Thiên Mệnh Chi Thượng
Chương 199: Diệu thủ hồi xuân
**Chương 199: Diệu thủ hồi xuân**
"Cái đệt?"
Hắn kinh ngạc trợn mắt: "Mông ta ổn rồi hả? Diệu thủ hồi xuân đây mà, đại phu!"
"Ổn ổn, ai cũng biết ngươi ổn rồi, ngươi ổn nhanh quá! Ổn rồi thì mau mặc quần vào đi!"
Cơ Tuyết tiếc nuối thu hồi chủy thủ, đá một cước thăm dò vào mông anh ruột, không vui nói: "Nhớ đấy quay đầu viết đơn xin thưởng rồi mang đến Bắc Sơn khu, cảm tạ vị đại phu khoa hậu môn dũng cảm, túc trí, cứu cái mông của ngươi!"
Đợi Cơ Liễu mặc lại trang phục phòng hộ, Quý Giác cầm miếng giấy thiếc thủy ngân đã đông lại trên tay, miết vân tay lên đó, lập tức từng tia hắc khí theo trang phục phòng hộ bốc ra, rơi vào thủy ngân, cùng chỗ ô nhiễm đã hút ra theo máu thịt hội tụ lại, biến thành một cái dấu chưởng năm ngón tay, không ngừng ngọ nguậy, như muốn thoát ra.
Quý Giác nghĩ nghĩ, không vứt món đồ này, mà thực hiện phong tỏa tầng tầng lớp lớp, đoạn tuyệt cảm ứng. Giọt thủy ngân đông lại trở lại yên lặng, không động tĩnh gì nữa.
Cứ thế, thu vào túi.
Rốt cuộc là cái đồ chơi gì, hắn còn chưa từng thấy qua.
Nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Trong xe, mọi người tận mắt thấy quý đại phu ra tay là trừ bệnh, kỹ năng diệu thủ hồi xuân, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nhiệt tình.
Trong hoàn cảnh ô nhiễm đầy rẫy tai ương này, có đồng đội luôn giúp ngươi phất trừ ô nhiễm, đoạn tuyệt hậu hoạn, mà còn tự mang thiết bị sửa chữa cùng đồ dùng tiêu hao...
Đây là cái gì?
Mẹ nó đây chính là cha nuôi tốt bụng đấy!
Ba bộ có thể làm được thì hắn làm được, ba bộ không thể làm được, hắn vẫn có thể làm, cho dù Tro Tàn sức chiến đấu không cao, nhưng mẹ nó đội ngũ thiếu sức chiến đấu bao giờ? Cái thiếu là bác trai phụ trợ này đấy!
Huống chi cha còn miễn phí cho ngươi nữa chứ...
Nếu không phải trường hợp không cho phép, Cơ Liễu có lẽ đã túm tay Quý Giác bắt đầu 'cầu xin đừng bỏ rơi'. Dù sao không ai chuẩn bị sẵn sàng để tạm biệt nửa cái mông cả.
Sau hai lần h·ú v·ía được lịch, hành trình tiếp theo có muốn khen cũng không biết khen cái gì.
Cứ chạy, dừng lại, rồi lại chạy, rồi lại dừng lại.
Bọn họ dường như đi theo lộ tuyến nào đó trong kế hoạch, chậm chạp mà dài dòng. Đôi khi đường thẳng có thể đi qua được thì Đồng Sơn lại tốn công tốn sức vòng một vòng rất lớn. Hầu hết thời gian đều là vừa đi vừa nghỉ, chẳng theo quy luật nào.
Quý Giác từ trong quan sát của Mặc, từ lúc hắn định t·ự t·ử nhảy xuống nước, dần dần phát hiện ra, trung tâm của cả đội không phải Đồng Sơn.
Mà là Hứa Khả.
Hoặc có thể nói, sự tồn tại của gã là một trong những nhiệm vụ, và là loại nhất định phải hoàn thành.
Trong lúc chạy, phối hợp giữa gã và Đồng Sơn cực kỳ chặt chẽ. Người ngoài không biết được chi tiết trao đổi giữa hai người, nhưng hễ một trong hai có phản ứng thì xe sẽ đột ngột tăng tốc, đổi lộ tuyến, hoặc dừng lại, mọi người nín thở chờ đợi hoặc né tránh.
Phần lớn thời gian là dành cho Hứa Khả, để gã chế tác sách ghi chép Aether.
Từng trang sách rơi ra từ tay gã, được cẩn thận đặt vào vật chứa kiên cố chuẩn bị sẵn. Theo Quý Giác quan sát, ngay cả vật chứa hình như cũng là một loại tạo vật chúc phúc hệ Aether, chuyên dùng để chứa đựng tin tức, tránh ô nhiễm.
"Đây là vẽ bản đồ à?" Quý Giác tò mò hỏi thăm.
"Bị nhìn ra rồi sao?"
Hứa Khả mỉm cười, tay không ngừng, sách ghi chép hiện chút huỳnh quang, nhanh chóng ghi lại tất cả chi tiết xung quanh không sót thứ gì.
"Thật ra đội tiền trạm thăm dò không mạo hiểm kích thích như vậy đâu, dù nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng phần lớn thời gian đều có chút nhàm chán, lại không được lơ là, đến thất thần cũng không xong.
Công việc cụ thể, ngoài làm rõ những mối họa ngầm tiềm ẩn trong khu vực, thì cũng giống như vẽ bản đồ.
Tuyền Thành phức tạp lắm, môi trường bị nghiệt hóa sẽ thúc đẩy nhiều mối nguy hiểm sinh sôi, đến không gian đôi khi cũng sẽ hỗn loạn, mỗi lần đến lại có nhiều chỗ biến đổi, hai ba ngày là đã khác biệt rồi."
Quý Giác không hiểu: "Vậy còn thu thập ghi chép làm gì?"
"Chuyện này còn chưa từng nghe nhà Đồng à?"
Hứa Khả liếc nhìn Đồng Sơn đang thay phiên nhau nghỉ ngơi ở ghế sau: "Ghi chép càng nhiều, đo đạc càng chuẩn xác, càng phân tích được nhiều thứ, kể cả mấy tuyến đường cố định này của bọn ta đều do nhà Đồng vạch ra cả. So ra thì trình độ của ta không đủ, chỉ làm được chút việc chân tay này thôi."
"Đừng có chua thế, lão Hứa."
Đồng Sơn hé một mắt nhìn sang, cười tự giễu: "Người nhà Đồng này mà không bảo gã đến làm việc tay chân với cậu đã là tốt lắm rồi, muốn ăn dưa không để tôi mua cho?"
"Dưa gì cơ?"
Hứa Khả mắt sáng lên: "Vụ của Lôi Diệu Hưng lần trước anh mới nói có một nửa đấy! Không ăn được dưa, coi như anh cắt xén chương hồi à!"
"Chuyện của Lôi Diệu Hưng đừng hỏi ta, đây chẳng phải là có người trong cuộc ở đây à?" Đồng Sơn nhìn về phía Quý Giác, dồn họa: "Để tôi kể chuyện quý thiện nhân nhẫn nhục khuyên người hoàn lương, Trần Hành Châu lạc đường biết quay đầu nước mắt rơi linh đường cho."
"Cái đệt? Chuyện này ngươi cũng biết?" Quý Giác ngây người.
"A Họa với Diệp Thuần là bạn tốt đấy." Đồng Sơn cười trên nỗi đau của người khác: "Đợt này ngày nào về nhà tôi cũng nghe được tiểu cố sự ngày càng cuốn, Tứ thúc còn đuổi theo truyện dài tập."
Đồng Họa!!!!
Không đúng, bỏ Đồng Họa đi, anh gã mình đấm không lại, thù này cứ tạm thời ghi lại.
Còn cả mi, tiểu quỷ Diệp Thuần trời sinh xấu bụng kia, ta nhất định phải...
Khóe mắt Quý Giác giật giật, nắm đấm đột nhiên cứng lại.
Nói với Diệp giáo sư, ta muốn viết luận văn!
Có mấy đứa cún, khi quá phẫn nộ thì sẽ bắt đầu lôi người khác vào, "Bản chất cơ sở của thuật luyện kim thể lưu trong một vài điểm trọng yếu và tổng kết khi ứng dụng ngược" – trong vòng vài giây ngắn ngủi, đại cương đã hiện ra trong đầu hắn.
Xem ra, học tỷ đúng là nàng thơ học thuật của mình rồi!
Dù sao ngồi trên xe cũng không có gì làm, Quý Giác dứt khoát lôi giấy bút ra, xoát xoát viết tóm tắt ra.
Lâu Phong bên cạnh vô tình liếc nhìn, ánh mắt lập tức như điện giật rời đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc điên cuồng biến hóa.
Cái quỷ gì? Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao tên cún chết Quý Giác lại đột nhiên ngồi bên cạnh mình nghiên cứu thuật luyện kim thể lưu? Chẳng lẽ muốn mượn miệng ta nhìn trộm cơ mật để hãm hại ta sao? !
Liên tưởng tới chuyện "Quang huy sự tích" mà lão sư đã kể về Diệp Hạn, cả người Lâu Phong đều không ổn!
Quá! Quá đáng rồi!
Mấy người xưởng Triều Thanh các ngươi đều thâm hiểm thế à!
Trong cơn căm hận, Lâu Phong nghiến răng dậm chân, móc giấy bút trong túi ra, xoát xoát viết ra "Bàn luận sơ lược về hiệu quả sinh ra khi kết hợp tạo hình linh chất với hiệu quả chúc phúc."
Đến đây, vấy bẩn đi! Cùng nhau vấy bẩn!
Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!
Trong khoảnh khắc, trong xe im bặt không tạp âm, chỉ còn tiếng giấy bút cọ xát không ngừng bên tai.
Cơ Liễu trên mui xe cũng không nhịn được mà thăm dò xuống, nhìn hai người vùi đầu viết, thần sắc biến hóa khi thì nhíu mày tức giận khi thì im lặng cười điên, hai mặt nhìn nhau với đồng đội trong xe, khó hiểu, ngơ ngác.
Sao tự dưng lại cuốn vậy?
Mấy người Tro Tàn các ngươi kỳ quái thế!
Ngay trong lúc xe đang đi, Hứa Khả và Đồng Sơn đang nghỉ ngơi ở ghế sau đột nhiên thân thể chấn động, sắc mặt đột biến: "Dừng xe!"
Tiếng thắng gấp vang lên.
Tất cả mọi người trong xe chao đảo dữ dội, lâm vào hỗn loạn, rồi sau đó mới nghe thấy tiếng rên rỉ và kêu thảm bên ngoài, đến từ phía trước xe.
Huyết dịch sền sệt như thủy triều lan ra dưới bánh xe, từng lớp bao trùm, biến thành vũng bùn, khiến bánh xe xoay tròn thế nào cũng khó thoát.
Rồi từ trong vũng máu sền sệt đó, trước đầu xe, trong ánh đèn, lộ ra một gương mặt vặn vẹo.
Mang nụ cười quỷ dị, miệng lại đau khổ rên rỉ, la hét.
"G·i·ế·t người rồi, g·i·ế·t người rồi, cứu m·ạ·n·g với——"
Trên gương mặt đang nhúc nhích kia, hai bộ ngũ quan chắp vá không ngừng đổi vị trí, khó phân biệt nam nữ, âm thanh khi thì the thé khi thì trầm thấp, gào thét: "Đâm c·hết người rồi! Cứu m·ạ·n·g, tôi muốn c·hết!!!!"
Đi cùng với tiếng thét the thé của cái thân ảnh quỷ dị kia, trên đường phố vốn tr·ố·ng rỗng phảng phất tạo ra những gợn sóng mơ hồ. Trong bóng tối mờ ảo xung quanh, từng gương mặt trắng bệch hiện ra, mang ý cười oán đ·ộ·c, dần dần áp sát lại.
"Cái quỷ gì đây?"
Cơ Tuyết đang lái xe chấn kinh, "Thời buổi này ma quỷ còn phải diễn kịch à?"
Đồng Sơn cảm giác bốn phía, thần sắc dần âm trầm: "Đội Tuyền Thành gặp phải, đây là tụ hợp thể của t·à·n linh thành đàn, giống trành quỷ, đưa tới sẽ càng ngày càng nhiều thứ, tất cả cẩn thận."
Ầm!
Một đoàn huyết sắc đột nhiên văng tung tóe trên kính chắn gió, thân ảnh be bét m·á·u t·h·ị·t trườn ra từ dưới nắp ca-pô, không ngừng vuốt ve kính, hai bộ ngũ quan chắp vá thành gương mặt vặn vẹo cười gằn, dán sát vào kính: "Ta ta ta thấy rồi, chính là các ngươi đâm ta, chính là ngươi!!!!
Khổ khổ khổ khổ ta, ta khổ quá, tôi muốn c·hết rồi..."
Nó thê lương tố cáo, la hét, lại cười gằn không thôi: "Bồi thường tiền! Bồi thường tiền! Bồi thường tiền!!!!"
Theo tiếng la hét, bàn tay nó không ngừng vuốt thân xe, tựa như đang đánh vào niệm động lực phòng hộ vô hình, tiếng vỡ tan không ngừng.
Nơi huyết sắc lan ra, màu rỉ sắt nhanh chóng nổi lên, biến chất hỏng hóc.
Động cơ tắt máy.
Ầm!
Từ phía Đồng Sơn đang nhìn, thân thể kia lập tức n·ổ tung, nhưng trong huyết tương lại có thân ảnh quỷ dị mới ngọ nguậy trườn ra, bám chặt trên xe, gào thét la hét.
Những thân ảnh quỷ dị xung quanh cũng không ngừng tiến lên, đè xuống những cơn đẩy vô hình.
"Khụ."
Thần sắc Đồng Sơn càng thêm âm trầm, hít sâu một hơi, áp lực cuồng bạo như thủy triều đang ấp ủ, đang muốn toàn lực ứng phó thì cảm giác có người vỗ vai mình.
"Đồng đội, để tôi thử?" Quý Giác hỏi.
"Có chắc không?"
"Có một chút, nhưng không nhiều." Quý Giác thản nhiên t·rả lời: "Nếu không được thì chí ít còn có anh, đúng không?"
Đồng Sơn trầm mặc.
Nếu là trước kia, gã có lẽ sẽ không do dự mà từ chối, không thể giao sự an nguy của mọi người cho Quý Giác được. Nhưng khi tận mắt chứng kiến năng lực xử lý những nghiệt hóa của Quý Giác, gã lại do dự, khó lòng lựa chọn.
Chỉ trong chớp mắt, gã đã quả quyết hạ quyết tâm.
"Cẩn thận."
"Được."
Quý Giác nhếch miệng cười.
Hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Không hề kiềm chế những xúc động và ác ý liên tục xuất hiện trong ý thức.
Rồi sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy trang phục phòng hộ trên người hắn nhanh chóng biến đổi khi cốt đao bên hông kêu to đầy hưng phấn.
Từ sự ăn mòn của linh chất và sự chuyển hóa tự phát, bộ trang phục phòng hộ đen ngòm nặng nề nhanh chóng mất đi màu sắc ban đầu, biến thành một màu tái nhợt mỏng manh khiến người ta rợn tóc gáy. Rồi sau đó, mảng lớn màu đỏ tươi lan ra từ màu tái nhợt, ngọ nguậy, mơ hồ nổi lên những dấu vết như gương mặt đang kêu rên hoặc dấu tay.
Chiếc tạp dề n·g·ự·c nhuốm m·á·u trống rỗng hiện ra, rũ xuống trước n·g·ự·c Quý Giác.
Có chút chập chờn, không gió mà bay.
Cạch!
Trong tĩnh mịch xen lẫn tiếng kêu rên, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Cửa xe mở ra, dẫm lên vũng m·á·u.
Từng bước một hướng về phía trước.
"Ngươi bị thương à?"
Thân ảnh trắng bệch kia cúi đầu, quan s·á·t hỏi.
Trên nắp ca-pô, thân ảnh quỷ dị kêu rên nhúc nhích c·ứ·n·g đờ một khoảnh khắc, dường như mờ mịt, ngẩng đầu, rồi sau đó c·ứ·n·g nhắc tại chỗ.
Trong đôi đồng t·ử run rẩy kia, bóng người mặc áo trắng thiêu đốt t·h·i hài bên trên không ngừng nhỏ xuống m·á·u tươi sền sệt, đang hướng nó, im lặng nhếch miệng cười.
"Thật đúng là... lương tài mỹ ngọc."
"Cái đệt?"
Hắn kinh ngạc trợn mắt: "Mông ta ổn rồi hả? Diệu thủ hồi xuân đây mà, đại phu!"
"Ổn ổn, ai cũng biết ngươi ổn rồi, ngươi ổn nhanh quá! Ổn rồi thì mau mặc quần vào đi!"
Cơ Tuyết tiếc nuối thu hồi chủy thủ, đá một cước thăm dò vào mông anh ruột, không vui nói: "Nhớ đấy quay đầu viết đơn xin thưởng rồi mang đến Bắc Sơn khu, cảm tạ vị đại phu khoa hậu môn dũng cảm, túc trí, cứu cái mông của ngươi!"
Đợi Cơ Liễu mặc lại trang phục phòng hộ, Quý Giác cầm miếng giấy thiếc thủy ngân đã đông lại trên tay, miết vân tay lên đó, lập tức từng tia hắc khí theo trang phục phòng hộ bốc ra, rơi vào thủy ngân, cùng chỗ ô nhiễm đã hút ra theo máu thịt hội tụ lại, biến thành một cái dấu chưởng năm ngón tay, không ngừng ngọ nguậy, như muốn thoát ra.
Quý Giác nghĩ nghĩ, không vứt món đồ này, mà thực hiện phong tỏa tầng tầng lớp lớp, đoạn tuyệt cảm ứng. Giọt thủy ngân đông lại trở lại yên lặng, không động tĩnh gì nữa.
Cứ thế, thu vào túi.
Rốt cuộc là cái đồ chơi gì, hắn còn chưa từng thấy qua.
Nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Trong xe, mọi người tận mắt thấy quý đại phu ra tay là trừ bệnh, kỹ năng diệu thủ hồi xuân, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nhiệt tình.
Trong hoàn cảnh ô nhiễm đầy rẫy tai ương này, có đồng đội luôn giúp ngươi phất trừ ô nhiễm, đoạn tuyệt hậu hoạn, mà còn tự mang thiết bị sửa chữa cùng đồ dùng tiêu hao...
Đây là cái gì?
Mẹ nó đây chính là cha nuôi tốt bụng đấy!
Ba bộ có thể làm được thì hắn làm được, ba bộ không thể làm được, hắn vẫn có thể làm, cho dù Tro Tàn sức chiến đấu không cao, nhưng mẹ nó đội ngũ thiếu sức chiến đấu bao giờ? Cái thiếu là bác trai phụ trợ này đấy!
Huống chi cha còn miễn phí cho ngươi nữa chứ...
Nếu không phải trường hợp không cho phép, Cơ Liễu có lẽ đã túm tay Quý Giác bắt đầu 'cầu xin đừng bỏ rơi'. Dù sao không ai chuẩn bị sẵn sàng để tạm biệt nửa cái mông cả.
Sau hai lần h·ú v·ía được lịch, hành trình tiếp theo có muốn khen cũng không biết khen cái gì.
Cứ chạy, dừng lại, rồi lại chạy, rồi lại dừng lại.
Bọn họ dường như đi theo lộ tuyến nào đó trong kế hoạch, chậm chạp mà dài dòng. Đôi khi đường thẳng có thể đi qua được thì Đồng Sơn lại tốn công tốn sức vòng một vòng rất lớn. Hầu hết thời gian đều là vừa đi vừa nghỉ, chẳng theo quy luật nào.
Quý Giác từ trong quan sát của Mặc, từ lúc hắn định t·ự t·ử nhảy xuống nước, dần dần phát hiện ra, trung tâm của cả đội không phải Đồng Sơn.
Mà là Hứa Khả.
Hoặc có thể nói, sự tồn tại của gã là một trong những nhiệm vụ, và là loại nhất định phải hoàn thành.
Trong lúc chạy, phối hợp giữa gã và Đồng Sơn cực kỳ chặt chẽ. Người ngoài không biết được chi tiết trao đổi giữa hai người, nhưng hễ một trong hai có phản ứng thì xe sẽ đột ngột tăng tốc, đổi lộ tuyến, hoặc dừng lại, mọi người nín thở chờ đợi hoặc né tránh.
Phần lớn thời gian là dành cho Hứa Khả, để gã chế tác sách ghi chép Aether.
Từng trang sách rơi ra từ tay gã, được cẩn thận đặt vào vật chứa kiên cố chuẩn bị sẵn. Theo Quý Giác quan sát, ngay cả vật chứa hình như cũng là một loại tạo vật chúc phúc hệ Aether, chuyên dùng để chứa đựng tin tức, tránh ô nhiễm.
"Đây là vẽ bản đồ à?" Quý Giác tò mò hỏi thăm.
"Bị nhìn ra rồi sao?"
Hứa Khả mỉm cười, tay không ngừng, sách ghi chép hiện chút huỳnh quang, nhanh chóng ghi lại tất cả chi tiết xung quanh không sót thứ gì.
"Thật ra đội tiền trạm thăm dò không mạo hiểm kích thích như vậy đâu, dù nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng phần lớn thời gian đều có chút nhàm chán, lại không được lơ là, đến thất thần cũng không xong.
Công việc cụ thể, ngoài làm rõ những mối họa ngầm tiềm ẩn trong khu vực, thì cũng giống như vẽ bản đồ.
Tuyền Thành phức tạp lắm, môi trường bị nghiệt hóa sẽ thúc đẩy nhiều mối nguy hiểm sinh sôi, đến không gian đôi khi cũng sẽ hỗn loạn, mỗi lần đến lại có nhiều chỗ biến đổi, hai ba ngày là đã khác biệt rồi."
Quý Giác không hiểu: "Vậy còn thu thập ghi chép làm gì?"
"Chuyện này còn chưa từng nghe nhà Đồng à?"
Hứa Khả liếc nhìn Đồng Sơn đang thay phiên nhau nghỉ ngơi ở ghế sau: "Ghi chép càng nhiều, đo đạc càng chuẩn xác, càng phân tích được nhiều thứ, kể cả mấy tuyến đường cố định này của bọn ta đều do nhà Đồng vạch ra cả. So ra thì trình độ của ta không đủ, chỉ làm được chút việc chân tay này thôi."
"Đừng có chua thế, lão Hứa."
Đồng Sơn hé một mắt nhìn sang, cười tự giễu: "Người nhà Đồng này mà không bảo gã đến làm việc tay chân với cậu đã là tốt lắm rồi, muốn ăn dưa không để tôi mua cho?"
"Dưa gì cơ?"
Hứa Khả mắt sáng lên: "Vụ của Lôi Diệu Hưng lần trước anh mới nói có một nửa đấy! Không ăn được dưa, coi như anh cắt xén chương hồi à!"
"Chuyện của Lôi Diệu Hưng đừng hỏi ta, đây chẳng phải là có người trong cuộc ở đây à?" Đồng Sơn nhìn về phía Quý Giác, dồn họa: "Để tôi kể chuyện quý thiện nhân nhẫn nhục khuyên người hoàn lương, Trần Hành Châu lạc đường biết quay đầu nước mắt rơi linh đường cho."
"Cái đệt? Chuyện này ngươi cũng biết?" Quý Giác ngây người.
"A Họa với Diệp Thuần là bạn tốt đấy." Đồng Sơn cười trên nỗi đau của người khác: "Đợt này ngày nào về nhà tôi cũng nghe được tiểu cố sự ngày càng cuốn, Tứ thúc còn đuổi theo truyện dài tập."
Đồng Họa!!!!
Không đúng, bỏ Đồng Họa đi, anh gã mình đấm không lại, thù này cứ tạm thời ghi lại.
Còn cả mi, tiểu quỷ Diệp Thuần trời sinh xấu bụng kia, ta nhất định phải...
Khóe mắt Quý Giác giật giật, nắm đấm đột nhiên cứng lại.
Nói với Diệp giáo sư, ta muốn viết luận văn!
Có mấy đứa cún, khi quá phẫn nộ thì sẽ bắt đầu lôi người khác vào, "Bản chất cơ sở của thuật luyện kim thể lưu trong một vài điểm trọng yếu và tổng kết khi ứng dụng ngược" – trong vòng vài giây ngắn ngủi, đại cương đã hiện ra trong đầu hắn.
Xem ra, học tỷ đúng là nàng thơ học thuật của mình rồi!
Dù sao ngồi trên xe cũng không có gì làm, Quý Giác dứt khoát lôi giấy bút ra, xoát xoát viết tóm tắt ra.
Lâu Phong bên cạnh vô tình liếc nhìn, ánh mắt lập tức như điện giật rời đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc điên cuồng biến hóa.
Cái quỷ gì? Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao tên cún chết Quý Giác lại đột nhiên ngồi bên cạnh mình nghiên cứu thuật luyện kim thể lưu? Chẳng lẽ muốn mượn miệng ta nhìn trộm cơ mật để hãm hại ta sao? !
Liên tưởng tới chuyện "Quang huy sự tích" mà lão sư đã kể về Diệp Hạn, cả người Lâu Phong đều không ổn!
Quá! Quá đáng rồi!
Mấy người xưởng Triều Thanh các ngươi đều thâm hiểm thế à!
Trong cơn căm hận, Lâu Phong nghiến răng dậm chân, móc giấy bút trong túi ra, xoát xoát viết ra "Bàn luận sơ lược về hiệu quả sinh ra khi kết hợp tạo hình linh chất với hiệu quả chúc phúc."
Đến đây, vấy bẩn đi! Cùng nhau vấy bẩn!
Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!
Trong khoảnh khắc, trong xe im bặt không tạp âm, chỉ còn tiếng giấy bút cọ xát không ngừng bên tai.
Cơ Liễu trên mui xe cũng không nhịn được mà thăm dò xuống, nhìn hai người vùi đầu viết, thần sắc biến hóa khi thì nhíu mày tức giận khi thì im lặng cười điên, hai mặt nhìn nhau với đồng đội trong xe, khó hiểu, ngơ ngác.
Sao tự dưng lại cuốn vậy?
Mấy người Tro Tàn các ngươi kỳ quái thế!
Ngay trong lúc xe đang đi, Hứa Khả và Đồng Sơn đang nghỉ ngơi ở ghế sau đột nhiên thân thể chấn động, sắc mặt đột biến: "Dừng xe!"
Tiếng thắng gấp vang lên.
Tất cả mọi người trong xe chao đảo dữ dội, lâm vào hỗn loạn, rồi sau đó mới nghe thấy tiếng rên rỉ và kêu thảm bên ngoài, đến từ phía trước xe.
Huyết dịch sền sệt như thủy triều lan ra dưới bánh xe, từng lớp bao trùm, biến thành vũng bùn, khiến bánh xe xoay tròn thế nào cũng khó thoát.
Rồi từ trong vũng máu sền sệt đó, trước đầu xe, trong ánh đèn, lộ ra một gương mặt vặn vẹo.
Mang nụ cười quỷ dị, miệng lại đau khổ rên rỉ, la hét.
"G·i·ế·t người rồi, g·i·ế·t người rồi, cứu m·ạ·n·g với——"
Trên gương mặt đang nhúc nhích kia, hai bộ ngũ quan chắp vá không ngừng đổi vị trí, khó phân biệt nam nữ, âm thanh khi thì the thé khi thì trầm thấp, gào thét: "Đâm c·hết người rồi! Cứu m·ạ·n·g, tôi muốn c·hết!!!!"
Đi cùng với tiếng thét the thé của cái thân ảnh quỷ dị kia, trên đường phố vốn tr·ố·ng rỗng phảng phất tạo ra những gợn sóng mơ hồ. Trong bóng tối mờ ảo xung quanh, từng gương mặt trắng bệch hiện ra, mang ý cười oán đ·ộ·c, dần dần áp sát lại.
"Cái quỷ gì đây?"
Cơ Tuyết đang lái xe chấn kinh, "Thời buổi này ma quỷ còn phải diễn kịch à?"
Đồng Sơn cảm giác bốn phía, thần sắc dần âm trầm: "Đội Tuyền Thành gặp phải, đây là tụ hợp thể của t·à·n linh thành đàn, giống trành quỷ, đưa tới sẽ càng ngày càng nhiều thứ, tất cả cẩn thận."
Ầm!
Một đoàn huyết sắc đột nhiên văng tung tóe trên kính chắn gió, thân ảnh be bét m·á·u t·h·ị·t trườn ra từ dưới nắp ca-pô, không ngừng vuốt ve kính, hai bộ ngũ quan chắp vá thành gương mặt vặn vẹo cười gằn, dán sát vào kính: "Ta ta ta thấy rồi, chính là các ngươi đâm ta, chính là ngươi!!!!
Khổ khổ khổ khổ ta, ta khổ quá, tôi muốn c·hết rồi..."
Nó thê lương tố cáo, la hét, lại cười gằn không thôi: "Bồi thường tiền! Bồi thường tiền! Bồi thường tiền!!!!"
Theo tiếng la hét, bàn tay nó không ngừng vuốt thân xe, tựa như đang đánh vào niệm động lực phòng hộ vô hình, tiếng vỡ tan không ngừng.
Nơi huyết sắc lan ra, màu rỉ sắt nhanh chóng nổi lên, biến chất hỏng hóc.
Động cơ tắt máy.
Ầm!
Từ phía Đồng Sơn đang nhìn, thân thể kia lập tức n·ổ tung, nhưng trong huyết tương lại có thân ảnh quỷ dị mới ngọ nguậy trườn ra, bám chặt trên xe, gào thét la hét.
Những thân ảnh quỷ dị xung quanh cũng không ngừng tiến lên, đè xuống những cơn đẩy vô hình.
"Khụ."
Thần sắc Đồng Sơn càng thêm âm trầm, hít sâu một hơi, áp lực cuồng bạo như thủy triều đang ấp ủ, đang muốn toàn lực ứng phó thì cảm giác có người vỗ vai mình.
"Đồng đội, để tôi thử?" Quý Giác hỏi.
"Có chắc không?"
"Có một chút, nhưng không nhiều." Quý Giác thản nhiên t·rả lời: "Nếu không được thì chí ít còn có anh, đúng không?"
Đồng Sơn trầm mặc.
Nếu là trước kia, gã có lẽ sẽ không do dự mà từ chối, không thể giao sự an nguy của mọi người cho Quý Giác được. Nhưng khi tận mắt chứng kiến năng lực xử lý những nghiệt hóa của Quý Giác, gã lại do dự, khó lòng lựa chọn.
Chỉ trong chớp mắt, gã đã quả quyết hạ quyết tâm.
"Cẩn thận."
"Được."
Quý Giác nhếch miệng cười.
Hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.
Không hề kiềm chế những xúc động và ác ý liên tục xuất hiện trong ý thức.
Rồi sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy trang phục phòng hộ trên người hắn nhanh chóng biến đổi khi cốt đao bên hông kêu to đầy hưng phấn.
Từ sự ăn mòn của linh chất và sự chuyển hóa tự phát, bộ trang phục phòng hộ đen ngòm nặng nề nhanh chóng mất đi màu sắc ban đầu, biến thành một màu tái nhợt mỏng manh khiến người ta rợn tóc gáy. Rồi sau đó, mảng lớn màu đỏ tươi lan ra từ màu tái nhợt, ngọ nguậy, mơ hồ nổi lên những dấu vết như gương mặt đang kêu rên hoặc dấu tay.
Chiếc tạp dề n·g·ự·c nhuốm m·á·u trống rỗng hiện ra, rũ xuống trước n·g·ự·c Quý Giác.
Có chút chập chờn, không gió mà bay.
Cạch!
Trong tĩnh mịch xen lẫn tiếng kêu rên, một âm thanh thanh thúy vang lên.
Cửa xe mở ra, dẫm lên vũng m·á·u.
Từng bước một hướng về phía trước.
"Ngươi bị thương à?"
Thân ảnh trắng bệch kia cúi đầu, quan s·á·t hỏi.
Trên nắp ca-pô, thân ảnh quỷ dị kêu rên nhúc nhích c·ứ·n·g đờ một khoảnh khắc, dường như mờ mịt, ngẩng đầu, rồi sau đó c·ứ·n·g nhắc tại chỗ.
Trong đôi đồng t·ử run rẩy kia, bóng người mặc áo trắng thiêu đốt t·h·i hài bên trên không ngừng nhỏ xuống m·á·u tươi sền sệt, đang hướng nó, im lặng nhếch miệng cười.
"Thật đúng là... lương tài mỹ ngọc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận