Thiên Mệnh Chi Thượng

Chương 190: Đạp lên. . . Hành trình mới

**Chương 190: Đạp lên... Hành trình mới**
Chiều tà cuối thu, Hải Châu vẫn chói chang dưới ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ oi bức.
Bên ngoài Tuyền Thành, sương trắng mờ ảo giăng phủ, một đoàn người lộ rõ vẻ mệt mỏi chậm rãi bước ra, trên đầu bịt mặt nạ phòng độc, trang phục phòng hộ đặc chế dính đầy vệt m.á.u.
Người dẫn đầu mở đường vẫn giữ tư thái thẳng tắp, tay cầm ngọn cờ cuộn tròn, dẹp tan mọi chướng ngại vật ven đường.
Những người phía sau thì gần như ai cũng mang thương tích, dường như vừa trải qua một trận ác chiến, thậm chí có người còn nằm trên cáng cứu thương.
Cuối cùng, một gã cự hán vạm vỡ kéo theo một đoạn thùng xe tháo rời từ xe tải, bên trên chất đầy những t.h.i t.h.ể khổng lồ lộn xộn, vài tòa tế đàn bị phá vụn cùng mấy c.ỗ t.h.i t.h.ể đã biến dạng hoàn toàn.
"Đã trễ thế này rồi ư."
Nữ đội trưởng ở phía sau ngẩng đầu nhìn sắc trời gần hoàng hôn, tháo tấm che mặt xuống, mái tóc dài óng ả buông xõa như thác nước.
"Ở bên trong mê man, thời gian cũng đảo lộn."
Cơ Tuyết thở dài, "Vốn dĩ còn nói có thể kịp bữa trưa chứ, đ.ói c.hết mất."
"Ôi, bữa tối cũng được mà."
Người anh trai song sinh của nàng là Cơ Liễu ngáp một cái phía sau, "Thứ to như vậy, n.ổ banh xác, văng cả vào người ta, dính đến phát ghét, ta chỉ muốn đi tắm rửa cho nhanh.
Đội trưởng đâu, có muốn đi cùng không?"
"Các ngươi đi trước đi."
Đồng Sơn, người đang đi đầu giương cờ, tháo mặt nạ xuống, lạnh nhạt nói: "Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt, đợi vật tư và trang bị được bổ sung đầy đủ, chúng ta lại tiếp tục thăm dò toàn bộ khu vực trước đó."
"Còn muốn xuống đất nữa à?" Cơ Liễu kinh hãi, "Anh, đến cái nơi quỷ quái này nửa tháng, anh xuống địa quật đến bốn lần rồi đấy, anh không nghỉ ngơi chút nào sao?"
Vừa hỏi xong, hắn liền hối hận. Đúng như hắn dự đoán, Đồng Sơn bình tĩnh trả lời: "Ta có nghỉ ngơi mà."
Nếu như các đội viên vẫn có thể thả lỏng bản thân trong lúc vào địa quật, vậy thì thời gian nghỉ ngơi của đội trưởng Đồng Sơn chỉ là năm tiếng ngủ mỗi ngày và mười mấy phút rảnh rỗi giữa giờ làm việc.
Loại người này, ném vào công sở thì ai cũng gọi là "chó săn công việc", nhưng kỳ lạ thay, những người từng làm việc với Đồng Sơn đều khó lòng chỉ trích chuyện này, người này không những quan tâm đến từng đội viên, coi vinh dự tập thể lên hàng đầu, tác chiến dũng cảm đi đầu mà còn chu đáo đến mức cân nhắc cả chu kỳ kinh nguyệt, thậm chí còn nấu cả trà gừng đường đỏ, tranh thủ thời gian lắng nghe ngươi mắng người yêu cũ.
Thật sự là không nói nên lời, nói ra lại sợ bị đồng nghiệp bịt đầu đ.á.n.h cho bất tỉnh.
Đây đúng là mẹ hiền đội trưởng!
"Chỉ giỏi ba hoa chích chòe."
Cơ Tuyết đá một phát vào m.ô.n.g ca ca, đ.á hắn lảo đảoo, sau đó tiến lên phía trước, cười ngọt ngào: "Đồng đội tối nay có rảnh không? Bạn em mang cho em một bộ đồ làm bếp, em nấu chút canh hầm nhé?"
"Tuyết muội muội, ta cũng muốn uống canh hầm!"
Người bị thương đang nằm trên cáng cứu thương nhếch mép, trêu chọc: "Ta thiếu dinh dưỡng, ưu tiên cho ta được không?"
Đáp lại hắn là một ngón giữa không chút khách khí.
"C.ú.t mẹ mày đi!"
Đám người lập tức cười ồ lên.
Nhưng rất nhanh, bầu không khí trở nên nghiêm túc.
Ngay lối vào tiền đồn, đã có người chờ sẵn từ lâu.
"Cục trưởng?"
Đồng Sơn dừng bước: "Sao cô lại ra đây?"
"Việc sắp xếp công việc cũng xong xuôi cả rồi, ta lo lắng cho tình hình của các cậu nên ra đây chờ, xem có tín hiệu cầu viện không. Chắc mấy người khác sẽ bảo tôi lười biếng thôi."
Lữ Doanh Nguyệt mỉm cười hiền hòa dưới vành mũ che nắng.
Trông bà không hề già nua, dung mạo như tr.u.n.g niên, nụ cười ấm áp, chỉ có vài sợi tóc trắng ẩn hiện dưới chiếc kẹp tóc.
Giờ phút này, thấy mọi người bình an trở về, bà cười càng tươi hơn: "Thu hoạch thế nào?"
"Khó nói lắm."
Đồng Sơn thở dài, chỉ vào toa xe phía sau do người tráng hán kéo: "Cũng vớt vát được vài món đồ lớn, có thể t.ái c.h.ế lại, truy theo manh mối đ.á.n.h sập được vài cái ổ nhóm, nhưng bắt được chỉ có bốn năm tên ngốc bị giáo đoàn Hóa Tà t.ẩ.y n.ã.o, vô dụng thôi.
Coi như phí công một chuyến."
"Bình an trở về là tốt rồi."
Lữ Doanh Nguyệt vỗ vai hắn, nhìn Cơ Tuyết đang mong chờ bên cạnh, lại vỗ vỗ vai cô nàng, khích lệ. Cô tiểu cô nương vui vẻ huýt sáo chạy m.ấ.t.
Tuy là không biết lớn nhỏ, không nhìn hoàn cảnh, nhưng bà cũng không để ý.
"Hóa Tà giáo đoàn xâm nhập Tuyền Thành không phải một hai ngày, khoảng thời gian này, Hải Châu rút bớt nhân lực, phong tỏa bị đ.á.n.h vỡ, thì đương nhiên là sụp đổ.
Giai đoạn đầu thăm dò cứ cố gắng thăm dò tình hình là được, không nên quá ép bản thân."
Lữ Doanh Nguyệt dừng lại một chút, khuyên nhủ: "Cũng đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc."
"Tôi biết, cục trưởng, yên tâm đi."
Đồng Sơn lạnh nhạt gật đầu: "Tôi chỉ muốn nhanh ch.ó.n.g thăm dò xong khu vực trước mắt thôi, lần này cũng gần xong rồi, lần tiếp theo chắc là có thể thừa thắng xông lên hoàn thành."
"Đó là tin xấu mà ta muốn báo cho cậu."
Lữ Doanh Nguyệt khẽ lắc đầu: "Phương án mới nhất của Thái Nhất chi hoàn đã ra, nhưng sơ hở không ít.
Thời gian và tài nguyên của tất cả công xưởng đều đã được tận dụng, việc sửa chữa trang bị và bổ sung vật tư tiêu hao e rằng phải đợi một thời gian nữa.
Cậu không lẽ định tay không tấc sắt chạy xuống lòng đất chứ? Hay là tự bỏ tiền ra mời người khẩn cấp? Đám công xưởng đó mà hét giá lên thì chỉ có nước lên trời thôi."
Đồng Sơn nghe vậy thì kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, hắn hiếm khi nở nụ cười, dường như rất vui vẻ.
"Không sao, tôi lại biết một công xưởng cũng không tệ."
Nói rồi, hắn lấy điện thoại ra, xem tin nhắn đã tích trữ mấy ngày, "Nghe nói náo loạn lớn lắm."
Hắn cảm khái một tiếng, "Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Xảy ra chuyện rồi.
Kể từ vài ngày trước, đám người bị đày đến phòng xử lý phế thải làm trâu ngựa cảm thấy có gì đó không ổn... Nói chính xác hơn thì tựa như là gặp ma ấy!
Nghe nói có một vị tiểu t.h.i.ế.u gia của đại công xưởng vì g.â.y h.ấ.n ẩ.u đ.ả bị người ta đ.á một cước đến cái nơi khổ sai này, ai nấy đều chột dạ, cúc hoa thắt lại.
Ngày đêm nhặt rác làm khổ sai vốn đã không dễ dàng gì, đằng này lại có một tên ăn hại không làm gì chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng cưỡi lên đầu lên cổ sai khiến, ai mà chịu cho nổi!
Nhưng không chịu được cũng phải chịu, không nhịn được cũng phải nhịn, giống như cái thời buổi này, không có quyền thế, không ai chống lưng thì làm sao có ai giữ được cúc khít khao như gái còn trinh.
Tiền khó kiếm, c.ứ.t khó ăn, hễ là công việc có chút béo bở thì làm sao đến lượt bọn họ, những công cụ nhân do thượng vị chiêu mộ hàng loạt để tạo ra, công lao và cống hiến thật sự trước đây cầu còn không được, không lẽ vì môi trường khắc nghiệt hơn một chút mà bỏ qua sao?
Ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng để cái tên t.h.i.ế.u gia ngồi mát ăn bát vàng kia ra oai, duy chỉ có một điều không ngờ là hắn còn cuồng hơn cả bọn họ!
Từ khi vào cửa, hắn đã ngửa mặt lên trời cười lớn không ngừng, cũng không hề ra vẻ phóng khoáng tự do với những người làm khổ sai như họ. Sau khi hỏi cặn kẽ trọng điểm công việc, hắn liền hăng hái nhào vào phòng làm việc như muốn ch.ế.t.
Ban ngày nhào, ban đêm nhào, ban đêm lại nhào, ban ngày.
Ngay cả đồ c.ách l.y cũng không thèm thay, chủ quản sắp khóc đến nơi – ngươi muốn c.h.ế.t thì đi chỗ khác mà c.h.ế.t, c.h.ế.t ở đây thì đến tro cốt ta cũng không còn đâu!
Sau khi l.àm h.ỏng sáu bộ c.ô.ng cụ, hắn mới ngáp một cái rồi về đi ngủ.
Kết quả, chỉ mấy tiếng sau, hắn lại xuất hiện trong c.ô.ng xưởng, tiếp tục với tốc độ và hiệu suất mà người khác không theo kịp, càn quét tất cả các thiết bị hỏng hóc.
Chỉ trong bốn năm ngày ngắn ngủi, một mình hắn đã xử lý gần hai nhóm mấy trăm vật phẩm thu hồi, mà vẫn chưa hài lòng, còn ôm luôn việc của người khác làm chung.
Điều này khiến một đám trâu ngựa lệ nóng doanh tròng, suýt nữa lập cả bàn thờ sống cho hắn.
Có một vị đại lão từ trên trời rơi xuống, thế này ở phía trước gánh áp lực cho mọi người, những người khổ sai của phòng thu gom quản lý khó khăn lắm mới có được mấy ngày dễ thở, ít nhất là có thêm chút thời gian để cố gắng bài trừ ảnh hưởng của khí độc ngh.iệ.t hóa đến linh chất bản thân.
Khác hẳn với những tiếng x.ấ.u về bệnh thần kinh, điên khùng hay quái vật mà các t.h.i.ế.u gia tiểu thư thường được gán cho, tất cả những người làm trâu ngựa ở tầng đáy đều chỉ dùng bốn chữ để đ.á.n.h giá về Quý Giác tiên sinh.
— Tái sinh phụ mẫu!
Về phần tùy tùng của hắn, dường như cũng là người của c.ô.ng xưởng nào đó?
Không rõ lắm.
Nhìn bộ dáng kia, chắc là đến giúp việc thôi nhỉ?
"Chúng ta là trại minh tinh ~ Không có tình cảm ~ Ngươi nói cùng một chỗ muốn coi bói ~"
Buổi chiều là thời điểm làm việc tốt nhất, Quý Giác giờ phút này đang đ.ộ.c c.h.i.ế.m cả khu xử lý công việc, ngay cả mặt nạ cũng không đeo, trực tiếp phơi mình trong môi trường linh chất ô nhiễm ngh.iệ.t hóa nồng độ cao, thuần thục tháo gỡ cái cột kim loại cao hơn hai mét trước mặt.
Cái cột lớn thoạt nhìn như liền một khối, dưới bàn tay điêu luyện của Diệu Thủ T.h.i.ê.n Thành, từng linh kiện được ghép nối gần như không nhìn thấy mối nối cứ như mưa trút xuống.
Hắn ném chúng vào lò luyện, xử lý thuần hóa.
Còn những thành phần cốt lõi chứa mạch kín linh chất và vô số huy hiệu thượng th.i.ệ.n, dưới Phân Ly T.h.u.ậ.t tàn phá, đều tan thành mây khói, chỉ còn lại tro bụi kim loại bay lả tả rơi xuống, như tuyết rơi trên gương mặt c.h.ế.t lặng của Lâu Phong.
Như tiếng xẻng chạm vào đất trên quan tài.
"Thế nhưng là tuyết ~ Bay vào hai mắt ~"
"Đừng hát!"
Lâu Phong kêu t.h.a t.h.ả.m, lắc đầu, cố gắng rũ bỏ bụi ô nhiễm trên người, tiện thể hất luôn ô nhiễm tinh thần ra khỏi đầu, gần như cầu xin:
"Quý sư phụ, l.ạ.y c.ậ.u, đừng hát nữa! !"
Nếu Quý Giác có chút phẩm vị, hắn đã không đến nỗi mệt mỏi cả về thể x.á.c lẫn tinh thần thế này rồi, nếu Quý Giác có chút kỹ năng biểu diễn, hắn đã không đến nỗi nhớ bác sĩ tâm lý của mình đến thế!
Không có kỹ xảo, toàn mẹ nó là tình cảm!
Không biết Lục Phong là cái giống gì, những bài hát Quý Giác học được từ hắn toàn là những thể loại nhạc điện tử DJ hay những khúc sơn ca nhà quê. . .
Giờ Quý Giác làm thủ lĩnh, ngay cả khi ngủ hắn nói mớ cũng sắp hát trọn vẹn được một bài rồi.
Mới có mấy ngày thôi mà!
Cứ tiếp tục thế này, hắn cảm thấy đến lúc về nhà chắc sẽ thành đầu vàng mất.
Đến lúc đó ném chìa khóa xe cho quản gia, có lẽ sẽ còn dặn dò thêm vài câu, cẩn thận một chút, đừng quét trúng chiếc xe quỷ hỏa mới mua của ta.
Nghĩ đến tương lai t.h.ả.m l.i.ệ.t như vậy, hắn chỉ muốn đâm đầu vào ch.ế.t ngay tại chỗ.
Sống không còn gì luyến tiếc.
"Kim dò, kim dò!"
Giữa không tr.u.ng, Quý Giác vẫy tay, không thèm nhìn xuống mà hô: "Lão Lâu, đừng lo, lấy cái kim dò số tám cho ta!"
"Dạ."
Gần như phản xạ có điều kiện, Lâu Phong còn chưa kịp định thần đã đưa dụng cụ đến rồi. Đến khi hồi phục lại thì hắn đã rót đầy nước vào bình cho Quý Giác rồi.
Hắn không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Xong rồi, sắp biến thành công cụ chính hiệu rồi!
Thời gian còn sống thế nào đây?!
Vài ngày trước, với tư cách là người tự mình trải nghiệm 'Hiệp hội đồ sát học đồ', Lâu Phong thậm chí còn chưa kịp về nhà ngủ một giấc an ủi trái tim bị t.ổ.n t.h.ư.ơ.ng, đã bị sư phụ mình đ.á một cước đến cái nơi quỷ quái này rồi!
"Vì sao?!"
Lâu Phong chấn kinh, "Không phải chúng ta không ưa Triều Thanh công xưởng sao? Sao phải quản bọn họ?"
"Ta và họ Diệp chưa từng hợp nhau, nhưng trong lúc họp lần này, ta có phản đối ý kiến gì của nàng ta không?"
Khổng Thanh Nhạn thậm chí không thèm ngước mắt lên mà hỏi lại: "Tìm kiếm thử thách thì phải tìm cường giả mà khiêu chiến, ở chung với rác rưởi thì sớm muộn cũng thành rác rưởi thôi.
Chọn đồng đội cũng vậy.
Tài năng của ngươi tuy được ca tụng là thượng thừa, cho ngươi thêm thời gian thì chưa chắc không thể có được danh hiệu đại sư. Nhưng cứ chơi với một đám ngu xuẩn thì ta cũng không trông cậy được vào việc ngươi giúp ta dưỡng lão đâu, lo cho ngươi đến lúc tống chung thì có."
Nàng nói: "Coi như là đi mở mang tầm mắt đi, xem người khác sống thế nào."
"Coi như cả đời ngươi không thể thoát khỏi cái mác Lâu gia, nhưng ngươi không thể sống chỉ vì Lâu gia cả đời được, đến khi nào ngươi không coi những hào quang người khác khoác lên người ngươi ra gì nữa thì ta mới có thể kỳ vọng vào tương lai của ngươi."
"Cường giả?"
Lâu Phong chấn kinh, giận dữ: "Quý Giác tính là cái gì. . ."
"Ngươi thua."
Khổng đại sư gọn gàng ngắt lời hắn, nói cho hắn: "Hai lần rồi."
Có lẽ không chỉ hai lần.
Nhưng Lâu Phong...
Khổng Thanh Nhạn nhìn học sinh của mình, hỏi vấn đề khiến Lâu Phong đến giờ vẫn khó mà yên giấc:
"... Ngươi còn muốn thua tiếp à?"
Thế là, Lâu đại t.h.i.ế.u ủ rũ, bất đắc dĩ, toàn thân không tình nguyện nhưng vẫn c.ắ.n răng dậm chân, vác đồ đạc đi theo Quý Giác.
Đ.ạ.p lên con đường trâu ngựa mới.
Đề cử một quyển sách của lão bằng hữu, « Một khi nghe đạo, th.i gi.ải thành tiên »
Chim biển cũng là tác giả cũ, bằng hữu nào có hứng thú có thể xem xét, chắc chắn sẽ không thất vọng ~
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận