cục đá gõ vào cũng chưa chắc hắn ta có thể tỉnh lại."
Phó Yến Đình ôm kiếm dài đến bên cạnh Lục hương thân, nhìn bốn phía, cầm bình hoa ở một bên ném vào đầu Lục hương thân.
Lục hương thân ngã trên mặt đất không nhúc nhích, thật sự giống như đã chết.
Lúc này Phó Yến Đình mới để Chử Trần Âm tiến vào.
Vốn dĩ Chử Trần Âm còn hơi lo lắng Phó Yến Đình quá mức lỗ mãng, nhưng khi thấy vết máu trên trán Lục hương thân, nàng mới hiểu được Phó Yến Đình muốn ném chết người.
Xứng đáng! Ai biểu vừa rồi miệng của hắn ta độc địa như vậy!
Nàng đi qua người của Lục hương thân, đi đến bên giường nhìn vào đống vàng, phát hiện cả cái giường đều xếp thành từ vàng.
Cái này là có bao nhiêu sợ đồ của mình bị trộm chứ, mỗi ngày đều gối vằng dưới đầu mới cảm thấy yên tâm.
Chử Trần Âm đặt tay lên giường chuẩn bị đem đưa cả vàng và giường và trong không gian.
Nhưng khi tay nàng vừa mới chạm vào.
Lục hương thân ngã trên mặt đất đột nhiên đứng lên, hắn ta rũ đầu nửa híp mắt, lung lay chỉ vào bọn họ nói:
"Các ngươi là ai? Dám trộm vàng của ta, xem ta có đánh chết các ngươi hay không!"
Nói xong, hắn ta nâng chân lên đánh tới hai người Chử Trần Âm.
Ánh mắt Chử Trần Âm trầm xuống, nâng chân lên đá một cái vào ngực của hắn ta.
Lục hương thân bay thẳng ra đằng ba bốn mét ngã xuống, trong miệng phun ra một búng máu.
Hắn ta ngã trên mặt đất, cũng không biết đau, vẫn chỉ vào vàng trong tay nàng lẩm bẩm:
"Đừng chạm vào vàng của ta, đừng chạm vào bảo bối của ta... Mau buông tay... Buông tay..."
Không chờ hắn ta nói cho hết lời, Phó Yến Đình đã yên lặng cầm bình hoa trong tay đập thật mạnh vào đầu của Lục hương thân một cái.
Lần này đã đánh hắn ta đến méo miệng nằm trên mặt đất hoàn toàn chết ngất.
Chử Trần Âm cũng không lãng phí thời gian, vội vàng đưa vàng trong phòng, nhân tiện còn có một ít đồ vật Lục hương thân đã trộm được trong nhiều năm đưa hết vào trong không gian.
Sau khi đưa vàng vào mấy giây, trong không gian vang lên âm thanh máy móc:
"Còn một trăm bốn mươi ngày nữa mới hoàn thành thăng cấp không gian cấp mười."
Một trăm bốn mươi ngày?
Nhiều vàng như vậy đưa vào mới giảm được mười ngày, hệ thống không gian thật là keo kiệt.
Chử Trần Âm nhỏ giọng nói thầm, nhắm mắt lại chuyên tâm nhìn Lục hương thân trong phòng một lần nữa.
Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Yến Đình trói tay Lục hương thân đang hôn mê dưới xà nhà, sau đó để một cái ghế ở dưới mông của hắn ta, trên ghế cắm một nhánh cây nhòn nhọn.
Chử Trần Âm đi tới nói:
"Đã dọn xong đồ rồi, đi thôi, chúng ta ra sân sau."
Phó Yến Đình xoay người vỗ tay:
"Được, nàng đi cùng ta."
Hai người lập tức đi ra sân sau.
Sân sau của Lục hương thân có đầy đủ lương thực, có gạo, có rau xanh, có gà vịt, có trứng.
Tuy rằng chủng loại không nhiều lắm, nhưng số lượng của mỗi lại cũng đủ lớn.
Nàng cũng không khách sáo, dọn hết mấy thứ này vào trong không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận