Thiên Mệnh Chi Thượng
Chương 34: Trâu ngựa (cầu truy đọc nha ô ô ô ô)
Chương 34: Trâu ngựa (cầu theo dõi đọc truyện nha ô ô ô ô)
Diệp giáo sư làm việc hiệu quả, nhanh nhẹn dứt khoát, thực tế khiến người ta nhìn mà than thở.
Chiều hôm đó, phòng hành chính trường học còn chưa hết giờ làm việc, một cú điện thoại liền xong xuôi tất cả quy trình. Ngày xưa, Quý Giác xử lý cái giấy phép xe điện cũng phải chạy tới chạy lui tám, chín chục chuyến mới xong các kiểu "lãnh đạo", bây giờ thì nửa cái rắm cũng không dám đánh, răm rắp nghe theo, hoàn thành tất cả quy trình, còn cung kính mời Quý Giác rảnh thì đến ký tên là được.
Mặc dù đã rõ ràng vị trí thật sự của Diệp giáo sư, tuyệt đối không chỉ là một lão sư bình thường đơn giản như vậy, nhưng trải nghiệm thực tế vẫn khiến Quý Giác không khỏi cảm khái quyền lực đúng là tiện lợi.
Mà Diệp giáo sư ngồi trên ghế sa lông thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối, chỉ bưng chén trà lên, thản nhiên nói: "Hiện thế cơ cấu nghiên cứu luyện kim thuật lớn nhất, tất cả hiệp hội ngành nghề công tượng – Thái Nhất chi hoàn là Thiên Môn đại học đang nắm giữ cổ phần.
Nếu như ngươi lấy được giấy phép công tượng trước khi tốt nghiệp, đến lúc đó bọn hắn nhìn nụ cười của ngươi chắc chắn còn rạng rỡ hơn cả nhìn thấy cha ruột."
"Thật hay giả?"
Quý Giác chấn kinh.
Không phải chấn kinh vì năng lượng khổng lồ của Thái Nhất chi hoàn, cũng không phải hiếu kỳ các lãnh đạo trường học sẽ khiêm tốn thế nào khi đối diện mình, mà là hoài nghi cái tiền đề kia.
Trước khi tốt nghiệp? Giấy phép công tượng?
Giáo sư, ngài nghiêm túc đấy chứ?
Năm nay là năm thứ ba đại học của mình, năm sau năm thứ tư, thời gian hai năm, cho dù Diệp giáo sư vung bút miễn cho mình tất cả vấn đề bên trên môn chuyên ngành, thì hai năm vẫn là hai năm thôi! Cho dù mình không ăn không uống không ngủ.
Sau khi có hiểu biết sơ bộ về luyện kim thuật, Quý Giác đã bị chấn nhiếp bởi sự phức tạp trong phân loại và đủ loại kỹ nghệ không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói đến chuyện một ngày nào đó mình có thể giống như Diệp giáo sư, lấy được cấp độ 'Đỏ hóa', trở thành đại lão đại đại lão mà đi đến đâu cũng có người cười tươi đón lấy, chỉ riêng độ khó nhập môn thôi cũng khiến da đầu hắn r·u·n lên.
Vị trí tốt tựa như một vài căn bệnh, chỉ có thể thông qua dịch thể trao đổi và di truyền mới có được. Chứng nhận tiêu chuẩn của Thái Nhất chi hoàn, ở một mức độ nào đó, còn đáng quý hơn nhiều so với những vị trí hút hàng nổi tiếng kia.
Từ 12 tuổi đến khi c·hết lúc 40 tuổi mới có người đạt được, làm học đồ cho người ta, trợ thủ ngót nghét nửa đời người là chuyện thường thấy. Nguyên nhân trong đó: Lương sư cố nhiên hiếm, nhưng tiêu chuẩn khắt khe đến mức khiến người ta giận sôi lại có xu thế càng ngày càng chặt chẽ cũng là vực sâu nuốt chửng vô số kẻ qua cầu.
Đạt tới tiêu chuẩn bình xét cấp bậc về thao tác linh chất, lý giải về thượng thiện huy hiệu từ năm 12 tuổi cùng với khắc họa mấy trăm loại phù văn cơ sở, nhận ra mấy ngàn loại mạch kín linh chất, và độc lập sáng tạo một kiện luyện kim vật phẩm cấp B hoàn chỉnh...
Chỉ nghĩ đến thôi là Quý Giác đã thấy trọc đầu.
Nhất là phù văn và thượng thiện huy hiệu. Phù văn là vật chứa và vật dẫn của chúc phúc thượng thiện, cần công tượng phải có sự lý giải sâu sắc về chúc phúc, mỗi loại đều cần kinh nghiệm tích lũy điểm thanh độc lập. Mà mỗi thượng thiện huy hiệu mà công tượng miêu tả ra, càng trực tiếp đại biểu cho lý giải của hắn về thượng thiện chi đạo. Đây hoàn toàn là thực lực cứng nhắc có được nhờ tích lũy thời gian, hoàn toàn không thể làm giả.
"Ta?"
Quý Giác chỉ vào mình, mặt đầy mờ mịt.
Cảm giác mình bỗng nhiên bị đẩy đến ngã ba đường.
Bên trái là một con khỉ dắt ngựa phía trên ngồi một cái đầu hói phía sau đi theo một tên mập và một tên râu quai nón, bên phải là một cái bốn cánh tay hai mươi ngón tay, không biết là cái thứ gì hỗn độn ngồi ở trên vương tọa bạch cốt...
"Yên tâm, ta có lòng tin ở ngươi."
Diệp giáo sư đậy nắp chén trà, ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt lạnh lùng phảng phất cũng nở một nụ cười: "Ngươi sẽ không để cho ta thất vọng, đúng không?"
Quý Giác điên cuồng gật đầu.
Không dám lên tiếng.
Mãi đến khi sắp lái xe về đến nhà, hắn mới nhịn không được ôm đầu, ngửa mặt lên trời thở dài. Điều này khác hẳn với vẻ mặt phấn chấn vui sướng của cô em gái nhỏ ngồi ở ghế sau xe.
"Ở trường học vui vẻ không?" Quý Giác tò mò hỏi.
"Ừm, phụ đạo viên và thầy cô đều rất dễ nói chuyện, lại còn có rất nhiều học tỷ nghe nói em có thể năng tốt, từng đoạt giải trong đại hội thể dục thể thao hồi cấp ba, còn tranh nhau kéo em vào câu lạc bộ."
Lục Linh mặt mày hớn hở: "Mọi người ở đó đều có tiền thật đấy ạ, mang đồ trang sức và túi xách đều là những nhãn hiệu mà em chưa từng biết đến, nhưng mọi người cũng không chê em nghèo."
"Bình tĩnh thôi, tất cả mọi người đều một cái lỗ mũi hai con mắt, có gì ghê gớm đâu. Chơi được với nhau thì cứ chơi thôi. Nếu có ai k·h·i·n·h ·d·ễ ngươi, thì nói cho ta biết, hiểu chưa?"
Quý Giác không lo lắng Lục Linh sẽ bị k·h·i·n·h ·d·ễ. Tiểu nha đầu này từ bé đã lanh lợi, gặp ai cũng cười nói ngọt như bôi mật. Nửa phần cửa hàng Đại Lục hơi có tu sửa được khen ngợi là do cô bé xin được đấy... Còn nửa còn lại là Quý Giác mặt dày xin được, chuyện bán nhan sắc nói ra toàn là nước mắt.
Còn về Lục Phong cái hàng kia thì lúc nào cũng nằm trên đệm, ra vẻ mình tài giỏi lắm, không chịu sửa chữa gì cả, nhìn mà phát cáu, chỉ có thể mặc kệ nó.
Quý Giác lắc đầu cảm khái, sau đó nghe thấy tiếng nói phía sau: "Nhị ca, em cảm thấy anh có vẻ vui lắm đấy."
"Hả? Chỗ nào? Em thấy anh cười à?" Quý Giác mờ mịt, soi mình trong kính chiếu hậu. Biểu lộ giật giật, khóe miệng vốn mím chặt có hơi động đậy, nhưng vẫn không có dấu vết của nụ cười.
Chỗ nào nhìn ra được là cao hứng rồi?
"Không giống."
Lục Linh lắc đầu, cằm nhỏ tựa vào vai anh, cười khanh khách: "Mỗi lần anh kiểm tra hoặc gặp phải chuyện phiền toái gì thì anh đều như thế này.
Nhìn thì có vẻ rất nghiêm túc rất đáng sợ, nhưng khóe mắt lại cong lên, ánh mắt cũng tỏa sáng, giống như không sợ gì cả."
"Thật thế à?"
Quý Giác ghé sát vào kính chiếu hậu, quan s·á·t trái phải, nhưng không tài nào nhìn ra độ cong mà em gái miêu tả. Còn về ánh mắt, đâu phải bóng đèn, làm sao mà p·h·át sáng được? Ngược lại là bị gió thổi cho hơi khô, chẳng thấy có gì sáng cả.
Ngược lại, Lục Linh ở sau lưng anh, đôi mắt hệt như vầng trăng khuyết, nụ cười rạng rỡ.
"Hôm nay em đã hỏi rồi đấy ạ."
Cô nói một cách nghiêm túc: "Có học tỷ chỉ mất bốn năm năm là trả hết nợ vay, lãi suất của em còn thấp hơn một chút. Chỉ cần cố gắng một chút, trong trường học tranh thủ lấy thêm mấy cái chứng chỉ, sau này mẹ và mọi người cũng đỡ vất vả hơn. Vài năm nữa, đợi em tích lũy thêm kinh nghiệm, thi đậu kế toán viên cao cấp loại một, là có thể vào công ty lớn làm nuôi gia đình á!
Đến lúc đó em có thể giúp anh trả nợ, mẹ cũng có thể về hưu, lão tam và lão út cũng có thể đổi trường tốt hơn, như vậy việc học tập có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy Phong ca thì sao?" Quý Giác hiếu kỳ.
Thế là, Lục Linh trợn mắt: "Kệ đại ca, cứ để anh ấy mở tiệm sửa xe đi!"
"Ha ha, tốt." Quý Giác nhịn không được cười ha hả: "Đến lúc đó ta mua một chiếc Mustang chính tông, để hắn sửa xe cho ta, không sửa được thì đ·á·n·h giá tồi, không có quy tắc ngầm cũng đ·á·n·h giá tồi!"
"Tốt ạ, cùng nhau cùng nhau!"
Trong tiếng hoan hô, con cừu nhỏ đạp ga lao đi, đột đột đột tiến về phía trước, chở bọn họ biến m·ấ·t trong ánh chiều tà, phảng phất còn đẹp đẽ hơn ngày xưa.
Trong tiếng cười, trên đường phố vẫn ngựa xe như nước, Nhai Thành phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Crắc!
Trong tiếng cửa cuốn thanh thúy, tất cả phảng phất ngưng kết lại lúc này.
Đêm khuya, trong phòng k·h·á·c·h rách rưới, chiếc TV bị g·ặ·m nham nhở vẫn giữ nguyên t·h·ả·m trạng.
Mà 'hung thủ' đầy người bùn đất giờ phút này đang nằm vật ra sàn nhà phòng kh·á·c·h, lăn lộn, vung vẩy hai bánh xe, không ngừng giãy dụa thân thể.
Phía trước nó, hai bên ngoài nhựa đèn xi nhan trước bị xé ra, lộ ra cái miệng rộng không thể gọi tên và cái lưỡi nhựa, thèm thuồng nhỏ dãi.
"Ngồi xuống, ngồi xuống!"
Quý Giác liên tục quát lớn, huấn lệnh. Thế là con cừu nhỏ t·i·ệ·n nhân đứng lên, 'ngồi' trên mặt đất trước mặt Quý Giác, hai bánh xe ngoan ngoãn đảo qua đảo lại, há miệng thở.
Bộ dạng cún con ngoan ngoãn làm người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
"Tốt, há miệng ra, chậm thôi, ăn từ từ, lão t·ử có cướp của ngươi đâu!"
Quý Giác cầm cái đùi gà tươi rói vừa x·á·c·h từ nhà Lục mụ về, ném vào t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g con cừu nhỏ. Còn bị cái lưỡi thừa cơ l·i·ế·m cho một cái, dính nửa tay dầu máy.
Mắt thấy cái đùi gà bị đoạt từ t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g lão út, cứ như vậy bị con cừu nhỏ nuốt trọn một ngụm, cả x·ư·ơ·n·g cũng không n·ô·n ra, nhai cót ca cót két rất thơm tho.
Quý Giác không khỏi thở dài.
Vì cái nhà này, lão út hi sinh quá nhiều.
...Vừa vặn dạo này nó học toán không giỏi, cứ để nó hi sinh nhiều một chút. Tuổi còn nhỏ đã phải hiểu, tiểu hài tử học không giỏi là phải chịu khổ!
Ít nhất là không có đùi gà ăn!
Bất quá...
Hắn giờ phút này xoa cằm, ngắm nghía con cừu nhỏ đang hưng phấn xoay vòng tại chỗ sau khi ăn xong đùi gà, vẫn không hiểu ra sao: "Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi là cái thứ gì đây?"
Con cừu nhỏ nháy hai lần đèn pha ngây thơ, không hiểu ý hắn.
Đáng lý mà nói, thứ này phải là sản phẩm năng lực của Quý Giác, nhưng sau khi năng lực của Quý Giác kết thúc, những đồ chơi khác đều đã biến thành sắt vụn hết cả rồi. Chỉ có con cừu nhỏ nửa chó nửa máy này là nhờ có long huyết mà trời xui đất khiến biến thành đồ vật s·ố·n·g.
Gọi HAFUHAFU với nó, nó cũng không phản ứng gì, không giống chó thật chút nào.
Nhưng nó c·h·ó thật!
Nhất là khi phát hiện Lục mụ mới là thần quản lý Gà Thiến Trắng của Hy Lạp cổ đại, cho dù nó ngồi dưới m·ô·n·g Quý Giác, nó cũng không nhịn được mà vung tấm chắn bùn lên tóe cả lửa.
May mà Lục mụ không để ý!
Vốn nên cho giáo sư xem, nhưng cái đồ chơi này lại dính đến long huyết... Hắn đã hứa với Văn Văn là sẽ giữ bí m·ậ·t về chuyện cô có thể hóa rồng. Dù hiện tại hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc rồng là cái thứ gì, nhưng đã hứa rồi thì tốt nhất là đừng để bất kỳ thứ gì liên quan đến rồng có thể liên hệ đến cô.
Mà trước mắt xem ra, hình như cũng không có vấn đề gì lớn.
Vậy thì cứ nuôi thôi.
Dù sao thì ai lại không muốn có một chiếc xe cừu nhỏ có thể chạy hơn 300km/h trên đường cao tốc mà không cần sạc điện cơ chứ.
"m·ú·t m·ú·t m·ú·t~ Ai là con cừu nhỏ ngoan nhất thế giới nào~ Đương nhiên là con cừu nhỏ của chúng ta ngoan nhất rồi, có đúng không?"
Quý Giác xoa 'đầu chó' của nó khen ngợi: "Bé ngoan đều phải có tên, vậy cừu nhỏ nhà ta có phải cũng nên có danh tự nha?"
Lập tức, con cừu nhỏ càng thêm hưng phấn, 'đầu chó' r·u·n r·u·n điên cuồng.
"Ngô, ta nghĩ xem..."
Quý Giác xoa cằm, trầm ngâm một lát, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía nhãn hiệu t·à·n tạ trên vỏ ngoài của nó. Mờ mờ còn có thể phân biệt được dòng chữ lớn mạ vàng phía dưới – motor Trâu Ngựa, sự lựa chọn của bạn.
Quý Giác lập tức hai mắt tỏa sáng: "Chi bằng gọi 'Tiểu Ngưu Mã' thì hay!"
【???】
Trong khoảnh khắc c·ứ·n·g nhắc, tựa hồ có 100.000 dấu hỏi theo cảm giác từ năng lực truyền tới, lại còn bị đổ nghiêng!
Vừa nghe thấy mình sắp bị gọi là Tiểu Ngưu Mã, con cừu nhỏ giống như lập tức nổi loạn, điên cuồng giãy dụa thân thể, tay lái d·a·o bay loạn xạ, đèn pha mở trừng trừng chiếu vào mắt Quý Giác, bảo hắn đổi cho nó cái tên khác!
Nó không muốn!
Gọi cái gì chứ?
Chẳng lẽ gọi Paru à?
"Tiểu Ngưu Mã làm sao rồi? Chỗ nào không tốt? !"
Quý Giác cảm giác sự thông minh kinh thế của mình bị nh·ụ·c mạ, hết lời khuyên bảo: "Gọi con cừu nhỏ, chưa chắc là cừu non thật, nhưng gọi Tiểu Ngưu Mã, thì chắc chắn là trâu ngựa thật.
Ngươi xem, trâu với ngựa, cái nào mà không mạnh hơn dê? Lại còn to hơn nữa! Sao còn không chịu rồi?"
"Tất tất tất!"
Tiểu Ngưu Mã vừa nãy còn là cừu nhỏ, giờ điên cuồng bấm còi cự tuyệt, tiếc là, cự tuyệt vô ích.
Cứ vậy quyết định.
Ít nhất là Quý Giác đơn phương quyết định.
"Được rồi, đừng làm loạn, ngày mai phải thật tốt bắt đầu làm việc đấy, buổi tối thưởng cho ngươi đùi gà ăn."
Quý Giác phất tay lên lầu, rửa mặt xong xuôi, lên g·i·ư·ờ·n·g nằm xuống, như lệ cũ liếc nhìn chiếc đồng hồ vừa tháo xuống khỏi cổ tay.
Đồng hồ của biểu ca vẫn ổn định như trước, trừ lúc cần thiết phải "Kerry" toàn trường ra, thì tuyệt đối không có nửa điểm yêu t·h·iêu thân, thậm chí không cần ăn Gà Thiến Trắng!
Quả thực là nhân viên khiến cả nhà đỡ lo nhất.
Đáng tiếc, trên mặt đồng hồ, vẫn không hề có động tĩnh gì.
Vốn dĩ sau khi hắn trở thành t·h·i·ê·n tuyển giả, con số 0 màu vàng cuối cùng cũng lấp đầy, số 1 cũng có dấu hiệu mở đầu tốt, nhưng trừ lúc bắt đầu ra, thì cứ như một cuốn sách bị nghẹn hơn một năm, khó khăn lắm mới viết được chút gì đó đã bị vùi d·ậ·p giữa chợ sách, sau đó thì sắp không có gì nữa.
Ròng rã hơn nửa tháng, bất luận Quý Giác có sử dụng năng lực thế nào, tích súc linh chất thế nào, lật qua lật lại nghiên cứu thế nào, con số 1 đang gật gù kia vẫn từ đầu đến cuối không nhúc nhích chút nào!
Làm 0 khó, làm 1 còn khó hơn.
Năng lực của Quý Giác đến bây giờ, căn bản vẫn không có bất kỳ trưởng thành nào.
(hết chương)
Diệp giáo sư làm việc hiệu quả, nhanh nhẹn dứt khoát, thực tế khiến người ta nhìn mà than thở.
Chiều hôm đó, phòng hành chính trường học còn chưa hết giờ làm việc, một cú điện thoại liền xong xuôi tất cả quy trình. Ngày xưa, Quý Giác xử lý cái giấy phép xe điện cũng phải chạy tới chạy lui tám, chín chục chuyến mới xong các kiểu "lãnh đạo", bây giờ thì nửa cái rắm cũng không dám đánh, răm rắp nghe theo, hoàn thành tất cả quy trình, còn cung kính mời Quý Giác rảnh thì đến ký tên là được.
Mặc dù đã rõ ràng vị trí thật sự của Diệp giáo sư, tuyệt đối không chỉ là một lão sư bình thường đơn giản như vậy, nhưng trải nghiệm thực tế vẫn khiến Quý Giác không khỏi cảm khái quyền lực đúng là tiện lợi.
Mà Diệp giáo sư ngồi trên ghế sa lông thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối, chỉ bưng chén trà lên, thản nhiên nói: "Hiện thế cơ cấu nghiên cứu luyện kim thuật lớn nhất, tất cả hiệp hội ngành nghề công tượng – Thái Nhất chi hoàn là Thiên Môn đại học đang nắm giữ cổ phần.
Nếu như ngươi lấy được giấy phép công tượng trước khi tốt nghiệp, đến lúc đó bọn hắn nhìn nụ cười của ngươi chắc chắn còn rạng rỡ hơn cả nhìn thấy cha ruột."
"Thật hay giả?"
Quý Giác chấn kinh.
Không phải chấn kinh vì năng lượng khổng lồ của Thái Nhất chi hoàn, cũng không phải hiếu kỳ các lãnh đạo trường học sẽ khiêm tốn thế nào khi đối diện mình, mà là hoài nghi cái tiền đề kia.
Trước khi tốt nghiệp? Giấy phép công tượng?
Giáo sư, ngài nghiêm túc đấy chứ?
Năm nay là năm thứ ba đại học của mình, năm sau năm thứ tư, thời gian hai năm, cho dù Diệp giáo sư vung bút miễn cho mình tất cả vấn đề bên trên môn chuyên ngành, thì hai năm vẫn là hai năm thôi! Cho dù mình không ăn không uống không ngủ.
Sau khi có hiểu biết sơ bộ về luyện kim thuật, Quý Giác đã bị chấn nhiếp bởi sự phức tạp trong phân loại và đủ loại kỹ nghệ không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói đến chuyện một ngày nào đó mình có thể giống như Diệp giáo sư, lấy được cấp độ 'Đỏ hóa', trở thành đại lão đại đại lão mà đi đến đâu cũng có người cười tươi đón lấy, chỉ riêng độ khó nhập môn thôi cũng khiến da đầu hắn r·u·n lên.
Vị trí tốt tựa như một vài căn bệnh, chỉ có thể thông qua dịch thể trao đổi và di truyền mới có được. Chứng nhận tiêu chuẩn của Thái Nhất chi hoàn, ở một mức độ nào đó, còn đáng quý hơn nhiều so với những vị trí hút hàng nổi tiếng kia.
Từ 12 tuổi đến khi c·hết lúc 40 tuổi mới có người đạt được, làm học đồ cho người ta, trợ thủ ngót nghét nửa đời người là chuyện thường thấy. Nguyên nhân trong đó: Lương sư cố nhiên hiếm, nhưng tiêu chuẩn khắt khe đến mức khiến người ta giận sôi lại có xu thế càng ngày càng chặt chẽ cũng là vực sâu nuốt chửng vô số kẻ qua cầu.
Đạt tới tiêu chuẩn bình xét cấp bậc về thao tác linh chất, lý giải về thượng thiện huy hiệu từ năm 12 tuổi cùng với khắc họa mấy trăm loại phù văn cơ sở, nhận ra mấy ngàn loại mạch kín linh chất, và độc lập sáng tạo một kiện luyện kim vật phẩm cấp B hoàn chỉnh...
Chỉ nghĩ đến thôi là Quý Giác đã thấy trọc đầu.
Nhất là phù văn và thượng thiện huy hiệu. Phù văn là vật chứa và vật dẫn của chúc phúc thượng thiện, cần công tượng phải có sự lý giải sâu sắc về chúc phúc, mỗi loại đều cần kinh nghiệm tích lũy điểm thanh độc lập. Mà mỗi thượng thiện huy hiệu mà công tượng miêu tả ra, càng trực tiếp đại biểu cho lý giải của hắn về thượng thiện chi đạo. Đây hoàn toàn là thực lực cứng nhắc có được nhờ tích lũy thời gian, hoàn toàn không thể làm giả.
"Ta?"
Quý Giác chỉ vào mình, mặt đầy mờ mịt.
Cảm giác mình bỗng nhiên bị đẩy đến ngã ba đường.
Bên trái là một con khỉ dắt ngựa phía trên ngồi một cái đầu hói phía sau đi theo một tên mập và một tên râu quai nón, bên phải là một cái bốn cánh tay hai mươi ngón tay, không biết là cái thứ gì hỗn độn ngồi ở trên vương tọa bạch cốt...
"Yên tâm, ta có lòng tin ở ngươi."
Diệp giáo sư đậy nắp chén trà, ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt lạnh lùng phảng phất cũng nở một nụ cười: "Ngươi sẽ không để cho ta thất vọng, đúng không?"
Quý Giác điên cuồng gật đầu.
Không dám lên tiếng.
Mãi đến khi sắp lái xe về đến nhà, hắn mới nhịn không được ôm đầu, ngửa mặt lên trời thở dài. Điều này khác hẳn với vẻ mặt phấn chấn vui sướng của cô em gái nhỏ ngồi ở ghế sau xe.
"Ở trường học vui vẻ không?" Quý Giác tò mò hỏi.
"Ừm, phụ đạo viên và thầy cô đều rất dễ nói chuyện, lại còn có rất nhiều học tỷ nghe nói em có thể năng tốt, từng đoạt giải trong đại hội thể dục thể thao hồi cấp ba, còn tranh nhau kéo em vào câu lạc bộ."
Lục Linh mặt mày hớn hở: "Mọi người ở đó đều có tiền thật đấy ạ, mang đồ trang sức và túi xách đều là những nhãn hiệu mà em chưa từng biết đến, nhưng mọi người cũng không chê em nghèo."
"Bình tĩnh thôi, tất cả mọi người đều một cái lỗ mũi hai con mắt, có gì ghê gớm đâu. Chơi được với nhau thì cứ chơi thôi. Nếu có ai k·h·i·n·h ·d·ễ ngươi, thì nói cho ta biết, hiểu chưa?"
Quý Giác không lo lắng Lục Linh sẽ bị k·h·i·n·h ·d·ễ. Tiểu nha đầu này từ bé đã lanh lợi, gặp ai cũng cười nói ngọt như bôi mật. Nửa phần cửa hàng Đại Lục hơi có tu sửa được khen ngợi là do cô bé xin được đấy... Còn nửa còn lại là Quý Giác mặt dày xin được, chuyện bán nhan sắc nói ra toàn là nước mắt.
Còn về Lục Phong cái hàng kia thì lúc nào cũng nằm trên đệm, ra vẻ mình tài giỏi lắm, không chịu sửa chữa gì cả, nhìn mà phát cáu, chỉ có thể mặc kệ nó.
Quý Giác lắc đầu cảm khái, sau đó nghe thấy tiếng nói phía sau: "Nhị ca, em cảm thấy anh có vẻ vui lắm đấy."
"Hả? Chỗ nào? Em thấy anh cười à?" Quý Giác mờ mịt, soi mình trong kính chiếu hậu. Biểu lộ giật giật, khóe miệng vốn mím chặt có hơi động đậy, nhưng vẫn không có dấu vết của nụ cười.
Chỗ nào nhìn ra được là cao hứng rồi?
"Không giống."
Lục Linh lắc đầu, cằm nhỏ tựa vào vai anh, cười khanh khách: "Mỗi lần anh kiểm tra hoặc gặp phải chuyện phiền toái gì thì anh đều như thế này.
Nhìn thì có vẻ rất nghiêm túc rất đáng sợ, nhưng khóe mắt lại cong lên, ánh mắt cũng tỏa sáng, giống như không sợ gì cả."
"Thật thế à?"
Quý Giác ghé sát vào kính chiếu hậu, quan s·á·t trái phải, nhưng không tài nào nhìn ra độ cong mà em gái miêu tả. Còn về ánh mắt, đâu phải bóng đèn, làm sao mà p·h·át sáng được? Ngược lại là bị gió thổi cho hơi khô, chẳng thấy có gì sáng cả.
Ngược lại, Lục Linh ở sau lưng anh, đôi mắt hệt như vầng trăng khuyết, nụ cười rạng rỡ.
"Hôm nay em đã hỏi rồi đấy ạ."
Cô nói một cách nghiêm túc: "Có học tỷ chỉ mất bốn năm năm là trả hết nợ vay, lãi suất của em còn thấp hơn một chút. Chỉ cần cố gắng một chút, trong trường học tranh thủ lấy thêm mấy cái chứng chỉ, sau này mẹ và mọi người cũng đỡ vất vả hơn. Vài năm nữa, đợi em tích lũy thêm kinh nghiệm, thi đậu kế toán viên cao cấp loại một, là có thể vào công ty lớn làm nuôi gia đình á!
Đến lúc đó em có thể giúp anh trả nợ, mẹ cũng có thể về hưu, lão tam và lão út cũng có thể đổi trường tốt hơn, như vậy việc học tập có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy Phong ca thì sao?" Quý Giác hiếu kỳ.
Thế là, Lục Linh trợn mắt: "Kệ đại ca, cứ để anh ấy mở tiệm sửa xe đi!"
"Ha ha, tốt." Quý Giác nhịn không được cười ha hả: "Đến lúc đó ta mua một chiếc Mustang chính tông, để hắn sửa xe cho ta, không sửa được thì đ·á·n·h giá tồi, không có quy tắc ngầm cũng đ·á·n·h giá tồi!"
"Tốt ạ, cùng nhau cùng nhau!"
Trong tiếng hoan hô, con cừu nhỏ đạp ga lao đi, đột đột đột tiến về phía trước, chở bọn họ biến m·ấ·t trong ánh chiều tà, phảng phất còn đẹp đẽ hơn ngày xưa.
Trong tiếng cười, trên đường phố vẫn ngựa xe như nước, Nhai Thành phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Crắc!
Trong tiếng cửa cuốn thanh thúy, tất cả phảng phất ngưng kết lại lúc này.
Đêm khuya, trong phòng k·h·á·c·h rách rưới, chiếc TV bị g·ặ·m nham nhở vẫn giữ nguyên t·h·ả·m trạng.
Mà 'hung thủ' đầy người bùn đất giờ phút này đang nằm vật ra sàn nhà phòng kh·á·c·h, lăn lộn, vung vẩy hai bánh xe, không ngừng giãy dụa thân thể.
Phía trước nó, hai bên ngoài nhựa đèn xi nhan trước bị xé ra, lộ ra cái miệng rộng không thể gọi tên và cái lưỡi nhựa, thèm thuồng nhỏ dãi.
"Ngồi xuống, ngồi xuống!"
Quý Giác liên tục quát lớn, huấn lệnh. Thế là con cừu nhỏ t·i·ệ·n nhân đứng lên, 'ngồi' trên mặt đất trước mặt Quý Giác, hai bánh xe ngoan ngoãn đảo qua đảo lại, há miệng thở.
Bộ dạng cún con ngoan ngoãn làm người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
"Tốt, há miệng ra, chậm thôi, ăn từ từ, lão t·ử có cướp của ngươi đâu!"
Quý Giác cầm cái đùi gà tươi rói vừa x·á·c·h từ nhà Lục mụ về, ném vào t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g con cừu nhỏ. Còn bị cái lưỡi thừa cơ l·i·ế·m cho một cái, dính nửa tay dầu máy.
Mắt thấy cái đùi gà bị đoạt từ t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g lão út, cứ như vậy bị con cừu nhỏ nuốt trọn một ngụm, cả x·ư·ơ·n·g cũng không n·ô·n ra, nhai cót ca cót két rất thơm tho.
Quý Giác không khỏi thở dài.
Vì cái nhà này, lão út hi sinh quá nhiều.
...Vừa vặn dạo này nó học toán không giỏi, cứ để nó hi sinh nhiều một chút. Tuổi còn nhỏ đã phải hiểu, tiểu hài tử học không giỏi là phải chịu khổ!
Ít nhất là không có đùi gà ăn!
Bất quá...
Hắn giờ phút này xoa cằm, ngắm nghía con cừu nhỏ đang hưng phấn xoay vòng tại chỗ sau khi ăn xong đùi gà, vẫn không hiểu ra sao: "Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi là cái thứ gì đây?"
Con cừu nhỏ nháy hai lần đèn pha ngây thơ, không hiểu ý hắn.
Đáng lý mà nói, thứ này phải là sản phẩm năng lực của Quý Giác, nhưng sau khi năng lực của Quý Giác kết thúc, những đồ chơi khác đều đã biến thành sắt vụn hết cả rồi. Chỉ có con cừu nhỏ nửa chó nửa máy này là nhờ có long huyết mà trời xui đất khiến biến thành đồ vật s·ố·n·g.
Gọi HAFUHAFU với nó, nó cũng không phản ứng gì, không giống chó thật chút nào.
Nhưng nó c·h·ó thật!
Nhất là khi phát hiện Lục mụ mới là thần quản lý Gà Thiến Trắng của Hy Lạp cổ đại, cho dù nó ngồi dưới m·ô·n·g Quý Giác, nó cũng không nhịn được mà vung tấm chắn bùn lên tóe cả lửa.
May mà Lục mụ không để ý!
Vốn nên cho giáo sư xem, nhưng cái đồ chơi này lại dính đến long huyết... Hắn đã hứa với Văn Văn là sẽ giữ bí m·ậ·t về chuyện cô có thể hóa rồng. Dù hiện tại hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc rồng là cái thứ gì, nhưng đã hứa rồi thì tốt nhất là đừng để bất kỳ thứ gì liên quan đến rồng có thể liên hệ đến cô.
Mà trước mắt xem ra, hình như cũng không có vấn đề gì lớn.
Vậy thì cứ nuôi thôi.
Dù sao thì ai lại không muốn có một chiếc xe cừu nhỏ có thể chạy hơn 300km/h trên đường cao tốc mà không cần sạc điện cơ chứ.
"m·ú·t m·ú·t m·ú·t~ Ai là con cừu nhỏ ngoan nhất thế giới nào~ Đương nhiên là con cừu nhỏ của chúng ta ngoan nhất rồi, có đúng không?"
Quý Giác xoa 'đầu chó' của nó khen ngợi: "Bé ngoan đều phải có tên, vậy cừu nhỏ nhà ta có phải cũng nên có danh tự nha?"
Lập tức, con cừu nhỏ càng thêm hưng phấn, 'đầu chó' r·u·n r·u·n điên cuồng.
"Ngô, ta nghĩ xem..."
Quý Giác xoa cằm, trầm ngâm một lát, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía nhãn hiệu t·à·n tạ trên vỏ ngoài của nó. Mờ mờ còn có thể phân biệt được dòng chữ lớn mạ vàng phía dưới – motor Trâu Ngựa, sự lựa chọn của bạn.
Quý Giác lập tức hai mắt tỏa sáng: "Chi bằng gọi 'Tiểu Ngưu Mã' thì hay!"
【???】
Trong khoảnh khắc c·ứ·n·g nhắc, tựa hồ có 100.000 dấu hỏi theo cảm giác từ năng lực truyền tới, lại còn bị đổ nghiêng!
Vừa nghe thấy mình sắp bị gọi là Tiểu Ngưu Mã, con cừu nhỏ giống như lập tức nổi loạn, điên cuồng giãy dụa thân thể, tay lái d·a·o bay loạn xạ, đèn pha mở trừng trừng chiếu vào mắt Quý Giác, bảo hắn đổi cho nó cái tên khác!
Nó không muốn!
Gọi cái gì chứ?
Chẳng lẽ gọi Paru à?
"Tiểu Ngưu Mã làm sao rồi? Chỗ nào không tốt? !"
Quý Giác cảm giác sự thông minh kinh thế của mình bị nh·ụ·c mạ, hết lời khuyên bảo: "Gọi con cừu nhỏ, chưa chắc là cừu non thật, nhưng gọi Tiểu Ngưu Mã, thì chắc chắn là trâu ngựa thật.
Ngươi xem, trâu với ngựa, cái nào mà không mạnh hơn dê? Lại còn to hơn nữa! Sao còn không chịu rồi?"
"Tất tất tất!"
Tiểu Ngưu Mã vừa nãy còn là cừu nhỏ, giờ điên cuồng bấm còi cự tuyệt, tiếc là, cự tuyệt vô ích.
Cứ vậy quyết định.
Ít nhất là Quý Giác đơn phương quyết định.
"Được rồi, đừng làm loạn, ngày mai phải thật tốt bắt đầu làm việc đấy, buổi tối thưởng cho ngươi đùi gà ăn."
Quý Giác phất tay lên lầu, rửa mặt xong xuôi, lên g·i·ư·ờ·n·g nằm xuống, như lệ cũ liếc nhìn chiếc đồng hồ vừa tháo xuống khỏi cổ tay.
Đồng hồ của biểu ca vẫn ổn định như trước, trừ lúc cần thiết phải "Kerry" toàn trường ra, thì tuyệt đối không có nửa điểm yêu t·h·iêu thân, thậm chí không cần ăn Gà Thiến Trắng!
Quả thực là nhân viên khiến cả nhà đỡ lo nhất.
Đáng tiếc, trên mặt đồng hồ, vẫn không hề có động tĩnh gì.
Vốn dĩ sau khi hắn trở thành t·h·i·ê·n tuyển giả, con số 0 màu vàng cuối cùng cũng lấp đầy, số 1 cũng có dấu hiệu mở đầu tốt, nhưng trừ lúc bắt đầu ra, thì cứ như một cuốn sách bị nghẹn hơn một năm, khó khăn lắm mới viết được chút gì đó đã bị vùi d·ậ·p giữa chợ sách, sau đó thì sắp không có gì nữa.
Ròng rã hơn nửa tháng, bất luận Quý Giác có sử dụng năng lực thế nào, tích súc linh chất thế nào, lật qua lật lại nghiên cứu thế nào, con số 1 đang gật gù kia vẫn từ đầu đến cuối không nhúc nhích chút nào!
Làm 0 khó, làm 1 còn khó hơn.
Năng lực của Quý Giác đến bây giờ, căn bản vẫn không có bất kỳ trưởng thành nào.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận