Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1094:

Chương 1094:Chương 1094:
Kỳ Lỗi vốn còn chưa khôi phục lại được như cũ, bây giờ lại bị những áp lực bất ngờ kéo đến này áp chế đến mức xương toàn thân cũng sắp gấy lìa, anh ta thở hổn hển từng hơi một, hai đầu gối quy xuống đất, một tay chống mặt đất, một tay ôm lấy trái tim sắp nổ tung, cảm giác bản thân giống như sắp bị cưỡng ép cho vỡ nát.
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Đúng lúc đó, Kỳ Lỗi nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên, anh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đứng ở chỗ đó, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Lỗi chật vật không chịu nổi.
Anh ta hiện tại làm gì còn dáng vẻ tiêu sái tự nhiên khi vừa mới gặp mặt? Trông anh ta chật vật khác thường, hoàn toàn không giống con cưng của trời mà ngược lại giống như một con chó nhà có tang, toàn thân tràn đầy cảm giác sợ hãi không được ai giúp đỡ.
Bạch Trân Trân nhìn Kỳ Lỗi một cái, lại ngẩng đầu nhìn mây đen đã tản đi, lộ ra một bầu trời màu lam trong vắt.
Xem ra thiên đạo ở thế giới này cũng không phải không làm ăn gì, những thứ gọi là chui qua chỗ sơ hở vẫn luôn bị thiên đạo quan sát.
Có câu nói trời làm bậy có thể sống, tự làm bậy không thể sống, làm ra nhân gì thì nhận phải quả đấy.
Trong nháy mắt nắm lấy tay Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm tràn vào trong thân thể anh ta, trái tim vốn dĩ đau đến muốn nổ cuối cùng cũng được hóa giải, thân thể gần như lạnh cóng đã từ từ khôi phục lại bình thường, huyết dịch đọng lại hình như bắt đầu chậm rãi lưu động.
'Anh Kỳ, anh không có chuyện gì chứ?”
Kỳ Lỗi nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa tới của Bạch Trân Trân, cũng không biết có phải là do hiệu ứng tâm lý của anh ta không mà khi nhìn thấy tay của Bạch Trân Trân anh ta như thấy được sự cứu vớt.
Vừa nói, cô vừa đưa tay về phía Kỳ Lỗi: "Anh Kỳ, để tôi kéo anh lên, nhìn anh có vẻ không ổn cho lắm.
Bạch Trân Trân lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, hỏi Kỳ Lỗi có vấn đề gì không.
Kỳ Lỗi theo bản năng chìa bàn tay đang ôm tim ra nắm lấy bàn tay đang đưa tới của Bạch Trân Trân.
Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
Mất đi nhiệt độ trong tay Bạch Trân Trân, Kỳ Lỗi cảm thấy thân thể mình như lại rơi vào trong hầm băng một lần nữa, anh ta theo bản năng mở miệng gọi một tiếng: "Cô Bạch, cô đừng..."
"Cô Bạch, cảm ơn cô..."
Kỳ Lỗi nắm tay Bạch Trân Trân, còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng Bạch Trân Trân đã rút tay mình từ trong tay đối phương không một chút do dự.
Anh ta nắm tay Bạch Trân Trân đứng lên, có điêu lúc vừa mới đứng dậy, chân anh ta hơi mềm nhữn ra, suýt nữa ngã xuống đất, có điều rất nhanh đã ổn định lại thân thể.
Bạch Trân Trân cau mày nhìn Kỳ Lỗi: "Anh Kỳ, rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Ánh mắt đối phương rất là trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình dáng của Kỳ Lỗi.
Kỳ Lỗi thấy Bạch Trân Trân trong mắt mình, những lời vốn muốn nói ra đột nhiên lại không nói ra được, anh ta há miệng rồi lại khép miệng, rất lâu sau cũng không thể phun ra được một chữ nào.
Chẳng qua còn chưa nói hết lời, Bạch Trân Trân đã ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Kỳ Lỗi giật giật môi, lần này cuối cùng cũng nói ra một câu đầy đủ.
Kỳ Lỗi: "Cô Bạch, đương nhiên là tôi không quyt nợ."
Kỳ Lỗi có chút sửng sốt: "Gì cơ?"
Bản thân Bạch Trân Trân trước đến giờ đều không quan tâm những lời báo đáp và cam kết chót lưỡi đầu môi, thấy đối phương nói như vậy, cô vén mí mắt lên nhìn đối phương một cái, lãnh đạm mở miệng nói: "Nói mà không làm thì không có ý nghĩa gì, trở vê nhớ giao tiền đưa tiên cho tôi, một tấm phù của tôi mười ngàn đồng."
Anh ta nói cảm ơn một cách nghiêm túc, bày tỏ mình nhất định sẽ báo đáp Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân trả lời: "Anh nói gì? Chẳng lẽ anh không ghi nợ chuyện vừa xảy ra trên xe bus à? Vì cứu anh mà tôi lãng phí hơn một trăm tấm phù, anh nên trả tiền cho tôi."
"Cô Bạch, cảm ơn cô, cô lại giúp tôi một lân nữa."
Bạch Trân Trân gật đầu: "Tôi tin tưởng anh, dù gì cũng xuất thân từ gia tộc lớn, chút tiền nhỏ này với kỳ tiên sinh mà nói chắc chắn không được coi vào đâu."
Kỳ Lỗi dân dân khôi phục lại như cũ phát hiện dường như Bạch Trân Trân có chút hiểu lầm với mình, anh ta định giải thích nhưng bạch rân trân hiển nhiên không có ý định nghe anh ta giải thích.
"Tôi thấy anh đã khôi phục được rồi, chúng ta vẫn nên đi làm việc chính thôi, các anh không phải buổi tối không đi làm việc hay sao? Nếu còn kéo qua kéo lại thì phải chờ đến ban đêm."
Kỳ Lỗi: "...
Anh ta biết Bạch Trân Trân nói những lời này là có ý gì, chính vì biết nên anh ta càng không có mặt mũi phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận