Thiên Mệnh Chi Thượng

Chương 197: Tuyền thành bóng tối

Chương 197: Tuyền Thành bóng tối
Tựa như công chúa gặp nạn chỉ sau một đêm, hổ xuống đồng bằng.
Lâu Phong tự bế cảm khái thế giới bên ngoài có nhiều điều bất đắc dĩ, còn Quý Giác lại cảm giác khắp nơi đều có điều đặc sắc.
Sau một hồi chào hỏi, coi như làm quen được mặt mọi người. Nhờ Cơ Tuyết giới thiệu và tiến cử, Quý Giác đã nhận không ít đơn đặt hàng, coi như giải quyết xong đợt khách hàng đầu tiên.
Đã có Đồng Sơn làm ví dụ, t·r·ải nghiệm xong ánh sáng mà quý sư phụ toả ra, mọi người lại tự mình cảm nhận những cải tiến và bảo trì t·h·iết bị của Quý Giác, tự nhiên tranh nhau báo danh.
Đầu năm nay, người được t·h·i·ê·n chọn hoặc nghèo muốn c·h·ế·t, hoặc giàu muốn m·ạ·n·g. Làm việc cho Cục an toàn, lại còn có thể vào biên chế, đảm nhiệm trong đoàn đội trực thuộc của Đồng Sơn, chẳng ai nghèo cả.
Để vào thì khó, mà để ra cũng khó. Đằng sau sự xét duyệt gắt gao, tiêu chuẩn và yêu cầu cao là phúc lợi hậu hĩnh.
Nhưng dù có nhiều tiền, không ai như Đồng Sơn vác cả Nhai Thành ra làm ống heo, ai cũng phải tính toán đến tiền lời.
Không phải là không mời được ba bộ công xưởng, mà là quý sư phụ hiệu quả hơn hẳn!
Vừa rẻ, vừa chất lượng lại nhiều.
Tác phẩm luyện kim phổ thông có thể mang vật liệu đến gia công, mang theo lời chúc phúc đến tìm k·i·ế·m chế tác sẽ được giảm 20% tiền thủ c·ô·ng. Mua gói bảo dưỡng v·ũ k·hí tinh xảo còn được tặng kèm rửa xe và bảo dưỡng toàn bộ!
So với đám c·ô·ng tượng mặt Tư Mã, tính toán chi li từng tí một, quý sư phụ toàn bộ quá trình đều mỉm cười, mở miệng ca ca, ngậm miệng tỷ tỷ, cảm xúc giá trị trực tiếp đạt đỉnh.
Cao quý các nữ thần l·i·ế·m c·ẩ·u đã quá quen, ai thấy qua Quý Giác vừa quyến rũ, vừa thấu tình đạt lý, lại dịu dàng như vậy đâu?
Ca ca k·i·ế·m tiền mệt mỏi như vậy, không cần t·h·iết phải làm đắt thế, mua tiêu hao phẩm chút lộc lá được không? Tỷ tỷ c·ô·ng tác khổ cực như vậy, đừng nên vọng động, tiết kiệm tiền mua váy nhỏ xinh xắn này, em sẽ lại gi·ả·m cho chị 20%...
Cho dù giá bán và tiêu chuẩn đã được hiệp hội quy định, cũng không có nghĩa là Quý Giác không thể tặng thêm gói bảo dưỡng, tặng phẩm hay bộ dùng thử!
"…Nói vậy, có nghĩa là khẩu súng máy em gắn trên xe đã xong rồi ạ? Khắc họa huy hiệu Thượng T·h·iện, kết cấu gia cường, duy trì tác chiến mọi thời tiết, dù trong hoàn cảnh bị nghiệt hóa cũng không hề hấn gì. Đạn toàn thủy ngân, được Đại Quần và Hoang Khư song trọng gia trì, giờ chỉ cần anh trả tiền đạn, dùng thử miễn phí. Tưởng Huyền đại ca anh nghĩ mà xem, đến lúc đó mang theo cái thứ này đi đụng độ với đám Hóa Tà giáo đoàn, chẳng phải cứ thế mà b·ó·p?"
"Đỉnh thật á?"
Tưởng Huyền xoa cằm, mắt sáng rực, khuôn mặt thật thà tràn đầy mong đợi.
Đến khi người lái xe Đồng Sơn bất đắc dĩ thở dài: "Quý Giác, bày hàng thì bày, hai người cũng bình tĩnh chút đi. Cứ thế này, tiểu t·ử này sắp mở đấu giá thẻ hội viên luôn rồi."
"Thẻ hội viên á?"
Quý Giác mắt sáng lên, xoa tay hăm hở: "Cái này có thể đấy ạ, giờ nạp tiền, cứ nạp 100,000 tặng 10,000! Nạp 200,000 tặng 30,000!
Đám khách hàng đầu tiên còn được tặng kèm lựu đ·ạ·n đốt cải tiến phiên bản giới hạn…"
Trong tiếng cười lớn của mọi người, Đồng Sơn chỉ biết lắc đầu thở dài, bất lực.
Chơi thì chơi, Quý Giác vẫn chưa vội vàng mang cái sạp nhỏ của mình vào đội.
Làm ăn phải từ từ, như dòng suối nhỏ chảy dài. Sau khi đùa xong, mỗi người vẫn được tặng hai băng đ·ạ·n luyện kim và một quả lựu đ·ạ·n thủy ngân. Miệng thì nói là dùng thử, nhưng thực tế coi như quà gặp mặt, dù sao cũng chẳng phải đồ gì đắt đỏ.
Thị trường hiệp hội giám thị và hạn chế quá nhiều, dù học đồ có vắt óc tìm kế k·i·ế·m tiền cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, muốn giàu nhanh chóng thì vẫn phải lấy giấy phép c·ô·ng xưởng rồi tính tiếp.
Trong sương trắng mù mịt, tựa hồ không thấy điểm dừng, trong xe dần không ai nói gì nữa. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc là tập trung quan sát, tìm k·i·ế·m dấu hiệu d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Nhiệm vụ của đội tiền trạm là dọn dẹp khu vực đã định, chuẩn bị cho đại đội tiến vào sau đó.
Lần này, Đồng Sơn không chỉ phải trinh s·á·t khu vực dự kiến ban đầu, mà còn phải vận chuyển một nhóm tiếp tế cho một đội điều tra thường trú khác đã xâm nhập Tuyền Thành.
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng, mọi thứ đều phải ưu tiên hiệu suất.
Trước đó, tiểu đội đã hợp tác lâu, thực hiện nhiều nhiệm vụ thăm dò, phối hợp m·ậ·t t·h·iết.
Đội trưởng Đồng Sơn và Cơ Tuyết đều thuộc hệ T·h·i·ê·n Nguyên, ca ca Cơ Tuyết là Cơ Liễu thì giỏi chính diện tác chiến Đại Quần, Hứa Chiếu thuộc hệ Aether thì chuyên điều tra và phụ trợ, còn Tưởng Huyền to con nhất thì thuộc Hoang Khư.
K·h·ố·n·g chế, chuyển vận, xe tăng và phụ trợ đều có cả, nếu xét về thực lực c·ứ·n·g, chỉ thiếu người hồi máu. Đợt thăm dò trước, Qua hệ v·ú em trong đội vô tình b·ị ô nhiễm, nên không thể vào môi trường bị nghiệt hóa nồng độ cao trong thời gian ngắn.
Giờ có Quý Giác và Lâu Phong hai Tro t·à·n gia nhập, hậu cần của họ được giảm tải đáng kể. Sau khi biết được tình hình của Quý Giác từ Đồng Họa, Đồng Sơn không thấy hắn trở thành gánh nặng. Còn Lâu Phong thì khỏi nói, ai chẳng biết Lâu gia linh chất tạo hình chiến đấu mạnh cỡ nào, lại dễ dùng đến đâu?
Chỉ là, khi Quý Giác ngồi trong xe, ngắm nhìn bốn phía, lại ngạc nhiên p·h·át hiện—— Đồng Sơn, Bát giai trùng sinh kỳ. Cơ Liễu và Tưởng Huyền đã kẹt ở Lục giai thuế biến kỳ Lục giai khá lâu, Cơ Tuyết và Hứa Chiếu cũng đều Ngũ giai thuế biến kỳ...
Còn Quý Giác chỉ mới bước vào Tam giai cảm hoá kỳ chưa bao lâu, trà trộn ở đó phảng phất như gà đứng giữa bầy hạc, nổi bật vô cùng.
"X·ấ·u, chẳng lẽ cả đội chỉ mình ta yếu nhất?"
Quý Giác chấn kinh, vô thức nhìn sang bên cạnh, muốn tìm chút cảm xúc giá trị từ Lâu đại t·h·iếu. Nhưng Lâu Phong cảm giác được ánh mắt hắn, ngạc nhiên chớp mắt, rồi giận dữ: "Nhìn cái gì hả?!"
Vừa nói, y kiềm chế linh chất, thoáng để lộ tứ trọng chúc phúc xen lẫn khí tức ma trận phức tạp và nghiêm cẩn, rồi biến m·ấ·t.
Tứ giai, thuế biến!
Sau lần b·ị đ·á·n·h, Lâu đại t·h·iếu đã khổ tu một phen, cuối cùng cũng đột p·h·á cảm hoá kỳ, tiến vào thuế biến, khác hẳn trước đây.
Lâu Phong đã hoàn toàn nghiền ép Quý Giác về mặt luyện độ!
"Hừ!" Lâu Phong hừ lạnh một tiếng, ra vẻ khinh miệt của kẻ mạnh.
Con mẹ nó?
Quý Giác trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy Lâu đại t·h·iếu vừa diễn một màn khoe mẽ ngay trước mắt: x·ấ·u, hóa ra người yếu nhất đội là mình!
A, không sao, chí ít ta vẫn đ·á·n·h thắng lão Lâu!
Quý Giác nhanh chóng tự an ủi, bình tĩnh vỗ vai Lâu Phong. Nụ cười hắn ấm áp mà cưng chiều khiến gân xanh tr·ê·n trán Lâu Phong giật nảy.
Hết nhịn nổi, ta liều với ngươi!
Nhưng đang khi y nhìn chằm chằm, không hiểu sao, trước mắt bỗng nhiên hoảng hốt một thoáng.
Tựa như ảo giác.
Tr·ê·n người Quý Giác vẫn khoác trang phục phòng hộ kia, mơ hồ hiện ra một mảnh huyễn ảnh, như chiếc áo trắng đơn bạc mà quỷ dị.
Nhưng ảo giác biến m·ấ·t rất nhanh.
Y cố gắng chớp mắt nhìn lại thì thấy Quý Giác đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu. Hốc mắt Lâu Phong hơi nhúc nhích, cuối cùng không nói gì.
Mà ngay tại góc khuất y không nhìn thấy, bàn tay Quý Giác đã đặt tr·ê·n lưng Lâu Phong, đè lại. Vỏ x·á·c bên trong từ bi cốt đ·a·o từng đợt chấn động, im ắng kêu lên, tựa như trở lại hoàn cảnh quen thuộc, không thể chờ đợi.
Ngoài cửa sổ, sương trắng tan biến vô tung.
Thay vào đó là một thành thị đổ nát dưới bầu trời âm u, không có bất kỳ màu sắc hay ánh sáng nào.
Dù là ánh nắng giữa trưa cũng khó chiếu p·h·á tầng mây nặng nề, chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu xuống, chiếu sáng một vài hình dáng, càng làm nổi bật những nơi hẻo lánh âm u và trầm mặc.
Mây đen như màn sắt bao phủ, bỗng nhiên có điện quang lóe lên rồi biến m·ấ·t. Nó bay ngang qua không tr·u·ng, nhưng không ai nghe được tiếng sấm.
Trong ánh điện quang, hình dáng thành thị dường như cũng âm thầm thay đổi, khác với vừa nãy.
Và khi Quý Giác ghé sát cửa sổ, muốn quay đầu lại thì chỉ thấy hai con tiểu ngưu mã nối nhau bằng dây thừng, mà không thấy lớp sương trắng dày đặc vừa nãy đâu.
Khi còn ở trong sương trắng, Quý Giác cảm thấy có chút kiềm chế, nhưng giờ rời khỏi nó rồi, hắn lại bắt đầu nhớ đến lớp bảo vệ kia.
"Chính thức vào Tuyền Thành rồi, mọi người tập trung tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng."
Đồng Sơn ngẩng đầu, vẻ ấm áp giờ đã bị sự nghiêm túc thay thế: "Cơ Liễu lên xe, Cơ Tuyết chuẩn bị, Tưởng Huyền nghỉ ngơi trước, chăm sóc c·ô·ng tượng.
Hứa Chiếu, từ giờ trở đi, cùng ta quan s·á·t và đo đạc, báo cáo bất kỳ tình huống nào.
Trong bất kỳ trường hợp nào, c·ấ·m rời đội, kể cả đi vệ sinh cũng phải ở trong xe, rõ chưa?"
Âm thanh đáp lại đều đặn.
Dưới m·ệ·n·h lệnh của Đồng Sơn, không khí trong đội bỗng trở nên căng thẳng, đến cả Cơ Tuyết cũng không dám cười đùa.
Quý Giác cảm thấy một gợn sóng vô hình lan tỏa từ ghế lái, sau đó ánh sáng xung quanh khẽ tối đi. Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy tr·ê·n con đường đổ nát, từ trong gợn sóng kia, thân ảnh và hình dáng bỗng trở nên mơ hồ, như có như không, hòa vào thành phố âm u.
Đến cả tiếng động cơ cũng biến m·ấ·t.
Quý Giác hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn Đồng Sơn. Những người khác thì dường như đã quen, không hề ngạc nhiên, coi đó là chuyện nhỏ.
Lâu Phong ban đầu không để ý, đến khi p·h·át giác hiệu quả ngụy trang không phải do Kính hệ chúc phúc tạo ra thì vẻ mặt y mới âm thầm thay đổi.
Giờ phút này, họ đều đã nằm trong vùng niệm động lực của Đồng Sơn. Không chỉ có hai chiếc xe, mà cả động tĩnh trong phạm vi một cây số phía trước và phía sau đều bị gợn sóng vô hình bao phủ.
Nếu chỉ là khúc xạ ánh sáng, tuy có chút phiền phức, nhưng với một người hệ T·h·i·ê·n Nguyên giỏi can thiệp mọi thứ Vô Hình như Đồng Sơn, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Nhưng việc liên tục ngụy trang như tắc kè hoa trong quá trình tiến lên, đồng thời triệt tiêu tạp âm của tất cả động cơ, đến cả bụi bặm cũng cố định tr·ê·n mặt đất thì thao tác này quá khủng khiếp.
Dù niệm động lực được mệnh danh là khả năng dễ dùng và vạn năng nhất, nhưng để vi điều khiển đến mức không hợp thói thường như vậy thì thực sự quá kinh người.
Cùng là T·h·i·ê·n Nguyên, cùng là ma trận vạn ngự. Trước kia Quý Giác từng gặp một người phụ nữ trong Thời Khư b·ị quỷ thai đ·á·n·h ngã, nhưng dù là cùng cấp độ, có lẽ Quý Giác cũng chẳng có cơ hội ra tay trước Đồng Sơn. Không, chỉ cần so sánh hai người với nhau đã là x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g Đồng Sơn rồi.
"Ngưu b·ứ·c." Quý Giác không tiếc lời khen.
Đồng Sơn khẽ gật đầu: "Nếu các cậu cần gì hoặc có ý kiến thì cứ nói với tôi, nhưng trong Tuyền Thành, vì nhiệm vụ và sự an toàn của mọi người, tôi mong các cậu tuân th·e·o m·ệ·n·h lệnh và quy tắc. Nếu không, vì nhiệm vụ, tôi chỉ có thể đưa các cậu ra ngoài."
"Yên tâm, dù đùa cũng không đến mức không biết chỗ nào." Quý Giác gật đầu không cần nghĩ: "Anh là đùi to, anh nói gì thì làm nấy."
Bên cạnh hắn, Lâu Phong cũng gật đầu.
Thấy hai người thức thời như vậy, Đồng Sơn khẽ gật đầu. Vừa rồi hắn nhỏ giọng thể hiện tài năng là đúng. Chứ không hẳn là khoe khoang hay trấn nh·i·ế·p, trong đội chỉ nên có một tiếng nói, nhiều thì loạn. Hắn là đội trưởng, phải có trách nhiệm với mọi người. Hắn không lo Lâu Phong, chủ yếu là Quý Giác... Những hành động khác người trong miêu tả của Đồng Họa thực sự quá nhiều.
Thật lòng mà nói, hắn sợ mình không quản nổi.
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng những điều cần chú ý, thấy hai người có vẻ xe nhẹ đường quen, Đồng Sơn chợt hiểu ra: "Hai cậu từng có kinh nghiệm thăm dò l·i·ệ·t giới rồi à?"
Lâu Phong: "..."
Quý Giác: "..."
Một sự im lặng đột ngột xuất hiện.
Trong sự x·ấ·u hổ, Quý Giác lặng lẽ liếc nhìn Lâu đại t·h·iếu, còn Lâu Phong thì méo mặt, trừng con hàng kia, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: "Có."
"...Đều có?"
Đồng Sơn không hiểu vì sao không khí bỗng nhiên thay đổi.
"Ừm, khụ khụ, đều có." Quý Giác quay mặt đi, cố gắng kiềm chế biểu cảm, cưỡng ép nén khóe miệng, vẻ mặt trang trọng: "Hai chúng tôi, ân, phối hợp, rất ăn ý, ách, đúng không?"
Là ngươi sao!!!
Lâu Phong hận không thể nghiền nát răng.
"Xuỵt——"
Hứa Chiếu đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng ngẩng đầu, ra hiệu mọi người im lặng. Không ai biết y đã thấy gì, hai chiếc xe lập tức tắt máy, tấp vào lề. Dưới lớp niệm động lực bao phủ và che giấu, họ hòa vào con phố đổ nát.
Theo hiệu lệnh của Đồng Sơn, tất cả mọi người như hóa đá, ngồi yên trong xe, không hề nhúc nhích.
Mọi thứ bên ngoài vẫn thế, gạch vỡ ngói rơi, không có gì thay đổi.
Quý Giác và Lâu Phong nhìn nhau, nhưng không hiểu chuyện gì. Đến khi Đồng Sơn bỗng giơ tay nắm chặt.
Trong xe, tinh thần và thân thể của mọi người lập tức căng cứng.
Rồi sau đó, Quý Giác mới nghe thấy tiếng động thưa thớt, như tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, rơi tr·ê·n mặt đất, dày đặc và dịu dàng, từ xa xăm chậm rãi lan tỏa.
Nhìn thấy, chính là bóng tối đang phun trào như thủy triều.
Không thấy thân thể, cũng không cảm nhận được bất kỳ linh chất nào.
Bóng tối phảng phất vật s·ố·n·g kia từ p·h·ế khư chậm rãi lướt qua, thủy ngân chảy đến đâu thì bóng tối bao phủ đến đó, nuốt chửng mọi thứ, âm thanh vỡ vụn vang lên không ngừng.
Trong kính viễn vọng, Quý Giác thấy một con c·ô·n trùng ngọ nguậy phảng phất bò ra từ cống thoát nước. Nó chưa kịp phản ứng đã bị bóng tối nuốt chửng.
Âm thanh vỡ vụn qua đi, con c·ô·n trùng biến thành tro bụi.
Lâu Phong không biết thấy gì mà mồ hôi đầm đìa, mặt trắng bệch.
Khi p·h·át giác Quý Giác tò mò nhìn xung quanh, Lâu Phong lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn như thể muốn nói "Ta không dễ chịu thì ngươi cũng đừng hòng sống tốt", đưa tay đè lên vai Quý Giác.
Tr·ê·n ngón trỏ Lâu Phong, một viên di vật chúc phúc như kim cương lóe lên, âm thầm gia trì.
Sau đó đến lượt Quý Giác toát mồ hôi lạnh.
Bóng tối đang biến đổi kia, loáng thoáng lộ ra một nửa hình dáng mơ hồ, dường như là chân.
Khi bóng tối ngọ nguậy, những cái chân vặn vẹo kia khập khiễng tiến về phía trước.
Đôi khi, trong khoảnh khắc lảo đ·ả·o, chúng dần lộ ra hình dáng hoàn chỉnh. Đó như một bộ hài cốt cự thú thối rữa một nửa, khung x·ư·ơ·n·g đá lởm chởm, dưới bụng vỡ tan, k·é·o theo nội tạng nhầy nhụa, hư thối s·ư·n·g...
Tựa như lâu vũ thân hình khổng lồ hời hợt x·u·y·ê·n qua từng tòa p·h·ế tích mà không gặp chút trở ngại, hệt như ảo ảnh. Chỉ có bóng tối đặc sệt lan tỏa dưới chân, đói khát nuốt chửng bất kỳ sinh m·ệ·n·h nào chạm vào nó.
Tr·ê·n thân thể mơ hồ có xúc tu ký sinh nhô ra, ngọ nguậy trong không khí, khẽ ngửi, tìm k·i·ế·m hơi thở của sinh vật sống.
Nửa bên đầu lâu trần trụi của bộ hài cốt, im ắng rít gào.
Giờ phút này, nó dường như p·h·át giác được điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào vị trí đội tiền trạm dưới lớp huyễn tượng.
Ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
Rồi chợt, nó như khựng lại.
Bóng tối như thủy triều quét ngang qua, nhưng không chạm vào thứ gì.
Nó giống như một bàn tay thọc vào hũ điểm tâm, mò mẫm mãi, cẩn t·h·ậ·n sờ từng góc cạnh, cuối cùng p·h·át hiện chỉ là phí c·ô·ng.
Ở đây, không có gì cả.
Mãi sau mười phút, Hứa Chiếu gật đầu, mọi người trong xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai chiếc xe lơ lửng giữa không tr·u·ng từ từ hạ xuống mặt đất.
Không gây ra chút bụi bặm nào.
"Tranh thủ thời gian đi thôi, có tên kia lượn qua rồi thì lát nữa sẽ không gặp rắc rối gì đâu." Đồng Sơn khởi động xe, tăng tốc, phóng nhanh giữa p·h·ế tích.
"Đó là cái gì?" Cuối cùng Quý Giác cũng không nhịn được hỏi: "Tai thú? Nhiễu sóng thể? Hay nghiệt vật sinh sôi bản địa?"
"Không rõ, trước đây chưa từng gặp."
Cơ Tuyết t·r·ả lời: "Tuy tên kia hơi to con, nhưng vẫn dễ l·ừ·a. Chỉ cần bóng tối bao trùm mà không tìm thấy cậu thì nó chẳng làm gì được, không quá phiền phức đâu, t·r·ố·n kỹ vào là được."
"Loại này, trong Tuyền Thành nhiều không?"
"Thăm dò nhiều lần như vậy, loại khác nhau, to nhỏ các kiểu, chắc cũng phải tám chín loại?"
Cơ Tuyết cũng không chắc lắm: "Lúc thì bỗng nhiên xuất hiện, lúc lại biến m·ấ·t không hiểu vì sao, không kịp phân loại và quan s·á·t luôn.
Đội ở Thuyền Thành còn gặp phiền phức hơn, có cả một quảng trường rộng lớn biến thành một đám sương mù, người đi vào thì bất tri bất giác tan biến, đến c·h·ế·t cũng không biết vì sao.
Nghe nói có thể là thứ gì đó chui lên từ dưới vòng xoáy, tốn không ít nhân lực, phải có cục trưởng ra tay mới đuổi được. So với họ, khu vực chúng ta thăm dò không có phiền phức lớn như vậy là may mắn lắm rồi."
"Đừng cắm cờ."
Anh trai cô từ ngoài cửa sổ vươn tay gõ đầu cô: "Còn nhiều thứ khó nhằn lắm, quý sư phụ cũng cẩn t·h·ậ·n, không cần t·h·iết thì đừng xuống xe.
Phía trước là khu vực d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g dày đặc, cẩn t·h·ậ·n đấy."
Giữa lúc xe phi nhanh, Quý Giác chợt thấy trước mắt như bừng sáng, ánh nắng buổi chiều rực rỡ, chiếu sáng cửa tiệm và biển hiệu hai bên đường.
Xe ngựa như nước, dòng người như dệt, ồn ào náo nhiệt mà phồn hoa.
Thật yên bình.
Dưới ánh nắng, nụ cười tr·ê·n mặt người đi đường rạng rỡ, họ quay đầu nhìn đoàn người ngoại lai, nhìn về phía Quý Giác, vẫy tay gọi.
Nhưng ngay sau đó, mọi thứ lại nhanh chóng biến m·ấ·t không dấu vết.
Như bọt nước hư ảo.
Chỉ còn sự đổ nát thê lương, bóng tối âm u im lìm ngọ nguậy, không thấy bất kỳ vật s·ố·n·g nào.
Gió mốc meo thổi từ xa đến, làm lay động sợi dây t·à·n tạ tr·ê·n cổng vòm.
Sau sợi dây giật trong bóng tối, một gương mặt mơ hồ nhô lên, nở nụ cười khoa trương, nhìn họ, vẫy tay. Cánh tay giống như không có x·ư·ơ·n·g, nhẹ nhàng vũ động.
Nhiệt l·i·ệ·t chào mời.
Những lời nói khó nghe vọng đến bên tai mỗi người.
"Quà vặt Tuyền Thành, bữa ăn nhẹ tinh xảo, xe đẩy thêm thêm thêm nước... Quà vặt suối Tuyền Thành... Bữa ăn nhẹ... Bữa ăn... Bữa ăn... Đói đói đói... Nhanh nhanh nhanh mau vào ngồi đi ngồi đi ngồi đi ngồi đi đi..."
Xe phóng nhanh không dừng lại, thậm chí còn tăng tốc.
Nhưng mỗi khi rẽ, họ lại đi ngang qua cổng vòm t·à·n tạ giống nhau.
Tiếng nói mơ hồ vẫn đuổi theo sát nút, như kề sát sau lưng, ngày càng gần. Mỗi khi Quý Giác nhìn vào gương chiếu hậu, đều thấy gương mặt đó.
Nụ cười nhiệt l·i·ệ·t.
Nhưng trong đồng t·ử chỉ có một vùng tăm tối, t·r·ố·ng rỗng, đang nhìn hắn.
Cuối cùng, xe bỗng thắng gấp.
Cổng vòm tĩnh mịch t·à·n tạ đã xuất hiện ngay trước mắt. Gương mặt sau tấm màn ngày càng gần, nụ cười khoa trương kề sát tr·ê·n cửa sổ xe: "Đói quá đói quá đói quá, mau vào ngồi đi, chỉ cần ăn chút gì là được, ăn đi ăn đi đi đi... Ăn chút gì có được không, có được không, có được không..."
Trong khoảnh khắc đó, đồng t·ử t·r·ố·ng rỗng nhìn về phía Quý Giác, nụ cười càng vặn vẹo:
"Cùng ăn có được không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận