Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 584: Đúng Là Tào Tháo 1

Chương 584: Đúng Là Tào Tháo 1Chương 584: Đúng Là Tào Tháo 1
Chương 584: Đúng Là Tào Tháo 1
"Đội trưởng Trần sắp phá nhà ta, ta tất nhiên phải ra nói chuyện với đội trưởng Trần, không thì phiền phức rồi."
Tịch Tang Dương đan hai tay vào nhau để trên đùi, động tác này khiến thân thể vốn dĩ gầy yếu của hắn trong cảm quan trở nên nhỏ bé hơn.
Có chủ nhân chống lưng, lưng của Tịch Tường thẳng hơn nhiều, khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo nhưng không mắt phần kính trọng.
Hai chủ tớ này thật thú vị.
Trần Ích mỉm cười nhẹ nhàng, giọng bình thản: "Tịch tiên sinh nghĩ bây giờ ra mặt có thể thay đổi được điều gì sao? Hai người chẳng hiểu sao biến mất trong trang viên của ngài. Nếu không lật tung cả trang viên lên để tìm ra, chúng ta cảnh sát cũng không cần làm việc nữa."
Tịch Tang Dương phản bác: "Biến mắt? Không đúng chứ, kết quả giám định không phải đã có rồi sao? Hai người biến mát đó đã trở thành bộ xương trắng."
Trần Ích: "Xem ra Tịch tiên sinh đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng ta. Vậy còn phần sau? Ta đã giải thích thế nào? Tịch tiên sinh chọn lọc quên mát rồi sao?"
Tịch Tang Dương lắc đầu: "Ta thấy giải thích của đội trưởng Trần mang tính chủ quan. Ngươi có chắc rằng người không thể biến thành bộ xương trắng trong thời gian ngắn không? Chuyện chưa từng thay vẫn nên giữ thái độ thận trọng thì hơn.”
Trần Ích: "Ta rất chắc chắn là không thể. Chuyện này không cần tranh luận với Tịch tiên sinh, ngài cứ nhìn thì biết."
Tịch Tang Dương: "Nhìn thì được, nhưng không thể phá nhà."
Trần Ích: "Điều đó không được, nhất định phải phá."
Nụ cười của Tịch Tang Dương bắt đầu thu lại.
Ở phía bên kia, Chung Mộc Bình nhìn chằm chằm vào Tịch Tang Dương, đối với Khúc Lâm Giang hắn biểu hiện sự phẫn nộ, còn đối với Tịch Tang Dương thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn nuốt chửng đối phương.
"Đội trưởng Trần có ý gọi ta ra, chỉ để nói cho ta biết câu trả lời này sao?" Tịch Tang Dương nhìn Trần Ích, chậm rãi lên tiếng.
Hắn biết rằng vừa rồi Trần Ích có ý nói hai câu đó.
Trần Ích mở lời: "Ta bảo Tịch quản gia gọi ngài ra để nhìn ta phá, nhưng hắn không đồng ý, không còn cách nào, ta đành phải tự mình gọi ngài."
"Ban đầu chỉ muốn thử một chút, không ngờ Tịch tiên sinh thật sự ở đây."
"Hồng lão, ngươi nói xem, có phải kỳ lạ không, ngay trên đất của mình mà còn lén lút.”
Câu cuối cùng, hắn nói với Hồng Hải Tân.
Hồng Hải Tân cười nhẹ, tính cách của Trần Ích rất hợp với hắn. Có thể xây dựng trang viên trên đỉnh Ách Sơn tất nhiên phải có chút bối cảnh, nhưng cảnh sát hình sự điều tra án không nhìn bối cảnh, ít nhất hắn là như vậy, người khác cũng không quản được, làm tốt việc của mình là được.
"Chứng tỏ trong lòng chắc chắn có quỷ." Hắn phối hợp với Trần Ích nói.
Trần Ích cười nói: "Đúng vậy."
Ánh mắt của Tịch Tang Dương quét qua lại trên người hai người, cuối cùng dừng lại trên người Hồng Hải Tân: "Vị này là Hồng đội trưởng của cục huyện Loan?"
Hồng Hải Tân: "Là ta, sao nào? Ngài là người lớn mà cũng biết ta sao?"
Tịch Tang Dương: "Gần đây cục trưởng Hoàng có khỏe không? Đã lâu không gặp hắn, hay là ngươi gọi điện cho hắn để chúng ta ôn chuyện?"
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Hải Tân hơi cứng lại, sau đó nhíu mày.
Nếu đối phương gọi tên một lãnh đạo mà hắn không quen biết thì không sao, hắn sẽ không để ý, nhưng lão Hoàng là sư phụ nhiều năm của hắn, nhiều năm hướng dẫn và rất coi trọng hắn, nếu không thì hắn cũng không ngồi được vị trí đội trưởng.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Đối với lão Hoàng, hắn vẫn rất tôn kính.
Nếu là người khác hắn có thể chửi, nhưng lão Hoàng thì không.
Tịch Tang Dương này, là bạn của lão Hoàng sao?
Bạn của sư phụ, cũng coi như là trưởng bối. .. Mẹ kiếp.
Hắn nhìn Trần Ích ra hiệu, ý là lão già này có chút bối cảnh, ta có chút khó xử, ngươi lên đi.
Trần Ích ngạc nhiên, hắn biết Tịch Tang Dương có thể sẽ gọi tên vài người, nhưng không ngờ lại có tính nhắm mục tiêu như vậy, ngay cả huyện nhỏ như huyện Loan cũng có người quen.
Cũng đúng, xây dựng một trang viên lớn ở huyện Loan, nếu không có chút quan hệ cũng không làm được.
Thấy Hồng Hải Tân vốn khí thế đầy mình đột nhiên trở nên im lặng, mọi người nhìn về phía Tịch Tang Dương, chủ nhân và quản gia quả nhiên không giống nhau, người sau chỉ biết la lếi om sòm, còn người trước lại có thể dễ dàng giải quyết vấn đề.
"Không đến mức vậy chứ lão Hồng?" Để giữ thể diện cho Hồng Hải Tân, Trần Ích nói nhỏ.
Nhìn tính cách của Hồng Hải Tân, không giống người dễ dàng khuất phục như vậy.
Hồng Hải Tân nhỏ giọng đáp: "Phải phá thì vẫn phải phá, không cần quan tâm hắn, nhưng lão Hoàng là sư phụ của ta, chuyện này ta phải bàn với hắn, xin lỗi Trần đội."
Nghe vậy, Trần Ích hiểu ra, tỏ vẻ thông cảm.
"Đội trưởng Trần. . ."
Tịch Tang Dương vừa định hướng mũi nhọn về phía Trần Ích, thì bị đối phương ngắt lời: "Ngươi chờ một chút, chúng ta không chơi trò giả dối nữa, gọi ngươi ra đây, tất nhiên không phải để ngươi nhìn ta phá, có vài chuyện cần ngươi giải thích."
Tịch Tang Dương hơi nhướng mày: "Thẩm vấn?"
Trần Ích: "Không, hỏi chuyện, Tịch tiên sinh không cần nhạy cảm như vậy." Tịch Tang Dương im lặng một chút, nói "Được thôi không biết đội trưởng Trần muốn hỏi gì?"
Trần Ích: "Nói về Trần Thi Nhiên và Cung Diệu Quang, ngươi có quan hệ gì với Trần Thi Nhiên, và tại sao lại mời Cung Diệu Quang đến đây."
Một câu hỏi liên quan đến hai người, và đều là những vấn đề khá quan trọng.
Tịch Tang Dương nhìn Trần Ích một lúc, chân đang đặt trên bàn đạp xe lăn rời ra, đặt xuống đắt.
"ò2"
Trần Ích ngắn ra một chút, những người khác cũng nghi hoặc, không phải là người tàn tật sao?
Dưới ánh mắt của mọi người, Tịch Tang Dương từ từ đứng dậy, nhưng đứng lên cũng chẳng khác gì, ước tính sơ bộ hắn không cao hơn một mét sáu.
Tịch Tang Dương di chuyển đôi chân, chậm rãi bước tới vị trí gần ghế sofa, phía sau hắn, Tịch Tường lập tức mang một chiếc ghé thoải mái theo từng bước.
Khi Tịch Tang Dương dừng lại ở phía chính bắc, Tịch Tường đặt chiếc ghế phía sau hắn.
Vị trí này, không cần quay đầu cũng có thể quan sát tất cả mọi người, và không gian cũng lớn nhát.
Tịch Tang Dương ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận