Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 236: Lúa Chín Rồi (2)

Đợi đến khi hai người đến gần mới phát hiện, thì ra đoàn lạc đà này là một đoàn buôn gần đó.
Người của đoàn buôn này vốn dĩ sống ở phía nam, nhưng hiện giờ phía nam hạn hán chẳng khác gì phía bắc, bọn họ bèn mang cả nhà theo chuẩn bị đến Khương Quốc.
Đến Khương Quốc cần đi ngang qua Mạc Bắc, vì thế bọn họ mới vô tình gặp Hoàng đế với Vạn thừa tướng.
Hoàng đế vội nói với bọn họ:
"Các ngươi có nước không, mau cho bọn ta một ít nước."
Từ lão gia của đoàn buôn dùng ánh mắt đánh giá bọn họ, sau đó lấy lấy ra một túi nước nhỏ thảy cho bọn họ:
"Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"
Hoàng đế liền nói:
"Trẫm là Hoàng thượng!"
Từ lão gia cười lạnh một tiếng:
"Cái gì mà Hoàng thượng với không Hoàng thượng, ta thấy các người chính là dân tị nạn, uống nước rồi thì tránh ra."
Ông ta nói xong thì dẫn theo đoàn lạc đà tiếp tục tiến về phía trước.
Vạn thừa tướng chặn bọn họ lại:
"Vị lão gia này, có thể nào cùng dẫn bọn ta đi chung không."
Từ lão gia thấy thái độ ông ta tốt hơn nhiều, ngữ khí cũng dịu xuống, nói:
"Muốn đi chung với bọn ta cũng được, nhưng bọn ta không nuôi kẻ nhàn rỗi, muốn có thức ăn muốn có nước, thì làm nô lệ cho bọn ta."
"Làm nô lệ?!"
Hoàng đế kinh ngạc thốt lên.
Ông ta đường đường là quân chủ một nước, bây giờ phải làm nô lệ cho người khác:
"Không được."
Từ lão gia cười lạnh một tiếng:
"Không đồng ý vậy tránh ra, bọn ta còn vội lên đường."
Vạn thừa tướng nghe xong, cũng không quản được nhiều nữa, chạy lên vài bước ngăn bọn họ lại:
"Lão gia, bọn ta đồng ý với người, làm nô lệ!"
Hoàng đế nghe vậy, trên mặt đầy vẻ không vui:
"Không được, tuyệt đối không được."
Vạn thừa tướng vội chạy đến cạnh ông ta nói nhỏ:
"Hoàng thượng, có co có duỗi, chúng ta trước tiên phải sống đã, đợi ngày sau sẽ đi tìm Tam điện hạ bọn họ tiếp."
Hoàng đế vẫn không đồng ý như cũ.
Vạn thừa tướng nghiêm mặt nói:
"Người có còn muốn báo thù không!"
Con ngươi của Hoàng đế hướng lên:
"Muốn! Tất nhiên là muốn."
Vạn thừa tướng thì thầm:
"Vậy người hãy nghe theo thần."
Hoàng đế nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Từ lão gia hối thúc bọn họ:
"Đã nghĩ xong chưa ? Chưa nghĩ xong thì mau tránh ra, nếu không trời tối rồi thì không dễ lên đường."
Hoàng đế cắn răng, hai tay nắm chặt nắm đấm, không còn cách nào khác đành đồng ý nói:
"Được, trẫm... Ta làm nô lệ cho các ngươi."
Từ lão gia vừa hay cũng đang thiếu nhân công, để người hầu đi cùng ném cho Hoàng đế và Vạn thừa tướng hai bao tải lớn bằng dây gai, sau đó để bọn họ khiêng bao tải cùng theo sau lên đường.
Để tránh bọn họ đang vậy mà đói chết, trước khi lên đường cho bọn họ mỗi người ăn một miếng bánh.
Bánh là làm từ lúa mì thô sơ, vừa khô vừa cứng.
Nhưng Hoàng đế với Vạn thừa tướng đói quá rồi, ăn mà thấy thơm lừng.
Từ lão gia thấy bọn họ cũng phiên phiến rồi, bèn bắt đầu gọi tất cả mọi người tiếp tục lên đường.
Nơi cách chỗ này của bọn họ chỉ có mười dặm, chính là thành Tử An.
Trong thành, Chử Trần Âm dẫn theo toàn bộ người trong thành cùng nhau đi gặt lúa.
Mọi người cũng đã rất lâu không nhìn thấy nhiều lúa vàng óng ánh như vậy, ai ai cũng không dám tin trước mắt minh, dùng tay nhẹ nhàng sờ nắn.
"Không ngờ rằng, kiếp này của chúng ta vẫn còn có thể trông thấy lúa."
Hai người thôn dân ôm chầm lấy nhau, oà khóc.
Chử Trần Âm nhìn mọi người nói:
"Chúng ta mau gặt hết lúa này, tuy rằng không nhiều, chắc cũng đủ để chúng ta ăn một thời gian."
Trong không gian của nàng không thiếu lúa gạo, nhưng nếu lấy nhiều quá, dễ dẫn đến hoài nghi.
Bây giờ lúa đã chín rồi, vừa vặn nàng có thể nhân cơ hội này lấy một ít lương thực ra đây.
Liễu đại gia là người làm ruộng lão luyện, đối với việc thu hoạch này mười phần thông thạo.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng dẫn thôn dân cùng nhau cắt hái, Liễu đại gia và Phó Yến Đình, phó tướng quân Tào chịu trách nhiệm phơi lúa đập thóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận