Thiên Mệnh Chi Thượng
Chương 117: Tay
Chương 117: Tay
Đêm khuya, Diệp giáo sư làm xong việc, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên kết tinh màu hổ phách trong tay.
Ngưng kết chúc phúc.
Thông qua vật chất linh chất ở thể rắn mô phỏng lại hoàn cảnh linh hồn, bên ngoài dùng mạch kín linh chất Tro tàn phong tỏa, cuối cùng chế tạo thành vật chứa tạm thời cho lời chúc phúc này.
"Tạm được, không tệ lắm, ngoại trừ bộ phận ô nhiễm còn sót lại từ lần rèn đúc đầu tiên, thì không tổn hại đến bản thể chúc phúc. Dùng để luyện tập thì đầy đủ."
Diệp Hạn gật đầu nhận xét, rồi hỏi: "Vậy món tạo vật chúc phúc đầu tiên, ngươi đã có ý tưởng gì chưa?"
"Một chiếc nhẫn thì sao ạ?" Quý Giác hỏi.
"Cũng được."
Diệp Hạn gật đầu, không hề phản đối. Dù sao, đối với loại hình chúc phúc này mà nói, bất kỳ công tượng nào khi suy nghĩ, đều sẽ chọn trang sức làm lựa chọn đầu tiên.
Mặt dây chuyền thật ra cũng tốt, nhưng trên cổ Quý Giác đã có một cái rồi, nếu đeo hai món đồ giống nhau, hơn nữa còn muốn dùng cùng lúc, thì tạo vật luyện kim sẽ can thiệp lẫn nhau, gây ra những tình huống ngoài ý muốn.
Có thể sẽ quá tải, hoặc cũng có thể không kích hoạt được hoàn toàn, nhưng dù là trường hợp nào cũng sẽ gây tổn hại cho bản thân vật phẩm.
Do đó, dù giàu có như Lâu đại thiếu gia, cũng không nghĩ đến việc đeo đầy nhẫn lên mười ngón tay. Vì, có thể dùng đồng thời, mà vẫn đảm bảo hiệu quả, cũng chỉ có hai món là cùng.
Huống hồ, chưa kể đến việc tiêu hao linh chất, khi sử dụng vật phẩm luyện kim, lời chúc phúc bên ngoài cũng sẽ gây gánh nặng lên linh hồn. Vật phẩm càng mạnh thì gánh nặng càng lớn.
Xét trên mọi ý nghĩa, ngựa nhỏ kéo xe lớn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào.
"Cấu trúc linh chất thì sao?" Diệp giáo sư lại hỏi.
Quý Giác trả lời trôi chảy: "Bộ phận vật dẫn chúc phúc, con muốn dùng 'Ba pha kết' để cố định Thăng Biến, Hoang Khư và Tro tàn."
Ba huy hiệu thượng thiện, dính liền bằng mạch kín linh chất ba pha kết, đại diện cho ba nền tảng của linh chất, vật chất và biến hóa, vừa ổn định, không mất biến báo, lại đủ để dung chứa chúc phúc, đồng thời đảm bảo tính mở rộng, tiện cho việc cải tạo sau này.
"Còn bộ phận tiếp xúc?"
"Chúc phúc đơn nhất không cần quá phức tạp, con định dùng cấu trúc khuyên tai điển hình với thể tích nhỏ."
"Ngược lại rất phù hợp."
Diệp giáo sư trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hỏi: "Không nghĩ đến vòng tay sao?"
Quý Giác lắc đầu: "Bản thân lời chúc phúc không nặng lắm, mà hiệu quả cũng tương đối đơn giản, dùng vòng tay thì quá lãng phí vật liệu."
Dù sao, nếu chỉ có một lời chúc phúc, hình dạng và cấu tạo của chiếc nhẫn là đủ để gánh vác rồi. Nếu đổi thành vòng tay, độ khó gia công chế tác chắc chắn là thấp hơn, nhưng thể tích lại lớn hơn, mà hiệu quả thì chẳng thay đổi gì.
Chỉ là đỡ tốn chút công sức, mà lại phải tốn nhiều tiền hơn.
Quá đắt!
"Về mặt vật liệu?" Diệp giáo sư tiếp tục hỏi.
"Bảy khắc chất biến hoàng kim làm vật liệu cơ bản, ba gram ngân tụ hợp trạng thái cố định làm vật dẫn mạch kín linh chất, một khắc dung môi chồn trắng thể lỏng và bốn khắc thanh tinh tiêu chuẩn để đáp ứng nhu cầu bốc lên và tụ tập biến."
Lần này, Quý Giác không đợi giáo sư hỏi lại, chủ động nói tiếp: "Về quy trình, con sẽ áp dụng thuật luyện kim hiện đại, nhưng trong khâu xử lý vật liệu, con muốn thử dùng thuật luyện kim thể lưu.
Như vậy, sau khi phản ứng và rèn đúc hoàn thành, trọng lượng có lẽ sẽ được khống chế ở khoảng 8 khắc, không gây bất tiện khi đeo."
"Ngươi muốn tự tạo thử thách cho mình?"
Diệp giáo sư đề nghị: "Muốn tiết kiệm tiền thì có thể giảm bớt một chút vật liệu tụ tập biến."
"Nếu giảm đi một bậc, tính ổn định của ba pha kết sẽ mất đi ý nghĩa. Đây là lần chế tác đầu tiên, làm sao có thể tránh khỏi việc làm lại? Nếu sau này dùng không tiện, con còn muốn sửa đổi thêm."
Quý Giác cười nói: "Cho nên, cứ thử thách thôi vậy."
Thế là, Diệp giáo sư gật đầu.
Không hề có chút ý nghĩ viển vông của người mới vào nghề. Mạch suy nghĩ và thiết kế đều hết sức giản dị, có thể nói là rất chắc chắn. Khi nghĩ đến hiệu quả, cậu đã sử dụng kỹ thuật phù hợp nhất với giai đoạn hiện tại của bản thân, để khai thác tối đa hiệu quả và sức mạnh của lời chúc phúc.
Nếu đây là một bài kiểm tra, thì ngay từ đầu Quý Giác đã không định làm những câu hỏi nâng cao, không muốn thể hiện gì đặc biệt, mà chỉ muốn nắm chắc toàn bộ điểm số cần lấy.
"Rất tốt."
Diệp Hạn khẽ gật đầu, không hề bắt bẻ sự lựa chọn của học sinh.
Nếu là cô ra tay, chắc chắn sẽ có biện pháp tốt hơn, phương thức xử lý tốt hơn, và cả những lựa chọn tốt hơn. Nhưng cô không nói gì cả.
Nếu mọi việc đều dựa theo tạo nghệ đại sư của cô để can thiệp chỉ điểm, thì thứ đào tạo ra cũng chỉ là một bản sao nhỏ mà thôi.
Cô không thích việc đi theo sau người khác một cách mù quáng.
Ngược lại, nếu một ngày nào đó, Quý Giác có thể thoát ly khỏi con đường của cô, quay người đi theo con đường mình đã chọn, tiến về vùng hoang dã Tro tàn vô tận kia, khai phá ra lĩnh vực độc hữu của mình, thì đó mới là phần thưởng lớn nhất mà cô có thể nhận được khi làm một người thầy.
"Lời nói thì hay lắm, còn thực tế ra sao, thì cứ nhìn xem dạo này ngươi học được bao nhiêu."
Cô chậm rãi đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Bây giờ ạ?" Quý Giác ngạc nhiên.
"Sao hả?" Diệp Hạn quay đầu hỏi lại: "Ngươi muốn học theo lũ ngốc đọc thuộc lòng mấy thứ huyền học, tắm rửa chay tịnh rồi thay đồ lót đỏ à?"
Quý Giác cười khổ, giơ hai tay lên, mười ngón run nhẹ.
"Tình trạng của con không tốt lắm."
Di chứng.
Đầu óc bị ép tăng tốc cưỡng ép khi thi triển Phân Ly thuật chưa nhập môn, trực tiếp dùng bạo lực phá giải, làm phế mặt dây chuyền, còn suýt chút nữa làm phế cả bản thân, đến mức giờ hai tay tê rần, xúc giác mất cân đối.
Nếu không có ma trận Phi công giảm xóc và khống chế, không khéo mặt dây chuyền thì không sao, nhưng tay của cậu đã bị chấn động linh chất cao áp cắt nát đầu tiên rồi.
Chỉ có thể nói là tự tìm đường chết.
"Thế thì tốt quá rồi còn gì? Vừa hay để ngươi thoát khỏi sự ỷ lại vào Diệu Thủ Thiên Thành, nhìn kỹ lại kiến thức cơ bản."
Diệp Hạn đi phía trước, "Có đủ linh chất là được, làm thôi. Hơn nữa, ngày mai ta không có thời gian."
Ý cuối cùng mới là quan trọng nhất đấy.
Quý Giác đi theo sau, không dám lên tiếng.
Nhưng mà, nghĩ theo hướng tích cực thì, có học trò nào lần đầu chế tác vật phẩm chúc phúc mà lại mời được một vị đại sư đến đích thân giám lý đâu?
Không đúng, có học trò nào mới vào nghề ba tháng mà đã có thể bắt tay vào làm tác phẩm chúc phúc rồi!
Luôn cảm thấy tiến độ này có gì đó sai sai.
Cậu gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Đi về phía công xưởng.
***
Lần này vẫn sử dụng phòng điều hành công xưởng bên ngoài mở cho Quý Giác, chính là chỗ cậu thấy nhiều thiết bị khi lần đầu đến công xưởng ấy.
So với phòng làm việc của Diệp giáo sư, chênh lệch thiết bị dĩ nhiên là không thể so sánh được, nhưng đối với một học trò như Quý Giác mà nói, công năng đã hoàn toàn vượt quá đủ rồi.
Huống hồ, Diệp giáo sư khinh bỉ nhất là lũ gà công nghiệp chỉ biết dựa vào thiết bị đắt tiền mà không làm được gì. Loại người rời khỏi công xưởng của mình là hết đường sống, đến vật liệu thô còn không thuần hóa được thì tốt nhất đừng làm ô danh công tượng.
"Đừng sợ trước sợ sau, năng lực của ngươi đủ rồi."
Cô khoanh tay đứng lặng bên cạnh, cuối cùng nhắc nhở: "Nếu có gì ngoài ý muốn, ta sẽ giúp. Nhưng nếu nổ lò vì sai lầm của chính ngươi, thì đừng mong ta ra tay."
"Rõ rồi ạ."
Bàn tay Quý Giác, ma trận Phi công hiển hiện, thành thạo khởi động lò luyện, điều chỉnh nhiệt độ thử. Nhờ máy móc trợ giúp, thậm chí không cần phải loay hoay với bảng điều khiển, mọi thứ nhanh chóng trở nên rõ ràng và gọn gàng.
Tuy rằng về lý thuyết Quý Giác hoàn toàn có thể biểu diễn cho giáo sư xem một màn Phi công tay xoa, nhưng khi có thiết bị công xưởng trước mắt, không dùng mới là có vấn đề về đầu óc.
Kỹ nghệ cao siêu như Thủy Ngân, khi sáng tác một vài tác phẩm phức tạp, cũng sẽ sử dụng công xưởng. Huống hồ, sức phối hợp giữa thao tác Phi công và xưởng làm việc, hiệu quả sẽ càng thêm đáng kinh ngạc.
Rất nhanh, một cái đĩa được đưa vào từ chốt trên tường.
Bốn cái bình lớn, bằng thủy tinh, đá, chì và thậm chí cả nhựa, đều khác nhau, bên trong ngâm các loại vật liệu khác nhau bằng chất môi giới.
Đĩa và bình thì lớn vậy, nhưng tất cả vật liệu gộp lại, cũng chỉ nặng chưa đến 20 khắc.
Cầm trên tay rất nhẹ, nhưng Quý Giác thậm chí không dám run tay, nín thở, mười ngón ổn định như đá – chín mươi mốt vạn đó, chín mươi mốt vạn, có chút xíu mà đáng giá đến chín mươi mốt vạn lận đó!
Dù cậu có tiền, nhưng tiền cũng không phải để đốt thế này! Nếu lỡ làm hỏng thì chỉ còn cách về nhà trùm chăn khóc thầm thôi.
Tỉnh táo, tỉnh táo lại Quý Giác, tỉnh táo!
Cậu hít sâu một hơi, dẫn đầu cho chất biến hoàng kim vào lò.
Mặc kệ nó hòa tan thành chất lỏng lưu động, màu sắc thay đổi, từ màu vàng óng ban đầu có chút ánh kim phát ra, lập tức, khống chế nhiệt độ hạ xuống, duy trì ở mức nóng chảy.
Kích thích vật tính hoàn thành.
Chất biến hoàng kim có tính dẻo dai và truyền dẫn linh chất tốt, làm chủ thể chiếc nhẫn hoàn toàn đủ, tiếp theo cho vào là ngân tụ hợp trạng thái cố định, chịu trách nhiệm gánh chịu kết cấu linh chất. Nó đặc biệt nhạy cảm với nhiệt độ, chỉ có thể tăng nhiệt từ từ ở bên ngoài. Nếu chênh lệch nhiệt độ quá lớn đột ngột, nó sẽ trực tiếp bốc hơi thành sương, vậy là vật liệu bỏ đi. Đến lúc đó dù đóng băng trở lại, thì vật liệu sau khi hóa khí cũng mất đi tính thích ứng kết cấu linh chất ban đầu.
Trong quá trình ấm lên chậm rãi, ngân tụ hợp dần dần hòa tan, tựa như giọt nước màu bạc trắng, từ trong lò chảy ra, dần dần tiến đến gần chất biến hoàng kim.
Cho đến khi tiếp xúc –
Mắt Quý Giác bỗng nhiên sáng lên.
Chính là lúc này!
Linh chất chảy xiết, tràn vào từ hai tay cậu, duy trì sự ổn định, khởi động lò luyện, khiến trọng lực bỗng nhiên biến mất, giọt kim loại bay lên, dưới sự thao tác tinh vi của Phi công, giãn ra và biến đổi.
Giống như mì sợi, dần dần hòa tan, một đường màu bạc từ bên trong hoàng kim hiện ra trong nháy mắt, liền vùi sâu trong đó. Tiếp theo đó, động tác Quý Giác không ngừng, linh chất như đao.
Mạch kín linh chất tinh mịn và phức tạp hiện ra từ bên trong, tựa như dòng nước chảy dài, lướt qua bên trong chiếc nhẫn, rồi nhanh chóng biến mất.
Sau đó, trong tiếng xèo xèo kịch liệt, một lượng lớn khói đặc và tạp sắc được phân tích từ trong giọt kim loại, đó là quá trình thuần hóa của thuật luyện kim thể lưu, thậm chí...
"Danh sách chuyển thăng?"
Diệp giáo sư lập tức hiểu ra.
Loại mạch kín linh chất này cũng là nền tảng của thuật luyện kim thể lưu, mà còn là một trong những loại kinh điển nhất. Công hiệu của nó là dần dần hấp thụ một lượng nhỏ linh chất của người sử dụng khi đeo, để bồi dưỡng tác phẩm lâu dài, tăng cường tính tương thích giữa vật dẫn, lời chúc phúc và người sử dụng một cách vô tri vô giác.
Chỉ là, việc thuần hóa và chuyển thăng diễn ra đồng bộ, đối với Quý Giác hiện tại mà nói, độ khó khó tránh khỏi hơi quá sức.
Diệp giáo sư hỏi: "Có giữ được không?"
"Không vấn đề ạ."
Mồ hôi Quý Giác chảy xuống trán, mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa nóng rực, không hề có chút dao động hay hoảng hốt nào. Danh sách chuyển thăng chỉ khắc một lần là xong, nhưng cậu vẫn không hề lơ là.
Vừa rồi chỉ là xử lý vật liệu cơ bản thôi, tiếp theo mới là cửa ải khó.
Dùng vật liệu đặc thù, kích phát tụ tập biến dung hợp kim loại, đồng thời hoạt hóa lời chúc phúc, dung nhập vào vật dẫn.
Đại đa số công tượng thất bại đều bắt nguồn từ đây. Thao tác đồng thời hai việc không chỉ tốn gấp đôi tâm lực. Chỉ cần hơi lơ là hoặc mê hoặc, sẽ thất bại trong gang tấc.
Dung môi chồn trắng và thanh tinh đúng là vật chất phản ứng thích hợp nhất, nhưng đồng thời, sở dĩ được gọi là chồn trắng, cũng bởi vì loại dung môi này quá mức linh động khi phản ứng, biến hóa quá nhanh và hỗn loạn, khó mà khống chế.
Cậu cố gắng duy trì bình tĩnh, hít sâu, nhưng khi chúc phúc được đưa vào, phong tỏa tan vỡ trong khoảnh khắc đó, cậu vẫn không nhịn được căng thẳng.
Cậu cố hết sức khuếch tán cảm giác của mình, cố gắng bao phủ hết thảy biến hóa trong tầm mắt.
Nhưng khi cậu dồn hết tâm trí vào đó, đồng tử lại dần dần giãn ra, mất đi tiêu cự, phảng phất như thất thần. Nhưng cảm giác bình thản này lại không phải là thất thần hay mờ mịt, mà là một sự yên tĩnh và trấn định an tâm hơn.
Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình biến thành một người ngoài cuộc.
Thưởng thức hết thảy những gì đã xảy ra trước mắt.
Kích hoạt vật tính, tụ tập biến vật liệu, vận chuyển chúc phúc...
Hết thảy đều trở nên rõ ràng như vậy, không còn phức tạp khó giải quyết.
Giống như là, tất cả biến hóa đều đã rơi vào trong tay cậu, nhưng tay cậu không ở trong ngọn lửa, cũng không có bất kỳ vật gì cả.
Cảm giác khó hiểu đó lại liên tục truyền đến.
Cảm giác vô cùng tường tận truyền đến hết thảy biến hóa nhỏ nhặt cho cậu. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, xúc cảm mềm mại của giọt kim loại, nhiệt độ dần dần thay đổi, thậm chí là hết thảy động tĩnh của linh chất.
Giống như có một bàn tay vô hình, đã nắm chặt sự tụ tập biến sắp xảy ra kia trong lòng bàn tay!
Ngay trong khoảnh khắc phát giác ra điều đó, khung cảnh khó hiểu trước mắt cậu đã hiển hiện hình ảnh vạn tay bao trùm cả bầu trời của Thủy Ngân Liệt Giới năm xưa. Trong sự nhiễu sóng, dấu vết Phi công vẫn hiện rõ mồn một.
Thẳng thắn công bố bản chất của nó cho người kế tục hàng trăm năm sau.
【Tay】
Công cụ bẩm sinh của nhân loại. Cơ thể chưa từng lãng quên kể từ khi mở mắt, chạm, dò xét, nắm bắt, nắm chặt, xòe ra thành lòng bàn tay, nắm chặt thành nắm đấm.
Gỗ vụn có thể đốt, đá vụn có thể chế cày. Cột trụ cao dựng nên nhà cao cửa rộng, sắt đá nắm chặt đúc thành đao binh.
Cuối cùng, mọi thứ mà con người có, đều nắm trong tay.
Mọi thứ mà con người tạo ra, đều bắt nguồn từ trong lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc người đầu tiên vươn tay ra thế giới trước mắt, đã tạo nên huy quang vạn trượng của thế giới hàng ngàn năm sau, tạo hóa vô tận!
Vạn vật phồn vinh, chính là do bàn tay này tạo ra.
Hết thảy thế gian đều được tạo nên từ mười ngón tay.
"Thì ra là thế..."
Giờ phút này, sự rõ ràng, kinh ngạc và lĩnh ngộ hiện lên trong lòng Quý Giác:
"—Đây chính là Phi công!"
Hết thảy từ bàn tay không có gì mà thành, mười ngón tay cậu cuối cùng sẽ bao trùm đại địa, khắp bầu trời.
Viễn cảnh cầm giữ hết thảy, khống chế tất cả, như Thủy Ngân quá xa xôi. Quý Giác không dám vọng tưởng. Cậu chỉ muốn nắm chặt những thứ mình đã tốn bao công sức mới có được, giữ chúng trong tay.
Cho nên, hiện tại... Cậu cần động một chút ngón tay mình.
Tựa như một đứa trẻ sơ sinh, lần đầu tiên xòe tay ra thế giới trước mắt từ tiếng khóc, không phải là cầu nguyện, cũng không phải đòi hỏi, mà là bản năng, muốn nắm lấy tất cả những điều này.
Muốn giữ cái phong quang mỹ diệu chưa từng lĩnh hội này, tất cả sự bao la không thể chạm đến này, ở trong lòng bàn tay!
Quý Giác đưa tay ra.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trong ngọn lửa đang bùng lên.
Diệp Hạn bỗng nhiên biến sắc, vô ý thức muốn đưa tay ra, nhưng ngay sau đó, ngón tay hơi nhấc lên của cô liền cứng đờ tại chỗ, đôi mắt sau tròng kính nâng lên, phản chiếu ánh lửa.
Sau đó, cô nhìn thấy một thứ vô cùng quen thuộc.
Đó là... Phân Ly thuật của mình?!
Sự chuyển đổi kịch liệt giữa động và tĩnh từ giờ phút này lại trôi chảy hiện ra, dưới sự khống chế của bàn tay vô hình, lại một lần nữa bao phủ hết thảy trong lò, khiến lời chúc phúc yếu ớt cũng theo đó rung động.
Trong sự thay đổi kịch liệt của linh chất, vầng sáng dường như gần như vỡ vụn, nhưng vẫn không hề tan biến.
Ngược lại, những vết ô nhiễm dính vào, những dấu vết để lại từ lần sáng tác đầu tiên, dưới sự vận dụng song song của Phân Ly thuật và thuật luyện kim thể lưu, tựa như nước rửa, bong ra từng mảng.
Phảng phất như lại một lần nữa được trùng sinh!
Bàn tay vô hình khống chế hết thảy, phảng phất như bản năng, thao túng hết thảy vận chuyển trong lò, loại bỏ hết thảy biến hóa, loại bỏ âm thanh ngoài ý muốn. Đây là sự thần dị chỉ có thể thấy được trong quá trình sáng tạo luyện kim, là truyền thừa cao xa của Phi công độc nhất vô nhị!
Trong chớp mắt, thuần hóa và thanh lý hoàn thành.
Sau đó, mặt nhẫn dần dần hiện hình dạng ban đầu, cấu trúc ba pha, vung lên mà thành!
Mạch kín linh chất phức tạp như dây thừng, quấn lấy nhau, trên các giao điểm, huy hiệu Thăng Biến, Hoang Khư và Tro tàn hiện ra từ bên trong linh chất biến đổi, ngưng kết, mạch kín linh chất bao quanh lời chúc phúc hòa làm một thể.
Hết thảy đều diễn ra tự nhiên như những gì Quý Giác mong muốn và thiết kế.
Thế là, đại công cáo thành!
Trong khoảnh khắc đó, Quý Giác giơ tay lên bên ngoài lò luyện.
Và bàn tay vô hình trong lò trước khi tiêu tán, vươn ra bên ngoài ngọn lửa.
Vật hữu hình và Vật vô hình, từ khoảnh khắc chớp nhoáng, tựa như chạm vào nhau, lại tựa như huyễn ảnh, nhanh chóng, tiêu tán vô tung.
Chỉ còn chiếc nhẫn đỏ rực, rơi trên tay Quý Giác.
Bỏng rát lớp mạ linh chất.
Rung động xuy xuy.
Rất nhanh, sợi nóng cuối cùng cũng tan biến trong sự bốc hơi. Chiếc nhẫn rút đi hào quang chói lọi ban đầu, hóa thành màu xám sắt giản dị.
Nhưng khi linh chất lần đầu tiên rót vào bên trong, nó đã rung động kịch liệt, phát ra một tiếng hót lí nhí từ trong dòng chảy sắc màu cầu vồng.
Tựa như chim non phá xác kêu gọi thế giới.
Nhỏ bé như vậy, nhưng lại sâu thẳm như vậy.
Khiến Quý Giác đắm chìm trong đó, từ lâu, say mê thần hồn điên đảo!
"Thuật luyện kim thật tốt đẹp, thưa thầy."
Cậu giơ tay lên, ngược ánh đèn, nhìn chăm chú vào tạo vật mỹ diệu trên đầu ngón tay.
Rồi không nhịn được, nở nụ cười.
Trong lòng tràn đầy vui sướng và mừng rỡ.
Thật giống như, sáng tạo sinh mệnh!
Đêm khuya, Diệp giáo sư làm xong việc, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên kết tinh màu hổ phách trong tay.
Ngưng kết chúc phúc.
Thông qua vật chất linh chất ở thể rắn mô phỏng lại hoàn cảnh linh hồn, bên ngoài dùng mạch kín linh chất Tro tàn phong tỏa, cuối cùng chế tạo thành vật chứa tạm thời cho lời chúc phúc này.
"Tạm được, không tệ lắm, ngoại trừ bộ phận ô nhiễm còn sót lại từ lần rèn đúc đầu tiên, thì không tổn hại đến bản thể chúc phúc. Dùng để luyện tập thì đầy đủ."
Diệp Hạn gật đầu nhận xét, rồi hỏi: "Vậy món tạo vật chúc phúc đầu tiên, ngươi đã có ý tưởng gì chưa?"
"Một chiếc nhẫn thì sao ạ?" Quý Giác hỏi.
"Cũng được."
Diệp Hạn gật đầu, không hề phản đối. Dù sao, đối với loại hình chúc phúc này mà nói, bất kỳ công tượng nào khi suy nghĩ, đều sẽ chọn trang sức làm lựa chọn đầu tiên.
Mặt dây chuyền thật ra cũng tốt, nhưng trên cổ Quý Giác đã có một cái rồi, nếu đeo hai món đồ giống nhau, hơn nữa còn muốn dùng cùng lúc, thì tạo vật luyện kim sẽ can thiệp lẫn nhau, gây ra những tình huống ngoài ý muốn.
Có thể sẽ quá tải, hoặc cũng có thể không kích hoạt được hoàn toàn, nhưng dù là trường hợp nào cũng sẽ gây tổn hại cho bản thân vật phẩm.
Do đó, dù giàu có như Lâu đại thiếu gia, cũng không nghĩ đến việc đeo đầy nhẫn lên mười ngón tay. Vì, có thể dùng đồng thời, mà vẫn đảm bảo hiệu quả, cũng chỉ có hai món là cùng.
Huống hồ, chưa kể đến việc tiêu hao linh chất, khi sử dụng vật phẩm luyện kim, lời chúc phúc bên ngoài cũng sẽ gây gánh nặng lên linh hồn. Vật phẩm càng mạnh thì gánh nặng càng lớn.
Xét trên mọi ý nghĩa, ngựa nhỏ kéo xe lớn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào.
"Cấu trúc linh chất thì sao?" Diệp giáo sư lại hỏi.
Quý Giác trả lời trôi chảy: "Bộ phận vật dẫn chúc phúc, con muốn dùng 'Ba pha kết' để cố định Thăng Biến, Hoang Khư và Tro tàn."
Ba huy hiệu thượng thiện, dính liền bằng mạch kín linh chất ba pha kết, đại diện cho ba nền tảng của linh chất, vật chất và biến hóa, vừa ổn định, không mất biến báo, lại đủ để dung chứa chúc phúc, đồng thời đảm bảo tính mở rộng, tiện cho việc cải tạo sau này.
"Còn bộ phận tiếp xúc?"
"Chúc phúc đơn nhất không cần quá phức tạp, con định dùng cấu trúc khuyên tai điển hình với thể tích nhỏ."
"Ngược lại rất phù hợp."
Diệp giáo sư trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hỏi: "Không nghĩ đến vòng tay sao?"
Quý Giác lắc đầu: "Bản thân lời chúc phúc không nặng lắm, mà hiệu quả cũng tương đối đơn giản, dùng vòng tay thì quá lãng phí vật liệu."
Dù sao, nếu chỉ có một lời chúc phúc, hình dạng và cấu tạo của chiếc nhẫn là đủ để gánh vác rồi. Nếu đổi thành vòng tay, độ khó gia công chế tác chắc chắn là thấp hơn, nhưng thể tích lại lớn hơn, mà hiệu quả thì chẳng thay đổi gì.
Chỉ là đỡ tốn chút công sức, mà lại phải tốn nhiều tiền hơn.
Quá đắt!
"Về mặt vật liệu?" Diệp giáo sư tiếp tục hỏi.
"Bảy khắc chất biến hoàng kim làm vật liệu cơ bản, ba gram ngân tụ hợp trạng thái cố định làm vật dẫn mạch kín linh chất, một khắc dung môi chồn trắng thể lỏng và bốn khắc thanh tinh tiêu chuẩn để đáp ứng nhu cầu bốc lên và tụ tập biến."
Lần này, Quý Giác không đợi giáo sư hỏi lại, chủ động nói tiếp: "Về quy trình, con sẽ áp dụng thuật luyện kim hiện đại, nhưng trong khâu xử lý vật liệu, con muốn thử dùng thuật luyện kim thể lưu.
Như vậy, sau khi phản ứng và rèn đúc hoàn thành, trọng lượng có lẽ sẽ được khống chế ở khoảng 8 khắc, không gây bất tiện khi đeo."
"Ngươi muốn tự tạo thử thách cho mình?"
Diệp giáo sư đề nghị: "Muốn tiết kiệm tiền thì có thể giảm bớt một chút vật liệu tụ tập biến."
"Nếu giảm đi một bậc, tính ổn định của ba pha kết sẽ mất đi ý nghĩa. Đây là lần chế tác đầu tiên, làm sao có thể tránh khỏi việc làm lại? Nếu sau này dùng không tiện, con còn muốn sửa đổi thêm."
Quý Giác cười nói: "Cho nên, cứ thử thách thôi vậy."
Thế là, Diệp giáo sư gật đầu.
Không hề có chút ý nghĩ viển vông của người mới vào nghề. Mạch suy nghĩ và thiết kế đều hết sức giản dị, có thể nói là rất chắc chắn. Khi nghĩ đến hiệu quả, cậu đã sử dụng kỹ thuật phù hợp nhất với giai đoạn hiện tại của bản thân, để khai thác tối đa hiệu quả và sức mạnh của lời chúc phúc.
Nếu đây là một bài kiểm tra, thì ngay từ đầu Quý Giác đã không định làm những câu hỏi nâng cao, không muốn thể hiện gì đặc biệt, mà chỉ muốn nắm chắc toàn bộ điểm số cần lấy.
"Rất tốt."
Diệp Hạn khẽ gật đầu, không hề bắt bẻ sự lựa chọn của học sinh.
Nếu là cô ra tay, chắc chắn sẽ có biện pháp tốt hơn, phương thức xử lý tốt hơn, và cả những lựa chọn tốt hơn. Nhưng cô không nói gì cả.
Nếu mọi việc đều dựa theo tạo nghệ đại sư của cô để can thiệp chỉ điểm, thì thứ đào tạo ra cũng chỉ là một bản sao nhỏ mà thôi.
Cô không thích việc đi theo sau người khác một cách mù quáng.
Ngược lại, nếu một ngày nào đó, Quý Giác có thể thoát ly khỏi con đường của cô, quay người đi theo con đường mình đã chọn, tiến về vùng hoang dã Tro tàn vô tận kia, khai phá ra lĩnh vực độc hữu của mình, thì đó mới là phần thưởng lớn nhất mà cô có thể nhận được khi làm một người thầy.
"Lời nói thì hay lắm, còn thực tế ra sao, thì cứ nhìn xem dạo này ngươi học được bao nhiêu."
Cô chậm rãi đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Bây giờ ạ?" Quý Giác ngạc nhiên.
"Sao hả?" Diệp Hạn quay đầu hỏi lại: "Ngươi muốn học theo lũ ngốc đọc thuộc lòng mấy thứ huyền học, tắm rửa chay tịnh rồi thay đồ lót đỏ à?"
Quý Giác cười khổ, giơ hai tay lên, mười ngón run nhẹ.
"Tình trạng của con không tốt lắm."
Di chứng.
Đầu óc bị ép tăng tốc cưỡng ép khi thi triển Phân Ly thuật chưa nhập môn, trực tiếp dùng bạo lực phá giải, làm phế mặt dây chuyền, còn suýt chút nữa làm phế cả bản thân, đến mức giờ hai tay tê rần, xúc giác mất cân đối.
Nếu không có ma trận Phi công giảm xóc và khống chế, không khéo mặt dây chuyền thì không sao, nhưng tay của cậu đã bị chấn động linh chất cao áp cắt nát đầu tiên rồi.
Chỉ có thể nói là tự tìm đường chết.
"Thế thì tốt quá rồi còn gì? Vừa hay để ngươi thoát khỏi sự ỷ lại vào Diệu Thủ Thiên Thành, nhìn kỹ lại kiến thức cơ bản."
Diệp Hạn đi phía trước, "Có đủ linh chất là được, làm thôi. Hơn nữa, ngày mai ta không có thời gian."
Ý cuối cùng mới là quan trọng nhất đấy.
Quý Giác đi theo sau, không dám lên tiếng.
Nhưng mà, nghĩ theo hướng tích cực thì, có học trò nào lần đầu chế tác vật phẩm chúc phúc mà lại mời được một vị đại sư đến đích thân giám lý đâu?
Không đúng, có học trò nào mới vào nghề ba tháng mà đã có thể bắt tay vào làm tác phẩm chúc phúc rồi!
Luôn cảm thấy tiến độ này có gì đó sai sai.
Cậu gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Đi về phía công xưởng.
***
Lần này vẫn sử dụng phòng điều hành công xưởng bên ngoài mở cho Quý Giác, chính là chỗ cậu thấy nhiều thiết bị khi lần đầu đến công xưởng ấy.
So với phòng làm việc của Diệp giáo sư, chênh lệch thiết bị dĩ nhiên là không thể so sánh được, nhưng đối với một học trò như Quý Giác mà nói, công năng đã hoàn toàn vượt quá đủ rồi.
Huống hồ, Diệp giáo sư khinh bỉ nhất là lũ gà công nghiệp chỉ biết dựa vào thiết bị đắt tiền mà không làm được gì. Loại người rời khỏi công xưởng của mình là hết đường sống, đến vật liệu thô còn không thuần hóa được thì tốt nhất đừng làm ô danh công tượng.
"Đừng sợ trước sợ sau, năng lực của ngươi đủ rồi."
Cô khoanh tay đứng lặng bên cạnh, cuối cùng nhắc nhở: "Nếu có gì ngoài ý muốn, ta sẽ giúp. Nhưng nếu nổ lò vì sai lầm của chính ngươi, thì đừng mong ta ra tay."
"Rõ rồi ạ."
Bàn tay Quý Giác, ma trận Phi công hiển hiện, thành thạo khởi động lò luyện, điều chỉnh nhiệt độ thử. Nhờ máy móc trợ giúp, thậm chí không cần phải loay hoay với bảng điều khiển, mọi thứ nhanh chóng trở nên rõ ràng và gọn gàng.
Tuy rằng về lý thuyết Quý Giác hoàn toàn có thể biểu diễn cho giáo sư xem một màn Phi công tay xoa, nhưng khi có thiết bị công xưởng trước mắt, không dùng mới là có vấn đề về đầu óc.
Kỹ nghệ cao siêu như Thủy Ngân, khi sáng tác một vài tác phẩm phức tạp, cũng sẽ sử dụng công xưởng. Huống hồ, sức phối hợp giữa thao tác Phi công và xưởng làm việc, hiệu quả sẽ càng thêm đáng kinh ngạc.
Rất nhanh, một cái đĩa được đưa vào từ chốt trên tường.
Bốn cái bình lớn, bằng thủy tinh, đá, chì và thậm chí cả nhựa, đều khác nhau, bên trong ngâm các loại vật liệu khác nhau bằng chất môi giới.
Đĩa và bình thì lớn vậy, nhưng tất cả vật liệu gộp lại, cũng chỉ nặng chưa đến 20 khắc.
Cầm trên tay rất nhẹ, nhưng Quý Giác thậm chí không dám run tay, nín thở, mười ngón ổn định như đá – chín mươi mốt vạn đó, chín mươi mốt vạn, có chút xíu mà đáng giá đến chín mươi mốt vạn lận đó!
Dù cậu có tiền, nhưng tiền cũng không phải để đốt thế này! Nếu lỡ làm hỏng thì chỉ còn cách về nhà trùm chăn khóc thầm thôi.
Tỉnh táo, tỉnh táo lại Quý Giác, tỉnh táo!
Cậu hít sâu một hơi, dẫn đầu cho chất biến hoàng kim vào lò.
Mặc kệ nó hòa tan thành chất lỏng lưu động, màu sắc thay đổi, từ màu vàng óng ban đầu có chút ánh kim phát ra, lập tức, khống chế nhiệt độ hạ xuống, duy trì ở mức nóng chảy.
Kích thích vật tính hoàn thành.
Chất biến hoàng kim có tính dẻo dai và truyền dẫn linh chất tốt, làm chủ thể chiếc nhẫn hoàn toàn đủ, tiếp theo cho vào là ngân tụ hợp trạng thái cố định, chịu trách nhiệm gánh chịu kết cấu linh chất. Nó đặc biệt nhạy cảm với nhiệt độ, chỉ có thể tăng nhiệt từ từ ở bên ngoài. Nếu chênh lệch nhiệt độ quá lớn đột ngột, nó sẽ trực tiếp bốc hơi thành sương, vậy là vật liệu bỏ đi. Đến lúc đó dù đóng băng trở lại, thì vật liệu sau khi hóa khí cũng mất đi tính thích ứng kết cấu linh chất ban đầu.
Trong quá trình ấm lên chậm rãi, ngân tụ hợp dần dần hòa tan, tựa như giọt nước màu bạc trắng, từ trong lò chảy ra, dần dần tiến đến gần chất biến hoàng kim.
Cho đến khi tiếp xúc –
Mắt Quý Giác bỗng nhiên sáng lên.
Chính là lúc này!
Linh chất chảy xiết, tràn vào từ hai tay cậu, duy trì sự ổn định, khởi động lò luyện, khiến trọng lực bỗng nhiên biến mất, giọt kim loại bay lên, dưới sự thao tác tinh vi của Phi công, giãn ra và biến đổi.
Giống như mì sợi, dần dần hòa tan, một đường màu bạc từ bên trong hoàng kim hiện ra trong nháy mắt, liền vùi sâu trong đó. Tiếp theo đó, động tác Quý Giác không ngừng, linh chất như đao.
Mạch kín linh chất tinh mịn và phức tạp hiện ra từ bên trong, tựa như dòng nước chảy dài, lướt qua bên trong chiếc nhẫn, rồi nhanh chóng biến mất.
Sau đó, trong tiếng xèo xèo kịch liệt, một lượng lớn khói đặc và tạp sắc được phân tích từ trong giọt kim loại, đó là quá trình thuần hóa của thuật luyện kim thể lưu, thậm chí...
"Danh sách chuyển thăng?"
Diệp giáo sư lập tức hiểu ra.
Loại mạch kín linh chất này cũng là nền tảng của thuật luyện kim thể lưu, mà còn là một trong những loại kinh điển nhất. Công hiệu của nó là dần dần hấp thụ một lượng nhỏ linh chất của người sử dụng khi đeo, để bồi dưỡng tác phẩm lâu dài, tăng cường tính tương thích giữa vật dẫn, lời chúc phúc và người sử dụng một cách vô tri vô giác.
Chỉ là, việc thuần hóa và chuyển thăng diễn ra đồng bộ, đối với Quý Giác hiện tại mà nói, độ khó khó tránh khỏi hơi quá sức.
Diệp giáo sư hỏi: "Có giữ được không?"
"Không vấn đề ạ."
Mồ hôi Quý Giác chảy xuống trán, mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa nóng rực, không hề có chút dao động hay hoảng hốt nào. Danh sách chuyển thăng chỉ khắc một lần là xong, nhưng cậu vẫn không hề lơ là.
Vừa rồi chỉ là xử lý vật liệu cơ bản thôi, tiếp theo mới là cửa ải khó.
Dùng vật liệu đặc thù, kích phát tụ tập biến dung hợp kim loại, đồng thời hoạt hóa lời chúc phúc, dung nhập vào vật dẫn.
Đại đa số công tượng thất bại đều bắt nguồn từ đây. Thao tác đồng thời hai việc không chỉ tốn gấp đôi tâm lực. Chỉ cần hơi lơ là hoặc mê hoặc, sẽ thất bại trong gang tấc.
Dung môi chồn trắng và thanh tinh đúng là vật chất phản ứng thích hợp nhất, nhưng đồng thời, sở dĩ được gọi là chồn trắng, cũng bởi vì loại dung môi này quá mức linh động khi phản ứng, biến hóa quá nhanh và hỗn loạn, khó mà khống chế.
Cậu cố gắng duy trì bình tĩnh, hít sâu, nhưng khi chúc phúc được đưa vào, phong tỏa tan vỡ trong khoảnh khắc đó, cậu vẫn không nhịn được căng thẳng.
Cậu cố hết sức khuếch tán cảm giác của mình, cố gắng bao phủ hết thảy biến hóa trong tầm mắt.
Nhưng khi cậu dồn hết tâm trí vào đó, đồng tử lại dần dần giãn ra, mất đi tiêu cự, phảng phất như thất thần. Nhưng cảm giác bình thản này lại không phải là thất thần hay mờ mịt, mà là một sự yên tĩnh và trấn định an tâm hơn.
Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình biến thành một người ngoài cuộc.
Thưởng thức hết thảy những gì đã xảy ra trước mắt.
Kích hoạt vật tính, tụ tập biến vật liệu, vận chuyển chúc phúc...
Hết thảy đều trở nên rõ ràng như vậy, không còn phức tạp khó giải quyết.
Giống như là, tất cả biến hóa đều đã rơi vào trong tay cậu, nhưng tay cậu không ở trong ngọn lửa, cũng không có bất kỳ vật gì cả.
Cảm giác khó hiểu đó lại liên tục truyền đến.
Cảm giác vô cùng tường tận truyền đến hết thảy biến hóa nhỏ nhặt cho cậu. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, xúc cảm mềm mại của giọt kim loại, nhiệt độ dần dần thay đổi, thậm chí là hết thảy động tĩnh của linh chất.
Giống như có một bàn tay vô hình, đã nắm chặt sự tụ tập biến sắp xảy ra kia trong lòng bàn tay!
Ngay trong khoảnh khắc phát giác ra điều đó, khung cảnh khó hiểu trước mắt cậu đã hiển hiện hình ảnh vạn tay bao trùm cả bầu trời của Thủy Ngân Liệt Giới năm xưa. Trong sự nhiễu sóng, dấu vết Phi công vẫn hiện rõ mồn một.
Thẳng thắn công bố bản chất của nó cho người kế tục hàng trăm năm sau.
【Tay】
Công cụ bẩm sinh của nhân loại. Cơ thể chưa từng lãng quên kể từ khi mở mắt, chạm, dò xét, nắm bắt, nắm chặt, xòe ra thành lòng bàn tay, nắm chặt thành nắm đấm.
Gỗ vụn có thể đốt, đá vụn có thể chế cày. Cột trụ cao dựng nên nhà cao cửa rộng, sắt đá nắm chặt đúc thành đao binh.
Cuối cùng, mọi thứ mà con người có, đều nắm trong tay.
Mọi thứ mà con người tạo ra, đều bắt nguồn từ trong lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc người đầu tiên vươn tay ra thế giới trước mắt, đã tạo nên huy quang vạn trượng của thế giới hàng ngàn năm sau, tạo hóa vô tận!
Vạn vật phồn vinh, chính là do bàn tay này tạo ra.
Hết thảy thế gian đều được tạo nên từ mười ngón tay.
"Thì ra là thế..."
Giờ phút này, sự rõ ràng, kinh ngạc và lĩnh ngộ hiện lên trong lòng Quý Giác:
"—Đây chính là Phi công!"
Hết thảy từ bàn tay không có gì mà thành, mười ngón tay cậu cuối cùng sẽ bao trùm đại địa, khắp bầu trời.
Viễn cảnh cầm giữ hết thảy, khống chế tất cả, như Thủy Ngân quá xa xôi. Quý Giác không dám vọng tưởng. Cậu chỉ muốn nắm chặt những thứ mình đã tốn bao công sức mới có được, giữ chúng trong tay.
Cho nên, hiện tại... Cậu cần động một chút ngón tay mình.
Tựa như một đứa trẻ sơ sinh, lần đầu tiên xòe tay ra thế giới trước mắt từ tiếng khóc, không phải là cầu nguyện, cũng không phải đòi hỏi, mà là bản năng, muốn nắm lấy tất cả những điều này.
Muốn giữ cái phong quang mỹ diệu chưa từng lĩnh hội này, tất cả sự bao la không thể chạm đến này, ở trong lòng bàn tay!
Quý Giác đưa tay ra.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trong ngọn lửa đang bùng lên.
Diệp Hạn bỗng nhiên biến sắc, vô ý thức muốn đưa tay ra, nhưng ngay sau đó, ngón tay hơi nhấc lên của cô liền cứng đờ tại chỗ, đôi mắt sau tròng kính nâng lên, phản chiếu ánh lửa.
Sau đó, cô nhìn thấy một thứ vô cùng quen thuộc.
Đó là... Phân Ly thuật của mình?!
Sự chuyển đổi kịch liệt giữa động và tĩnh từ giờ phút này lại trôi chảy hiện ra, dưới sự khống chế của bàn tay vô hình, lại một lần nữa bao phủ hết thảy trong lò, khiến lời chúc phúc yếu ớt cũng theo đó rung động.
Trong sự thay đổi kịch liệt của linh chất, vầng sáng dường như gần như vỡ vụn, nhưng vẫn không hề tan biến.
Ngược lại, những vết ô nhiễm dính vào, những dấu vết để lại từ lần sáng tác đầu tiên, dưới sự vận dụng song song của Phân Ly thuật và thuật luyện kim thể lưu, tựa như nước rửa, bong ra từng mảng.
Phảng phất như lại một lần nữa được trùng sinh!
Bàn tay vô hình khống chế hết thảy, phảng phất như bản năng, thao túng hết thảy vận chuyển trong lò, loại bỏ hết thảy biến hóa, loại bỏ âm thanh ngoài ý muốn. Đây là sự thần dị chỉ có thể thấy được trong quá trình sáng tạo luyện kim, là truyền thừa cao xa của Phi công độc nhất vô nhị!
Trong chớp mắt, thuần hóa và thanh lý hoàn thành.
Sau đó, mặt nhẫn dần dần hiện hình dạng ban đầu, cấu trúc ba pha, vung lên mà thành!
Mạch kín linh chất phức tạp như dây thừng, quấn lấy nhau, trên các giao điểm, huy hiệu Thăng Biến, Hoang Khư và Tro tàn hiện ra từ bên trong linh chất biến đổi, ngưng kết, mạch kín linh chất bao quanh lời chúc phúc hòa làm một thể.
Hết thảy đều diễn ra tự nhiên như những gì Quý Giác mong muốn và thiết kế.
Thế là, đại công cáo thành!
Trong khoảnh khắc đó, Quý Giác giơ tay lên bên ngoài lò luyện.
Và bàn tay vô hình trong lò trước khi tiêu tán, vươn ra bên ngoài ngọn lửa.
Vật hữu hình và Vật vô hình, từ khoảnh khắc chớp nhoáng, tựa như chạm vào nhau, lại tựa như huyễn ảnh, nhanh chóng, tiêu tán vô tung.
Chỉ còn chiếc nhẫn đỏ rực, rơi trên tay Quý Giác.
Bỏng rát lớp mạ linh chất.
Rung động xuy xuy.
Rất nhanh, sợi nóng cuối cùng cũng tan biến trong sự bốc hơi. Chiếc nhẫn rút đi hào quang chói lọi ban đầu, hóa thành màu xám sắt giản dị.
Nhưng khi linh chất lần đầu tiên rót vào bên trong, nó đã rung động kịch liệt, phát ra một tiếng hót lí nhí từ trong dòng chảy sắc màu cầu vồng.
Tựa như chim non phá xác kêu gọi thế giới.
Nhỏ bé như vậy, nhưng lại sâu thẳm như vậy.
Khiến Quý Giác đắm chìm trong đó, từ lâu, say mê thần hồn điên đảo!
"Thuật luyện kim thật tốt đẹp, thưa thầy."
Cậu giơ tay lên, ngược ánh đèn, nhìn chăm chú vào tạo vật mỹ diệu trên đầu ngón tay.
Rồi không nhịn được, nở nụ cười.
Trong lòng tràn đầy vui sướng và mừng rỡ.
Thật giống như, sáng tạo sinh mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận