Thánh Nữ Lúc Đến Không Nạp Lương

Chương 1: Quốc vương một dạng đãi ngộ

Chương 1: Đãi ngộ như Quốc vương
Cỏ cây nhỏ dài rậm rạp như rừng che khuất tầm mắt.
Từ khe hở giữa những lùm cỏ, mới có thể thấy được những đám mây xám đen kỳ dị trên bầu trời.
Mưa bụi phả vào mặt Horn, nhưng không có chút hơi lạnh nào.
Cái mũi sát đất, vừa vặn ngửi được mùi tanh của cỏ cây do bùn đất ướt át tỏa ra.
Xem ra là xuyên không rồi.
Horn chắc chắn như vậy, bởi vì khoảnh khắc cuối cùng trong ký ức của hắn, thứ hắn nhìn thấy chính là biển số xe màu vàng của chiếc xe tải Dayun cùng với bầu trời xanh thẳm xa xôi.
Hắn đã hòa tan vào trong trời xanh.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc phóng tầm mắt ra xa, một căn nhà nhỏ của thợ săn mang đậm ấn tượng cứng nhắc của thời Trung cổ liền hiện ra nổi bật trên sườn núi.
Nó được tạo thành từ những bức tường gỗ tròn, khung ván gỗ và mái nhà lợp lá, trên đỉnh mái hiên hình chữ Nhân (人) còn dựng thẳng một cây Thập Tự Giá có hình dáng giống chữ “Triệt (屮)”, dưới mái hiên thì treo một tấm da linh miêu cũ kỹ đã hong khô đến héo quắt.
Vô thức, Horn muốn thử xoay đầu, nhưng dù hắn cố gắng thế nào, tầm nhìn trước mắt vẫn không hề lay động, hắn muốn hét lên, lại không phát ra được âm thanh nào.
Đây là chuyện gì vậy? Linh hồn vẫn chưa thích ứng với cơ thể mới sao?
Ngay lúc Horn đang cố gắng kiểm soát cơ thể để bò dậy, tai phải áp sát mặt đất lại nghe thấy tiếng bước chân thình thịch.
Horn lập tức ngừng thử.
Kèm theo tiếng bước chân đang lao nhanh đến gần, còn có tiếng mắng chửi hòa lẫn với âm thanh kim loại va chạm.
Thứ ngôn ngữ dùng để chửi mắng này Horn chưa từng nghe qua bao giờ, nhưng lại bất ngờ có thể hiểu được.
“Trong rừng rõ ràng có thức ăn, chúng ta rõ ràng có thể không bị chết đói, dựa vào cái gì mà chúng ta không thể vào đó kiếm ăn?” Đó là giọng một cô gái hơi khàn khàn, nàng thở hổn hển, gào thét như một con sư tử mẹ.
“Đói? Đói cái gì mà đói, ta không phải cũng gặp hồng thủy sao, sao ta không cảm thấy đói? Có đôi khi ấy à, phải xem lại vấn đề của chính mình, có phải tín ngưỡng không đủ thành kính, bao nhiêu năm nay có cầu nguyện cho tốt không?” Trả lời nghi vấn của thiếu nữ là tiếng cười lạnh của một gã đàn ông trưởng thành, cùng với tiếng xé gió vù vù.
Tiếng kim loại ma sát chói tai thoáng qua, ngay sau đó là âm thanh cơ thể người nặng nề ngã xuống đất, Horn đang nằm sấp trên mặt đất, bên tai nghe thấy tiếng thứ gì đó sượt qua bùn nước.
...... Âm thanh này hình như càng ngày càng gần?
Bụi cỏ trước mắt run rẩy, nước mưa theo chấn động rơi xuống đất, bùn nước văng tung tóe thậm chí còn bắn cả vào mặt Horn.
Horn trợn to hai mắt, nhìn về phía ngay trước mặt.
Như Moses rẽ biển, một cặp mông to lớn đầy đặn đột nhiên rẽ đám cỏ trước mắt hắn, đẩy lớp đất ẩm ướt trượt đến chóp mũi hắn, trực tiếp chiếm đầy toàn bộ tầm nhìn của Horn.
Cảm giác căng đầy truyền đến từ khuôn mặt, Horn không khỏi sững sờ.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cặp mông trước mắt này thật quen.
Hắn hít một hơi thật sâu, mùi vị đó cũng rất quen thuộc.
Không đợi hắn nhớ ra đó là ai, cặp mông kia đã rời khỏi tầm mắt của Horn.
Chống cây chĩa trong tay, hai chân thiếu nữ run lên, khó khăn đứng dậy, chân trái hơi hướng về phía trước, hướng về phía kỵ sĩ trước mặt bày ra tư thế "cửa sắt" trong thuật đánh đoản thương.
Cảm ơn hành động rẽ cỏ của thiếu nữ, đám cỏ xanh che khuất tầm mắt của Horn cuối cùng cũng nhường lối.
Xuyên qua giữa hai chân thiếu nữ, hắn nhìn thấy gã đàn ông vừa lên tiếng.
Hắn cao khoảng 1m8, mũi đỏ vì rượu, râu cá trê, bên dưới đôi môi tái nhợt là một hàm răng nanh vàng khè bẩn thỉu.
Bộ giáp nửa người kiểu Milan màu đen bên trên đã bị nước mưa xối rửa đến hơi phai màu, trong chiếc găng tay sắt hình móng rồng, hắn nắm một thanh kiếm một tay rưỡi dài khoảng 1m4.
Gác thanh kiếm một tay rưỡi lên miếng giáp vai tròn bằng thép tinh luyện, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể thiếu nữ, dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi khô khốc.
Đây là một kỵ sĩ, Horn biết rõ điều đó, thậm chí còn không hiểu sao lại dâng lên một cỗ tức giận không tên.
Phía sau gã đàn ông, giữa hắn và căn nhà nhỏ, là một đám nông phu nông phụ run lẩy bẩy ôm lấy nhau như một bầy chim cút.
Phần lớn bọn họ mặc áo choàng dài chui đầu bằng vải bố màu vàng đất, khoác một chiếc áo dệt bằng lông sau lưng, ngang hông buộc một sợi dây gai, trên đầu thì đội mũ trùm vai hoặc khăn trùm đầu, đi chân trần, giẫm trên mặt đất.
“Tình hữu nghị vớ vẩn của Giáo chủ các hạ, quan trọng hơn cả thần dân của ngài sao?” thiếu nữ bước một bước về phía gã đàn ông trước mặt, gầm lên xen lẫn tiếng khóc nức nở, “Chúng ta chỉ muốn sống, chúng ta có lỗi gì?” “Khu rừng là tài sản của giáo hội, thả các ngươi vào rừng kiếm ăn ư? Những kẻ không trong sạch há có thể làm vấy bẩn vùng đất cao quý!” “Nhưng ta đã nói, chúa của ta Myrcella đêm qua đã báo mộng cho ta, rằng khu rừng là kho báu mà thần linh ban cho người nghèo, chỉ cần là người nghèo…” “Ngươi nói Myrcella ta nghe còn thấy buồn cười.” Không đợi thiếu nữ nói xong, lão kỵ sĩ liền cười nhạo ngắt lời nàng: “Ta chỉ cho ngươi hai lựa chọn, một là, để ta ‘sung sướng’ một lần, ta sẽ tha mạng cho ngươi, hai là, giống như người anh trai kia của ngươi, bị ta chém bay đầu!” “Đồ bỉ ổi, ngươi sẽ gặp báo ứng!” Trong đầu hiện lên hình ảnh người đó đẩy mình ra, toàn thân thiếu nữ run rẩy, giơ cây chĩa trong tay, đột nhiên lao về phía lão kỵ sĩ.
Cây chĩa mang theo tiếng gió rít, vẽ một đường cong, đâm thẳng vào cổ lão kỵ sĩ một cách chuẩn xác.
Còn chưa chạm tới, đã bị lão kỵ sĩ nhẹ nhàng dùng thân kiếm chặn lại cây chĩa, tùy ý dùng thân kiếm đẩy một cái, thiếu chút nữa đã tước vũ khí của thiếu nữ.
Hô hấp pháp kỵ sĩ của thiếu nữ chỉ mới luyện được một đoạn, võ nghệ thì khỏi phải bàn, trước mặt một kỵ sĩ mặc giáp cấp độ người hầu kỵ sĩ, nàng chỉ có nước bị đùa giỡn.
Khi thiếu nữ và kỵ sĩ di chuyển ra xa, tầm nhìn của Horn lại một lần nữa được mở rộng.
Dù không thể cử động đầu, nhưng vì vật cản đã biến mất, phạm vi có thể nhìn thấy ít nhất cũng lớn hơn rất nhiều.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, vị trí dưới mắt hắn là một ngọn đồi thấp bé, cao lắm cũng chỉ hơn mười mét.
Dưới chân đồi, dòng nước lũ đục ngầu chậm rãi chảy xuôi, chỉ có cối xay gió cao vút mới nhô lên được nửa cái đầu, ván gỗ, xe ngựa, cỏ tranh, thi thể người hoặc súc vật trôi nổi bập bềnh trong nước.
Nước mưa trong gió cuộn lên như sóng biển, trong rừng thông đen không ngừng rung chuyển phảng phất như đọng lại một lớp sương mù xám trắng.
Phía trước rừng thông đen có một con đường nhỏ kéo dài đến ngay trước mắt Horn, ở phía đối diện con đường mòn là một thi thể không đầu mặc áo hai lớp.
Xem ra đó chính là “người anh trai thế mạng” mà kỵ sĩ kia nói về thiếu nữ.
Chết vì bị chém đầu, thật đúng là đãi ngộ như quốc vương... Khoan đã!
Ây, không đúng!
Quan sát thi thể không đầu bên kia, hắn cố gắng dời tầm mắt về phía cằm của mình, nhưng dù cố gắng thế nào, Horn cũng không nhìn thấy hay cảm nhận được dù chỉ một chút dấu vết tồn tại của cơ thể.
Kẻ thế mạng lại chính là ta?!
Trước khi xuyên không là người chết, xuyên không rồi vẫn là một người chết, vậy chẳng phải là xuyên không vô ích sao?
Trước khi xuyên không tuy gặp vận rủi lớn, nhưng ít ra cũng còn toàn thây!
Chẳng trách chỉ có thể di chuyển ánh mắt mà không thể thay đổi góc nhìn, thì ra chỉ còn lại mỗi cái đầu.
Có lẽ vì một cái đầu thì dễ hạ nhiệt hơn cả cơ thể, Horn vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dựa theo lời của gã kỵ sĩ răng vàng kia, thân thể này của nguyên chủ là anh trai của cô gái vừa rồi sao?
Lại một lần nữa chuyển tầm mắt về phía thiếu nữ và kỵ sĩ đang giao chiến, Horn cẩn thận đánh giá thiếu nữ này.
Nàng cao khoảng trên dưới 1m7, trạc tuổi học sinh trung học, mái tóc dài đen bóng được tết thành một bím tóc rủ xuống bên hông.
Bên dưới chiếc áo sơ mi kiểu nam có tay áo buộc bằng dây đay là làn da trắng nõn, thân dưới lại mặc một chiếc quần da thú.
Thiếu nữ khoác một chiếc áo choàng dài đến gối, chiếc eo thon được thắt đai lưng, cây chĩa trong tay múa lên như gió.
Chỉ tiếc là, những đòn tấn công như vậy quá hời hợt.
Dù có một hai lần đánh trúng người kỵ sĩ, thì cũng chỉ làm trầy xước lớp sơn trên áo giáp của hắn mà thôi.
Cây chĩa thì làm bằng sắt tốt gì được, không gãy đã là nể mặt lắm rồi.
So với chiến đấu, gã kỵ sĩ càng giống như đang đùa bỡn thiếu nữ.
Mỗi một lần, hắn rõ ràng có thể dùng trường kiếm chém trúng nàng, nhưng lại cố tình dùng thân kiếm đánh ra, không ngừng tiêu hao thể lực của thiếu nữ.
Chừng hai phút rưỡi sau, lão kỵ sĩ cuối cùng cũng chán rồi.
Đối mặt với cây chĩa đâm tới, hắn lao vào, bàn tay sắt vươn ra tóm lấy cây chĩa.
Không đợi thiếu nữ kịp phản ứng, quả đối trọng ở chuôi kiếm đã đập mạnh vào trán thiếu nữ.
Trong nháy mắt, trán thiếu nữ sưng vù lên, chuyển sang màu xanh tím.
Lảo đảo, thiếu nữ lùi về sau ba năm bước, chống cây chĩa cố đứng vững, nhưng cuối cùng vẫn không trụ nổi, ngã ngồi xuống đất.
Mãi đến lúc này, Horn mới cuối cùng có thể nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ từ chính diện.
Khác với làn da thô ráp của những cô gái nông dân khác, gương mặt thiếu nữ này trắng nõn, mịn màng như mỡ dê, đôi mắt đen láy hơn cả đá hắc diệu, tròng trắng lại trắng hơn cả cẩm thạch.
Nước mưa làm ướt mấy lọn tóc rối của nàng, dính sát vào gương mặt, không biết là nước mưa hay nước mắt, đang từ khóe mắt nàng trượt theo gò má xuống cằm.
Rất quen thuộc à.
Đó là, đó là người quan trọng, là người không thể quên, một cơn đau truyền đến từ trong não, Horn không khỏi nhíu mày, là ai? Rốt cuộc là ai?
Jeanne d'Arc.
Cái tên này đột ngột xuất hiện trong đầu Horn.
Giống như kíp nổ được châm ngòi, những ký ức bị phong ấn trong đầu hắn ầm vang nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận