Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 641:

Chương 641:Chương 641:
Sau khi Đỗ Tiểu Kiều rời đi, Cổ Nhạc Dân lau mặt một cái, sau đó tới phòng bếp lấy dao thái chuẩn bị đi giết thịt gà.
Vốn trong nhà nuôi hai mươi mấy con gà mẹ, lúc đầu là để gà mái đẻ trứng cho Cổ Anh Trí bồi bổ thân thể, thỉnh thoảng cũng sẽ thịt một con nhưng từ sau khi bà Trương tới, gà trong chuồng cũng sắp thịt hết sạch.
Bà Trương là một người chủ trương không thịt không vui, bữa nào cũng phải có món mặn mới được, xương sườn buổi trưa đi lên trấn mua đã ăn hết rồi, buổi tối chỉ có thể lại giết thêm một con gà mẹ.
Ông nhanh chóng bắt được một con gà mái từ trong chuồng gà ra, lúc đang chuẩn bị giết gà, Cổ Nhạc Dân chợt cảm giác được có ai đó đang nhìn mình chăm chú, cảm giác đưa mắt nhìn đó khiến cho ông cảm thấy rất không thoải mái, Cổ Nhạc Dân xoay người nhìn sang theo bản năng.
"Bà Trương, bà có gì căn dặn sao?"
Lúc Cổ Nhạc Dân quay đầu nhìn sang, vừa đúng lúc thấy bà Trương đứng chỗ cửa sổ nhìn ông.
Phân nửa thân thể của đối phương ẩn ở trong bóng tối, nửa gương mặt bên đó bị bóng tối che lại, chỉ còn lại một đôi mắt khiến người ta cảm giác toàn thân khó chịu.
Cổ Nhạc Dân nuốt nước bọt theo bản năng, giọng nói chuyện không khỏi thêm mấy phần cung kính hơn.
Vốn dĩ ông chuẩn bị trực tiếp đẩy cửa đi vào trong, nhưng lúc tay đặt lên trân cánh cửa, ông nhớ lại lúc trước bà Trương đã dặn dò, liền đưa tay xuống, nhẹ nhàng gõ một cái lên cửa.
Giọng nói khàn khàn không nghe ra được chút tình cảm của nhân loại nào, sau khi sắp xếp xong, bà Trương cũng không nhìn ông nữa, một lần nữa nấp trong bóng tối.
Sau khi nhỏ giọng thầm thì mấy câu, Cổ Nhạc Dân miễn cưỡng bình tĩnh lại, ông hít sâu một hơi sau đó cầm dao cứa cổ gà mẹ.
"Đó là đại sư, tính tình có chút cổ quái cũng là bình thường, chỉ cần đại sư có năng lực là được, những thứ khác không quá quan trọng..."
Mặc dù người đã không ở đứng ở chỗ cửa sổ nhưng Cổ Nhạc Dân luôn cảm thấy vẫn có người đang nhìn ông chằm chằm.
Ông rót tất cả máu gà vào trong chén, rất nhanh đã rót đầy một chén nhỏ, nhìn máu gà nóng hổi lại nghĩ đến lời dặn lúc nãy của bà Trương, Cổ Nhạc Dân không dám ngưng lại một phút nào, bưng chén tới phòng ngủ của Cổ Anh Trí.
Đối phương cứ lắng lặng nhìn chằm chằm Cổ Nhạc Dân như vậy, nhìn ông tới mức da đầu tê dại rồi mới mở miệng nói: "Anh để tiết gà mới lại cho tôi, tôi có chỗ cần dùng."
Nhưng dù vậy, đồ vật đáng tiên trong nhà đều đã được bán sạch, những thứ còn dư lại đều là một ít đồ dùng trong nhà mà người khác đào thải không cần dùng, bọn họ cầm về sửa sang lại, góp nhặt để dùng.
Cổ Nhạc Dân thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong.
Điều kiện của nhà họ Cổ cũng không được tốt lắm, vì bệnh của Cổ Anh Trí, bọn họ móc rỗng tiền của trong nhà, cũng chính vì nhà trong thôn đã xây vài năm trước bán không được giá nên mới giữ lại.
Một lát sau, giọng nói của bà Vương mới truyền ra từ bên trong cánh cửa: "Vào đi." Có điều dù bà ta không kéo màn cửa sổ ra nhưng đèn trong nhà nhìn vẫn sáng, nơi này trái lại cũng không có cảm giác mờ tối.
Lúc bà Trương chưa tới, phòng Cổ Anh Trí đường đường sáng sủa, ngày nào cũng phải mở cửa sổ thông gió, rèm cửa sổ cũng luôn được kéo lên.
Nhưng sau khi bà Trương tới, vì lý do bà ta không thích ánh mặt trời, mà rèm cửa sổ trong phòng vẫn luôn bị kéo xuống.
Có điều vì phần lớn thời gian Cổ Anh Trí đều ở trên giường cũng không có cách nào đi những chỗ khác, vì có thể để Cổ Anh Trí thoải mái hơn một chút, những đồ trang trí trưng bày trong phòng cậu ta ngược lại chưa từng suy suyển.
Nhưng dù vậy, ánh đèn vẫn không có vẻ thoải mái như ánh mặt trời, nhất là khi phòng Cổ Anh Trí cũng không được tính là lớn, một mình cậu ta ở thì khá tốt, nếu thêm một người thì bắt đầu có vẻ chật hẹp.
Nhìn bộ dạng này của Cổ Nhạc Dân, bà Trương cười nhạo một tiếng, tỏ ý bảo ông để cái chén lên bàn.
Cổ Nhạc Dân chỉ cảm thấy hô hấp của mình cứng lại, từng hạt mồ hôi to trượt xuống từ trên trán.
Bà Trương vén mí mắt lên nhìn Cổ Nhạc Dân một cái, ánh mắt âm u nhìn có chút dọa người.
Cổ Nhạc Dân cảm thấy có chút sợ hãi khó hiểu, ông len lén nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại cẩn thận hỏi: "Bà Trương, tôi bưng máu gà tới rồi, bà xem tôi để ở chỗ nào thì thích hợp?”
Nhưng ông cũng chỉ đứng ở đó không dám nhúc nhích, cùng lắm là dùng gương mặt tái nhợt nhìn bà Trương, chờ đợi bà ta phân phó bước tiếp theo.
Nhất là khi bà Trương khoanh chân ngôi trên giường, trong miệng làm nhảm niệm không biết những thứ gì, quanh quẩn trong nhà đều là thanh âm của bà ta.
"Lát nữa tôi phải làm phép, các người đừng nên quấy rầy tôi, có biết chưa?”
Trước đó bà Trương cũng đã nói, âm hồn kia âm hiểm xảo trá, nếu không cầm chắc trăm phần trăm thì bà ta cũng không có cách nào ra tay với âm hồn kia.
Việc bà ta có thể làm bây giờ chính là tự mình ngồi trấn ở chỗ này, ngăn cách oan hồn ở bên ngoài, để nó không dám đả thương Cổ Anh Trí nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận