Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1029:

Chương 1029:Chương 1029:
Bạch Trân Trân cười lắc đầu một cái: "Không liên quan, có điều trước đó anh chưa từng đưa con gái vê nhà sao?”
Trần Huân đáp: "Nếu tôi nói là không có thì cô nhất định sẽ không tin, tôi cũng sẽ không lừa gạt cô mấy chuyện kiểu như này, tôi đã từng đưa về rất nhiều lần."
Bạch Trân Trân ồ một tiếng: "Đưa về rất nhiều lần rồi mà còn có thể phạm sai lầm như vậy, chẳng trách anh độc thân đến bây giờ mà vẫn không có bạn gái."
Trân Huân: "..."
Những lời này anh không biết nên đáp ra làm sao, có điều đương nhiên là Bạch Trân Trân cũng không định để anh tiếp lời.
"Phiền anh mở cốp sau một lúc, tôi phải về rồi."
Trân Huân nghe vậy nhưng lại không hề nhúc nhích, anh nhìn Bạch Trân Trân, nghiêm túc nói: "Cô Bạch, có phải là cô không thích tôi hay không? Là tôi làm không đúng ở chỗ nào khiến cho cô sinh lòng chán ghét với tôi? Tôi có thể thay đổi, xin cô đừng ghét tôi."
Bạch Trân Trân khoát tay một cái, tùy tiện trả lời: "Ngược lại cũng không đến mức ghét, chỉ là không vui vẻ lắm mà thôi."
Trân Huân: "Vậy nên tôi bị cô xử tử hình, không có cơ hội nào sao?”
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái: "Không có nguyên nhân gì, chỉ là không thích mà thôi, có điều đây mới là lân đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi có thích hay không đối với anh rất quan trọng sao?"
Có điều thế giới này không phải cứ phù hợp yêu cầu là có thể sinh ra sự yêu thích, còn phải chú trọng cảm giác.
Tính cách cùng với điệu bộ của anh rất gần với sở thích hiện tại của Bạch Trân Trân, theo lý mà nói, Bạch Trân Trân hẳn phải nhanh chóng nảy sinh thiện cảm với anh.
Người Cầu Quốc Hoa chọn hoàn toàn tham chiếu gu của Bạch Trân Trân, bất kể là chiêu cao dung mạo hay nghề nghiệp của đối phương đều hoàn toàn phù hợp với yêu câu của Bạch Trân Trân trong quá khứ.
"Tôi không có cảm giác gì với anh, cũng không nhận được tín hiệu, làm bạn bình thường thì có thể chứ những thứ khác anh không cần suy nghĩ."
Trần Huân nói: "Tôi có thể hỏi nguyên nhân một chút hay không?”
Trân Huân ngây ngẩn: "Cũng chỉ vì chuyện này?"
"Cũng không phải là không có cơ hội, chẳng qua tôi cảm thấy anh không thành thật với tôi."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: "Hết thảy của anh đều phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của tôi, nhưng cũng vì quá phủ hợp nên tôi cảm thấy quá trùng hợp."
Bạch Trân Trân trâm mặc, không biết cô đang suy nghĩ gì, Trần Huân kiên nhãn đợi câu trả lời của cô, qua một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói.
"Phiền anh mở cốp sau ra giúp tôi, tôi muốn lấy đồ."
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra chấm một cái lên ngực anh: "Lòng anh quá hỗn tạp, tôi không thấy sự yêu thích anh dành cho tôi có bao nhiêu phần thuần túy." Trân Huân định giải thích nhưng Bạch Trân Trân cũng không cho anh có cơ hội này.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Cũng chỉ vì chuyện này, cảm giác không nói chuyện rõ ràng, nhưng tôi rất tin tưởng giác quan thứ sáu và trực giác của mình, tôi cảm thấy anh..."
Cuối cùng Trần Huân cũng không nói gì nữa, anh mở cốp sau ra, lấy hết những thứ Bạch Trân Trân đã mua.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh ngủ, lúc cô đang nghĩ mình nên ăn gì thì tiếng chuông cửa đinh đong đinh đong vang lên.
Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến với lời anh nói, sau khi chào hỏi đối phương, cô xách đồ đi lên lầu.
Trân Huân hết sức nghiêm túc nói: "Cô sẽ thấy thành ý của tôi."
Bạch Trân Trân nhướn mày: "Anh chứng minh như thế nào?”
Rất nhanh Bạch Trân Trân đã biết chân thành mà đối phương nói là cái gì.
Khi giao những thứ này cho Bạch Trân Trân, Trân Huân nói: "Cô Bạch, tôi sẽ chứng minh với cô rằng cô linh cảm sai."
Bạch Trân Trân ngáp ngáp rồi đi qua mở cửa, gương mặt Trần Huân xuất hiện trước mặt cô.
"Cô Bạch, tôi tới đưa cho cô một chút điểm tâm, bởi vì không biết cô thích cái gì nên , món nào tôi cũng mua một chút cho cô."
Bạch Trân Trân: “...
Cô nhìn xoáy sâu vào Trần Huân, nói: "Tôi cảm thấy không cần, tự tôi sẽ làm điểm tâm, không có công thì không hưởng lộc, cảm ơn anh."
Cô cũng không để Trần Huân vào nhà, thẳng tay nhốt đối phương ở ngoài cửa.
Trần Huân cũng không tức giận, anh còn chẳng hề cáu kỉnh, một ngày ba bữa đúng giờ đến chỗ Bạch Trân Trân báo danh.
Buổi trưa anh xách hộp cơm tới nhà tang lễ cười nói với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, những thứ này là thức ăn tôi tự làm, tôi đã hỏi qua chú Hoa, chú ấy nói những thứ này đều là thứ cô thích ăn, cô nếm thử xem tay nghề tôi như thế nào."
Bạch Trân Trân: “...
Bạn cần đăng nhập để bình luận