Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 475:

Chương 475:Chương 475:
Người đàn ông tóc hoa râm đó lại không chấp nhận số mệnh, ông ta nôn liên mấy ngụm máu lớn, nhưng tỉnh thần vẫn vô cùng phấn khích.
Thấy con trai mình ủ rũ như vậy, người đàn ông tóc hoa râm nắm tay con trai mình, đặt tay anh ta lên ngực mình.
"Huân Nhi, con nghe cha nói, chúng ta đã đi tới bước này rồi, tuyệt đối không thể từ bỏ."
"Người có chí sự sẽ thành, cả đời cha, nghịch thiên hành sự nhiều năm như thế, cái mạng này của con cũng là cha nghịch thiên cải mệnh giữ lại, cha không tin cha có thể bảo vệ con một lần, không bảo vệ được lần hai..."
Ông ta nắm chặt bàn tay gầy khô như củi của con trai mình, trong mắt lóe qua vẻ đau lòng sâu sắc, nhìn gương mặt có tám phần giống với vợ mình, ông ta không nhịn được, đưa tay sờ mặt con trai mình.
"Huân Nhi, con không thể từ bỏ, lúc đầu mẹ con vì để con được sống, tự nguyện tặng thọ mệnh của mình cho con... con là sự kéo dài sinh mệnh của mẹ con, nếu con chết, sao có thể xứng với mẹ của con?"
"Bây giờ còn chưa tới đường cùng, mọi thứ vẫn còn kịp, con tin cha, cha chắc chắn có thể cứu con."
Huân Nhi nhìn mái tóc hoa râm của cha mình, tim đau như thắt, thực ra anh ta rất muốn nói, sống thực sự quá mật.
Sau khi lớn lên, anh ta biết sự tôn tại của mình có nghĩa gì, vô số lần anh ta muốn kết thúc sinh mệnh của mình, nhưng đều được cứu.
Rõ ràng mẹ của anh ta có thể sống tới trăm tuổi, nhưng vì anh ta, bà ta lại từ bỏ tất cả.
"Huân Nhị, con là bảo bối của cha mẹ, cha mẹ rất yêu rất yêu con..."
Nhưng khi đó cha mẹ nói với anh ta, quả thực anh ta khác với bạn nhỏ khác, anh ta là kỳ tích của sinh mệnh, là kỳ tích cha mẹ khẩn cầu ông trời vô số lần mới có được.
Trên người người đàn ông tên Huân Nhi này gánh vác quá nhiều quá nhiều, lúc nhỏ thực ra anh ta không có quá nhiều cảm giác, chỉ cảm thấy dường như mình khác với những bạn nhỏ khác.
"Huân Nhi, đời người gian nan, cha mẹ biết sự thống khổ của con, nhưng vì cha mẹ, sống tiếp được không?”
Anh ta vốn không nên tồn tại, sự xuất hiện của anh ta vốn chính là sai lầm, nhưng vì anh ta, cha của anh ta thà chịu phản phệ, cũng phải nghịch thiên cải mệnh cho anh ta, mà mẹ của anh ta còn tặng hết tuổi thọ của mình cho anh ta.
Cha mẹ cho anh ta sinh mệnh, sáng tạo kỳ tích, mọi việc họ làm đều là vì anh ta, sao anh ta có thể trách họ?
Họ thật sự rất yêu anh ta.
Sự chào đời của anh ta là tội nghiệt, cũng là kỳ tích, bất cứ ai đều có tư cách chỉ trích cha mẹ anh ta, chỉ có anh ta không có.
Cha mẹ đã ban cho anh ta sinh mệnh, yêu thương anh ta nhiều năm như thế nói nếu anh ta chết, họ tuyệt đối không sống.
"Cha, con nghe lời cha, con sẽ kiên trì, cha, con tin cha...
Anh ta cũng muốn sống tiếp, giống như một người bình thường, khỏe mạnh sống tiếp. Anh ta nắm chặt tay của cha mình, nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng ông ta.
Anh ta không vĩ đại như thế, anh ta cũng đê hèn.
Kỳ tích từng xuất hiện một lần, vậy thì sẽ xuất hiện lần thứ hai, lân thứ ba, chỉ cần anh ta chịu cố gắng, chịu bỏ ra cái giá đủ lớn, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện lần nữa.
Lúc Bạch Trân Trân thay đồ xong đi ra, Trần Tiểu Sinh lập tức cần mẫn đi tới, cười nói: "Sư phụ, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, không biết cô thích ăn gì, tôi đều nấu một ít, cô nếm thử, thích thì tôi nấu thêm.”
Một đêm mơ đẹp, sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, Trân Tiểu Sinh đã thức dậy đi nấu ăn.
Còn Trần Tiểu Sinh, cảm giác của anh ta không khác Bạch Trân Trân mấy, sau khi trên người được vẽ nhiều bùa như thế, Trân Tiểu Sinh cảm thấy cực kỳ có cảm giác an toàn, có lẽ là bùa đang phát huy tác dụng, cả một đêm, Trần Tiểu Sinh đều cảm thấy mình giống như được ôm trong một dòng suối nước nóng.
Có lẽ là bởi vì hôm qua đã giải quyết không ít chuyện, cộng thêm buổi tối Bạch Trân Trân vẽ cho mình một số bùa an thần lên người, tối hôm qua, Bạch Trân Trân ngủ rất ngon.
Biết sức ăn của Bạch Trân Trân lớn, cũng có yêu cầu cao với đồ ăn, cho nên lúc Trân Tiểu Sinh nấu ăn, cố gắng nấu hương sắc đủ đầy, món trung món tây đều có, đảm bảo Bạch Trân Trân có thể ăn no.
*xx*%
Bạch Trân Trân nghe vậy, ánh mắt rơi lên bàn ăn, nhìn đồ ăn rực rỡ đủ loại, Bạch Trân Trân nhíu mày, có hơi kinh ngạc nói: "Anh nấu?"
Trần Tiểu Sinh gật đầu, dương dương đắc ý nói: "Đúng vậy, tôi nấu, sư phụ mau nếm thử xem, cô thích ăn gì, lần sau tôi nấu cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận