Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 345: Tướng Quân Hiện Đại Tính Đi Làm Thêm (2)

Tiểu Vân Châu khôn ngoan ngồi cạnh xem hoạt hình, nhìn cha mẹ ôn điện thoại, mơ hồ.
Lần tích này bọn họ tích ba tháng.
Đồ điện gia dụng, ngay cả người máy quét dọn cũng mua mười mấy cái.
Lầu ba căn bản đã không đặt được nữa.
Chử Trần Âm có chút nhớ nhung không gian.
Siêu thị của cô kinh doanh cũng khá, mỗi ngày đều có tiền vào tài khoản, nếu không phải nhớ ba mẹ, thực ra một nhà ba người có thể ở đây trực tiếp nằm yên hết đời.
Hiện tại mỗi ngày đều mua mua mua, tiền tiêu như nước.
Phó Yến Đình dường như phát hiện ra cứ tiếp tục như vậy, tiền đổi từ vàng cũng sẽ dùng hết.
Anh bắt đầu học đi làm việc kiếm tiền.
Công việc đầu tiên Phó Yến Đình tìm được là bảo vệ, không sai chính là bảo vệ.
Dáng người anh cao to, võ nghệ cao cường, nghĩ ra đầu tiên chính là bảo vệ.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm đã ném một kẻ nát rượu gây chuyện bay ra xa, bị sa thải.
Công việc ngày thứ hai là bán rượu ở quán bar, công việc này là bị người ta dùng lương cao lừa, ngày đầu đi làm, không cẩn thận làm rơi chân giả của một người phụ nữ giàu có, bị sa thải, còn phải bồi thường một khoản tiền.
Công việc thứ ba là diễn viên quần chúng, ở đây anh đụng phải người quen của mình.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
"Tướng quân của ta!"
"Thật sự là người à!"
Một người đàn ông mặc quần áo ăn mày sải bước lớn chạy tới chỗ anh, ôm chầm lấy anh.
Phó Yến Đình bình tĩnh nhìn, hoá ra là người phu xe bị cuốn trong cát chảy với mình.
"Tiểu Ngô, là ngươi sao?"
Ngày trước Tiểu Ngô theo dân bị nạn cùng trốn đến nông phu ở thành Tử An, vì để nuôi được một con ngựa tốt, vì vậy đã để hầu gia làm người nuôi ngựa.
Một nhà hầu gia và tướng quân, cũng tính là ân nhân của cậu ta.
Cậu ta cay đắng khóc nói:
"Tướng quân, nơi này đúng là địa ngục trần gian, trên đất đâu đâu cũng là quái vật chạy, còn có những hung thần ác sắt cạo sạch đầu người ta! Thực sự muốn chết!"
Phó Yến Đình từ từ nâng cậu ta dậy:
"Ngươi tới đây bao lâu rồi?"
Tiểu Ngô đáp:
"Thưa tướng quân, nô tài tới đây đã ba tháng rồi, ở chỉ cần làm theo lời bọn họ, thì có thể có cơm ăn."
Cậu ta nói lấy hộp cơm vừa ăn được một nửa sau lưng mình ra.
Phó Yến Đình trầm tư nhìn.
Anh tới kiếm tiền, chứ không phải kiếm cơm hộp.
Lúc này Tiểu Ngô cũng phát hiện ra tóc của Phó Yến Đình bị cạo rồi:
"Tướng quân, tóc người sao cũng không còn rồi?"
Phó Yến Đình nghiêm túc nói:
"Đàn ông ở đây không để tóc dài, cạo đi cũng tốt."
Đầu đinh anh cắt trước kia hiện tại đã dài ra một chút, lại thêm tóc xoăn tự nhiên, ở giữa tóc hơi xoăn, giống y tóc xoăn Hàn Quốc uốn ở tiệm cắt tóc đó.
Tiểu Ngô cúi đầu, dường như thế giới quan của bản thân lại được mở mang lần nữa.
Lúc này có người gọi cậu ta nói:
"Cái người diễn ăn mày kia, mau đến đây! Nhanh!"
Tiểu Ngô nghe thấy tiếng gọi vội vàng ngẩng đầu:
"Tôi tới đây!"
Phó Yến Đình nhìn cậu ta:
"Người này là?"
Tiểu Ngô nhỏ giọng trả lời:
"Anh ta là người quản lý của nô tài, rất hung dữ, không đi thì cơm hộp thì không có mà ăn."
Phu xe tới đây không có chứng minh thư, có thể tìm được một công việc mưu sinh kiếm ăn, cũng coi như là may mắn.
Lúc cậu ta tỉnh lại bản thân đang ở trong phim trường, sau khi bị coi là tên điên mấy ngày, thì ở đây làm diễn viên quần chúng.
Vì nghe lời ít tiền, nên cũng có nhiều đạo diễn tới tìm cậu ta.
Phó Yến Đình vội chặn cậu ta lại:
"Tiểu Ngô, đưa ta đi cùng."
Tiểu Ngô nghe thấy vậy thì vội vàng lắc đầu:
"Tướng quân, ngài có thân phận gì chứ, làm sao ngài có thể làm công việc này được, không được, tuyệt đối không được."
Phó Yến Đình nhướng mày mỉm cười nói:
"Đại trượng phu co được dãn được, chút việc nhỏ này có tính là cái gì."
Anh chỉ cho rằng mình cũng giống như Tiểu Ngô, mặc quần áo đi tới đi lui chỗ này là được.
Dưới sự thúc giục của phó đạo diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận