Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 277:

Chương 277:Chương 277:
Trần Tiểu Sinh gần như sắp điên, đặc biệt là khi nhìn thấy Cổ Anh Hùng giống như người gỗ ngồi bên quan tài, Trần Tiểu Sinh càng sợ hãi.
Dường như phát giác ánh mắt của Trần Tiểu Sinh, đầu của Cổ Anh Hùng rắc rắc quay lại, sau đó nhe miệng ra, lộ ra một nụ cười u ám với anh ta.
Trần Tiểu Sinh sợ tới suýt sụp đổ tại chỗ, tiếng thét trong miệng kẹt trong cuống họng, không tài nào phun ra được.
Cầu Quốc Hoa và Cổ Anh Hùng bây giờ ngay cả che giấu cũng không che giấu nữa, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật của họ.
Cho dù là một tên mù, lúc này cũng nhìn ra hai người này tuyệt đối có vấn đề, khi đó Trân Tiểu Sinh sợ chết khiếp, trực tiếp rắc một túi tàn nhang cuối cùng về phía họ, sau đó điên cuồng chạy tới cổng thôn giống như sau đít có quỷ rượt.
Lúc này rõ ràng là buổi sáng, nhưng trong thôn lại không có một ai, Trân Tiểu Sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác sợ hãi cực độ lại gân như đè ép anh ta.
Anh ta cầm đồ sư phụ cho chạy điên cuồng, khi nhìn thấy cổng thôn, anh ta cho rằng mình có thể thoát ra, kết quả thân thể của anh ta không biết đụng trúng thứ gì, sau đó bị đàn hồi lại.
Anh ta không ra được.
Trong nghĩa trang đặt không ít quan tài rỗng, đó đều là quan tài chuẩn bị cho người già trong thôn, họ đã lớn tuổi, không biết sẽ mất khi nào, cho nên chuẩn bị trước quan tài, đợi họ mất sẽ trực tiếp bỏ vào là được, hơn nữa còn có thể chọn kiểu mà họ thích.
Trần Gia Thôn quả nhiên có vấn đềI
Nhưng hai người đó không biết mệt, Trần Tiểu Sinh biết, đoán chừng thôn này chỗ nào cũng không an toàn.
Cũng may dạo này Trân Tiểu Sinh đi theo Bạch Trân Trân, rèn luyện tố chất thân thể, nếu không, anh ta không chạy nổi xa như vậy.
Cổ Anh Hùng và Cầu Quốc Hoa còn đang tìm anh ta, Trân Tiểu Sinh sợ chết khiếp, điện thoại di động của anh ta bị tịch thu mất, căn bản không thể liên lạc ra bên ngoài, mà bây giờ anh ta bị hai kẻ không biết là thứ quỷ gì truy bắt, lỡ như bị họ bắt được, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Trần Tiểu Sinh quyết tâm, trực tiếp quay về nghĩa trang.
Trần Tiểu Sinh chạy loạn tứ phía, kết quả phát hiện mặc kệ chạy từ nơi nào, anh ta đều không thể thoát khỏi thôn này.
Nhưng trong quan tài rất ít oxy, ở trong này mãi, cho dù anh ta không bị họ tìm được, cũng sẽ bị ngạt chất.
Trần Tiểu Sinh tìm một cái quan tài bình thường nhất nằm vào.
Anh ta không dám mở nắp quan tài ra, chỉ sợ hai người đó nhìn thấy anh ta từ trong khe hở, trực tiếp khép nắp quan tài lại.
Nói lạc đề rồi. Thần kinh căng chặt tới cực hạn, anh ta muốn ngủ cũng không ngủ được, thời gian bị kéo dài vô hạn vào khoảnh khắc này, không biết qua bao lâu, Trần Tiểu Sinh nghe thấy tiếng bước chân truyền vào.
May mà các thôn dân của Trần Gia Thôn đều không có tiền, chất lượng quan tài họ mua không cao lắm, nếu không, con dao gọt trái cây của anh ta không có tác dụng gì.
Trần Tiểu Sinh không biết mình trốn trong quan tài bao lâu, bên ngoài vẫn luôn im lìm, anh ta cũng không dám mở quan tài ra xem, sợ trực tiếp bị hù tại trận.
Trần Tiểu Sinh dứt khoát dùng con dao nhỏ mang theo bên mình, đục một cái lỗ nhỏ ở đáy quan tài.
Người đầu tiên tới là Cổ Anh Hùng, sau khi dạo một vòng trong nghĩa trang, cậu ta không tìm được Trân Tiểu Sinh, trực tiếp rời đi.
Đây là đổi chiến thuật lừa gạt rồi sao?
"Tiểu Sinh - Cậu lên tiếng đi, thực ra tôi tìm cậu là để nói chuyện tăng lương với cậu."
Không nghe không nhìn không đi ra, anh ta phải ở đây trốn tới thiên hoang địa lão, cho dù chết, anh ta cũng phải chết trong quan tài.
Nhưng cho dù kỹ thuật lừa gạt của ông ấy cao siêu, Trân Tiểu Sinh chỉ tuân theo một suy nghĩ.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Thế nhưng người thứ hai tới là Câu Quốc Hoa, có lẽ bởi vì đã lớn tuổi, có một đống thao tác quấy rối, có mấy lần Trân Tiểu Sinh đều suýt bị gạt.
Nhưng tiếng cười khặc khặc khặc vừa nãy của Cầu Quốc Hoa quá tẩy não, khiến cho tới bây giờ Trân Tiểu Sinh cũng chưa bình tĩnh lại được.
Anh ta không thể nào tin ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận