Thập Niên 60: Làm Giàu Dạy Con

Chương 377: Nâng đỡ người nhà

Không còn ai nghe mình nói, Chu lão thái bèn sang nhà bà Hồ, người bạn hàng xóm lâu năm để giãi bày tâm sự.

Nghe bà bạn nói một thôi một hồi mới chịu dừng, bà Hồ nhíu mày hỏi: “Năm nay nhà bà không trồng à?”

Chu lão thái chép miệng: “Năm nay tôi lười làm vườn, nhưng mà chẳng phải nhà bà ta trồng nhiều lắm sao, ăn làm sao hết, hàng xóm láng giềng qua xin cũng không cho, người gì đâu ki bo keo kiệt…”

Thật ra bà vốn nghĩ mối hôn sự này nhất định sẽ thành, một khi hai nhà thành một, đừng nói dưa leo cải trắng, kể cả trứng gà bà cũng có thể đường hoàng sang bên đó lấy. Bà Chu đó nuôi nhiều gà vậy mà, lại còn chăm chỉ đẻ trứng nữa chứ, ở bên này mà bà nghe gà mái báo suốt. Chỉ là không ngờ sự việc lại đi chệch khỏi dự tính, cái gia đình quê mùa, sinh sống bằng nghề kinh doanh hộ cá thể mà dám từ chối cháu gái bà. Đã thế bây giờ lại còn giữ khư khư mấy trái cà chua, đúng là đồ nhà quê không thức thời.

Bà Hồ không tiếp lời vì bà chả lạ gì đức hạnh người hàng xóm này.

Cũng không cần ai nói ra thì bà cũng thừa biết đã xảy ra chuyện gì. Dạo trước ngày nào con bé Chu Trân Trân chả đứng ở cửa ngó nghiêng sang bên Chu gia, đích thị là đợi cậu Chu Khải, cháu trai trưởng nhà đó rồi.

Để mà nói một câu thật lòng thì bà Hồ thấy Chu Trân Trân không xứng với Chu Khải. Người ta là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh danh giá, tương lai còn bay cao bay xa, Chu Trân Trân đó đã là gì mà đòi trèo cao?!

Nhưng thôi kệ, chuyện hai nhà đó bà không quan tâm, nể mặt hàng xóm bà nói một câu: “Sau vườn tôi có trồng một ít đấy, bà cần thì cứ ra hái.”

Chỉ vài quả dưa leo thôi ấy mà, cũng không đáng bao tiền.

Kết cấu hai nhà cũng giống nhà ông bà Chu, đều là dạng có sân vườn nhưng diện tích nhỏ hơn một chút thế nên không đủ chỗ nuôi gà, chỉ có thể trồng vài luống rau dưa để ăn thôi.

Chu lão thái phăm phăm đi ra sau vườn bẻ 7, 8 trái dưa leo.

Bà Hồ còn đang dở tay cho nên không để ý, lúc ngẩng đầu lên thì thấy dàn dưa leo trống trơn, không còn một trái, kể cả 3 trái non choẹt cũng bị hái mất.

“DM!” Bà Hồ nhịn không được trực tiếp chửi thành tiếng.

Sắp tới bữa rồi mà không còn đồ ăn, bà Hồ đành chạy sang nhà bà Chu xin tạm một ít.

Bà Chu chỉ cắt đứt quan hệ với Chu lão thái chứ với bà Hồ thì vẫn khách khí như thường lệ.

“Năm nay nhà tôi có trồng chứ không phải không. Nhưng vừa rồi bà ta chạy sang xin, tôi đang dở tay nên bảo tự ra vườn mà hái, ai ngờ đâu bà ta vặt trụi lủi, không chừa lại cho tôi một quả nào.” Lúc nói những lời này mà lồng ngực bà Hồ vẫn còn phập phồng tức giận.

Bây giờ bà Chu ác cảm với Chu lão thái cực kỳ, thế nên bà chẳng thèm quan tâm, bà chỉ nói: “Đấy, tôi vừa mới hái kia kìa, bà cầm một ít về mà ăn.”

Bà Hồ nói cám ơn rồi cầm lên 4 trái. Đi xin thì chỉ xin đủ ăn thôi chứ, ai đời như con mẹ kia “ăn giày, ăn tất, ăn cả đất xung quanh”, đúng là cực phẩm hiếm có khó tìm!

Tan tầm, Hứa Thắng Mỹ về thẳng nhà bà ngoại. Hiện tại ngoài bữa trưa ra thì nó ăn và ngủ hẳn bên này, như thế có nghĩa là chỉ còn một mình Chu Nhị Ni ở tại tiệm sủi cảo.

“Tiểu Mỹ đấy à?!” Thấy Hứa Thắng Mỹ về , bà Hồ tươi cười đon đả.

Hứa Thắng Mỹ lịch sự chào: “Dạ vâng, bà Hồ đã ăn cơm chưa ạ?”

“Ăn rồi.” Bà Hồ cười tíu tít, sau đó đánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, thấy không có người, bà vội dúi một quả trứng gà luộc vào tay Hứa Thắng Mỹ rồi ghé sát lại nói nhỏ: “Cháu cầm lấy ăn đi.”

Hứa Thắng Mỹ vội vàng từ chối: “Ôiii!!!, cháu không nhận được đâu. Bà giữ lại ăn cho khoẻ đi ạ.”

Trứng gà luộc thì có gì hiếm lạ, giờ nó không đói ăn như ngày còn ở quê nữa rồi, lên thành phố nó đã được ăn vô số món ngon, kể cả mâm cơm nhà bà ngoại hay nhà cậu út thì cũng chẳng thiếu miếng trứng gà.

Nhưng tự nhiên có người dâng tới tận miệng, ngu gì không lấy, phải không?!

Bà Hồ thì vẫn ép nó phải nhận cho bằng được: “Cái con bé này, chỉ có một quả trứng thôi mà, nhận đi cho bà vui. Lần trước cháu chả giúp bà quét rác con gì. Cháu giấu lên ăn, đừng để bà ngoại nhìn thấy.”

Hứa Thắng Mỹ khó xử: “Nhưng mà bà à…như này không tốt lắm…”

Bà Hồ gắng thuyết phục: “Ngày mai tầm giờ này bà định làm đôi giày. Cháu biết may vá chứ, có thể sang nhà phụ bà một tay không?”

Hứa Thắng Mỹ nở nụ cười dịu dàng: “Dạ, cháu may vá cũng khá ạ. Nếu bà không chê thì ngày mai cháu sẽ sang phụ bà ít việc vặt.”

“Được, được.” Bà Hồ cười híp mắt, liên tục gật đầu hài lòng.

Hứa Thắng Mỹ cầm quả trứng gà rời đi. Bà Hồ vẫn đứng tại chỗ cười sung sướng, tốt rồi, mai thằng cháu trai bà sẽ tới chơi, nhân tiện để cho nó gặp mặt con bé xem có ưng không.

Theo lời hẹn, ngày hôm sau tan làm, Hứa Thắng Mỹ không về nhà bà ngoại mà rẽ thẳng sang Hồ Gia. Vừa bước chân qua cổng, đập vào mắt nó là một thanh niên ăn mặc lịch sự, chân đi giày da, tóc tai vuốt ngược bóng bẩy…

Đối với những việc này, Lâm Thanh Hoà không hề hay biết bởi Hứa Thắng Mỹ thích sang nhà ông bà ngoại, hễ xong công việc lại chạy tót sang bên đó. Cô cũng không ngăn cản vì về cơ bản đâu có gì đáng để ngăn cản?!

Dạo gần đây mấy cửa hàng đã dần đi vào nề nếp, cô lại nảy ra sáng kiến mới, cô tính mướn một người khác tới trông cửa hàng quần áo nam để Hổ Tử đi bày sạp vỉa hè.

Thật ra đây vốn là dự định ban đầu Lâm Thanh Hoà sắp xếp cho Hổ Tử, cô không định để nó trông cửa hàng cả đời, một cậu thanh niên trẻ trung như nó nên đi ra ngoài va chạm, tích luỹ kinh nghiệm, mở mang tầm mắt.

Buổi tối, nhân lúc mọi người đang ngồi xem TV, Lâm Thanh Hoà liền hỏi Hổ Tử: “Hổ Tử này, dưới cháu có một đứa em tên Cương Tử phải không?”

“Dạ? Vâng, đúng vậy.” Hổ Tử giật mình rồi gật gật đầu.

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Bây giờ Cương Tử đang làm gì?”

“Nó đang ở nhà làm nông thôi ạ.” Hổ Tử tuy rằng không rõ vì sao đột nhiên mợ lại hỏi điều này nhưng trong lòng nó đã có chút phỏng đoán mơ hồ, nó không nhịn được trộm đánh mắt nhìn về phía mợ út mấy lần.

Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng rồi nói: “Cháu đã làm ở đây một năm, tính tình mợ út thế nào chắc cũng hiểu rõ, nếu đưa người lên đây mà không được mợ cũng sẵn sàng đuổi về. Không có chuyện nể nang ai hết. Cho nên cháu nói thật cho mợ nghe, tính tình Cương Tử thế nào, có phụ hợp với công việc bán hàng không? Nếu không thích hợp thì phải nói ngay, đừng để đôi bên thất vọng.”

“Mợ út! Cương Tử nó làm được!” Hổ Tử gấp gáp trả lời, trong giọng nói còn ẩn chứa vài phần kích động.

Hồi Tết, em trai nó cũng muốn xin đi theo nhưng mẹ nhất quyết không cho. Mẹ nó còn nói một mình nó lên đây là đủ rồi, đừng lôi kéo thêm người lỡ đâu gây rắc rối và phiền toái cho cậu mợ út. Tuy không nói gì nhưng trong thâm tâm nó cảm thấy nếu thiếu nhân lực thì chắc chắn em trai nó có thể làm được.

Hổ Tử bổ sung: “Cương Tử năm nay 16 tuổi, nó cũng là một đứa cơ trí nhưng tuyệt đối không phải loại gian dối thủ đoạn. Nếu không phải như vậy, thì mợ cứ đuổi thẳng cổ nó về không cần do dự đâu ạ!”

Lâm Thanh Hoà nói: “Năm nay Thắng Cường muốn theo Thắng Mỹ lên đây nhưng mợ không đồng ý. Hiện tại mợ cho Cương Tử lên đây làm việc không biết chừng dì cả ở quê sẽ nói này nói kia.”

Hổ Tử sửng sốt, chuyện này nó hoàn toàn không biết.

Lâm Thanh Hoà nhìn thằng cháu và nói: “Trước giờ mợ út vẫn luôn có ý nâng đỡ người trong nhà nhưng người nhà phải xứng đáng nâng đỡ thì mới được. Cho nên mợ phải nói rõ ràng trước với cháu. Nếu Cương Tử lên đây mà mợ không hài lòng thì mợ sẽ trả nó về ngay. Tới lúc đó đừng trách mợ vô tình.”

Hổ Tự vội vã gật đầu: “Mợ út yên tâm, nó lên đây cháu sẽ dạy bảo nó, nhất định nó sẽ làm được việc.”

Lâm Thanh Hoà: “Vậy được, để mợ gọi điện thoại về quê nhờ cậu cả sang thông báo với Cương Tử một tiếng. Đợi Dương Dương và Ngũ Ni thi xong đại học, hai đứa nó lên đây chơi thì Cương Tử đi chung luôn.”

Hổ Tử cười tươi roi rói, răm rắp gật đầu vâng dạ. Tốt quá, quá tốt rồi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận