Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 734: Ta Tên Là Du Tác Thanh 2

Chương 734: Ta Tên Là Du Tác Thanh 2Chương 734: Ta Tên Là Du Tác Thanh 2
Chuong 734: Ta Ten La Du Tac Thanh 2
Du Sinh rất thông minh, ba tuổi đã bộc lộ tài năng phi thường, học gì cũng nhanh, vượt xa bạn bè đồng trang lứa, sự thông minh của cậu bé khiến cả giáo viên mầm non cũng phải kinh ngạc.
Sau đó, Du Sinh làm bài kiểm tra IQ, kết quả đạt đến 142.
Ta tìm kiếm thông tin trên mạng, 110 đến 119 được coi là thông minh, 120 đến 129 là giỏi, 130 đến 139 là siêu việt, 140 trở lên thuộc hàng cực kỳ xuất sắc, hai chữ để miêu tả chính là thiên tài.
Ta rất vui, Hiểu Bình cũng rất vui, tương lai tươi sáng.
Điều duy nhất chưa trọn vẹn là... tác phẩm của ta vẫn chưa có bắt kỳ phản hồi nào.
Ta không muốn bỏ cuộc giữa chừng, Hiểu Bình cũng không muốn ta bỏ cuộc giữa chừng.
Nếu ta có thể thành công, không những có thể thực hiện giấc mơ, mà còn có thể nhận được nhiều tiền thưởng, cho Du Sinh được học hành tốt hơn, để Hiểu Bình không còn phải vất vả nữa.
Ta bắt đầu dần dần điên cuồng, từ khao khát thành công, trở thành bướng bỉnh thành công, có lễ ta đã bị bệnh. . .
Du Sinh càng lớn, chi tiêu gia đình càng cao, Hiểu Bình cũng càng thêm mệt mỏi.
Cuối cùng, trời sập.
Hiểu Bình vốn có bệnh nền, nhưng nàng không nói với ta, do làm việc quá sức nên vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Nhìn nàng nhắm mắt trên giường bệnh, ta nắm chặt tay nàng, hoàn toàn suy sụp.
Hiểu Bình rất quan trọng với ta, quan trọng hơn cả Du Sinh, nếu có thể lựa chọn, ta nhất định sẽ chọn Hiểu Bình.
Không có Hiểu Bình, cả con người ta như trống rỗng.
Ta hận, ta hận bản thân vì sao lại cầm lên cây cọ, vì sao không đi tìm một công việc kiếm tiền nuôi gia đình, nếu như ta sớm sớm từ bỏ hội họa, Hiểu Bình sẽ không nằm trước mặt ta như vậy.
Ta không thể chấp nhận sự thật này, cái chết của Hiểu Bình khiến tình yêu hội họa của ta biến thành sự cố chấp bệnh hoạn, ta nhất định phải thành công! Ta nhất định phải để Hiểu Bình nhìn thấy từ trên thiên đường! Ta không thể khiến nàng thất vọng!
Phòng vẽ trong nhà, mỗi ngày đều có thân ảnh ta miệt mài sáng tạo, ta không còn tâm trí để quản lý Du Sinh, chỉ có thể làm sao để nó không bị chết đói.
Số phận không hề ưu ái ta, dù ta đã bỏ ra nỗ lực to lớn, dù mái tóc đen của ta trong vòng một năm đã chuyển sang màu trắng, tác phẩm của ta vẫn không được công nhận.
Ta tuyệt vọng.
Ta nhớ đến con trai.
Đúng, Du Sinhl
Du Sinh là một thiên tài, nó nhất định đã thừa hưởng "tài năng hội họa" của ta, ta không thể thành công, nó nhất định phải thành công. Ta muốn Du Sinh học ve tranh sơn dầu, để Hiểu Bình tự hào về con trai, cũng tự hào về ta.
Nhưng mà, Du Sinh không thích vẽ tranh, nó nói nó thích vật lý, nó thích hóa học, nó thích toán học, nó muốn trở thành một nhà khoa học lý thuyết.
Ta tức giận, ngươi phải học vẽ tranh, không học ta sẽ giết chết ngươi! Ngươi sao có thể không học vẽ tranh khi ngươi thông minh đến vậy? Đây là ước mơ của ta, ước mơ của Hiểu Bình, mẹ ngươi đang ở trên trời nhìn ngươi đấy!
Ta bắt Du Sinh phải học vẽ tranh, nhưng nó hoàn toàn không tuân theo ta, nó quá thông minh và quyết đoán, đòi hỏi ta tại sao lại áp đặt ước mơ của bản thân lên nó, ngươi có thể tự mình vẽ! Khi đó, ta đã quên mắt một điều quan trọng, kỳ vọng của Hiểu Bình vào Du Sinh, là sống hạnh phúc, an lành, có thứ mà nó muốn làm, đó chính là hạnh phúc tột cùng.
Ta đã điên rồ rồi, chính ta đã làm tồn thương cả con trai mình. ..
Cắt!
Khi ta chặt mắt ngón tay của mình, Du Sinh sợ hãi, gương mặt tái nhợt, cơ thê run rẫy.
"Ngươi đã nhìn thấy chưa? ! Ngón tay của ta đã mất! Không thể vẽ tranh nữal Không thể tự mình vẽ, phải để ngươi vẽ!"
Du Sinh nhượng bộ, dưới sự hướng dẫn của ta, nó tập trung nghiên cứu sáng tạo tranh sơn dầu.
Sự tiến bộ của nó rất nhanh chóng, ta cảm thấy an lòng, đúng là trẻ thông minh học gì cũng nhanh.
Ta liên tục thổi vào nó ý thức phải theo đuổi đỉnh cao nghệ thuật tranh sơn dầu, trong tương lai hãy vẽ ra những tác phẩm làm cho thế giới kinh ngạc, ngươi chắc chắn có thể làm được.
Ta càng ngày càng trở nên điên cuồng.
Sau đó, ta tỉnh lại.
Lý do khiến ta tỉnh lại rất đơn giản: Du Sinh điên rô.
Nó muốn giết người, nó muốn sáng tạo loạt tranh sơn dầu "Bảy Loại Cảm Xúc", nó muốn cướp đi cuộc sống, cướp đi cảm xúc, hoàn thành loạt tác phẩm vĩ đại.
Nhìn thấy con trai đứng trước mắt hào hứng đến mức điên cuồng, làn nước lạnh chảy đến từ tận xương tủ khiến ta thấy run lạnh, ta thực sự đang làm điều gì, những năm qua ta đang làm gì? Ta có xứng đáng với Hiểu Bình không? "Ngươi, ngươi bình tính lại, chúng ta không vẽ nữa, chúng ta không vẽ nữa...”
"Không! Ha hal Ta muốn vẽ! Ta thích vẽ tranh! Ta nhất định có thể, loạt tranh "Bảy Loại Cảm Xúc" nhất định sẽ làm thế giới giật mình! Cha, người đợi xem đi! Ngươi chờ đợi ta mười năm nhé!"
Ta không bao giờ gặp lại con trai, ta không biết nó đi đâu, nhưng ta biết loạt tranh sơn dầu "Bảy Loại Cảm Xúc" đã ra đời, phản ứng vô cùng lớn.
Ở Kim Thành, có hai cô gái chết, cảnh sát khẩn cấp điều tra trên toàn thành phố, tranh đang vẽ đến bức thứ hai, tác giả có tên Quát Xuyên.
Ta đã nhìn vào bức hình, đó không phải con trai của ta.
Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, với trí tuệ của Du Sinh, nó đã có thể làm bắt cứ điều gì, hai người kia có phải là nó giết chết không? Nó đã biến thành ác quỷ chưa? Liệu ta đã tạo ra một con ác quỷ bằng tay mình không? Đến bức thứ sáu rồi, ta rất muốn biết nó đang ở đâu, ta muốn gặp nó. Ta muốn trước khi chết. .. xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận