Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 184: Phương Thúc 3

Chương 184: Phương Thúc 3Chương 184: Phương Thúc 3
Chương 184: Phương Thúc 3
Đến đây, Trần Ích suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đồn cảnh sát Thành Đông có một người tên là Tần Phi, ta thấy hắn là một hạt giống tốt để làm cảnh sát hình sự, không biết có khả năng điều hắn đến đội hình sự của chúng ta không?”
"Tất nhiên là chỉ điều động thôi, dùng thử trước xem sao, nếu cuối cùng phát hiện không phải là người phù hợp thì trả về đồn là được."
Trương Tấn Cương suy nghĩ một lát, nhìn Chu Nghiệp Bân: "Ngươi thấy thế nào?"
Chu Nghiệp Bân nói: "Ta thấy không có vấn đề gì, được, trong vòng nửa năm mà được Trần Ích công nhận, thì chắn chắn phải có điểm nào đó nỗi trội." "Điều cảnh sát cơ sở đến đội hình sự hoặc phòng hình sự cũng không phải chuyện lạ, trước đây vẫn thường có, hơn nữa cảnh sát đồn cảnh sát mới là lực lượng chính duy trì trật tự xã hội, bọn hắn có nhiều kinh nghiệm cơ sở, nếu lại thêm điều kiện nổi trội nữa thì hoàn toàn có thể điều động."
"Đến lúc đó nếu hiệu suất rất tốt thì cân nhắc để lại, bổ sung máu mới cho đội hình sự của chúng ta."
Nghe Chu Nghiệp Bân nói vậy, Trương Tan Cương khẽ gật đầu: "Ta sẽ nghiên cứu thêm, hai ngày nữa sẽ trả lời ngươi, Trần Ích."
Trần Ích: "Vâng, Trương cục."...
Hôm đó tan sở, Trần Ích tự mình rời khỏi cục cảnh sát thành phố, phía sau vẫn vang vọng tiếng Trác Vân gọi. "Này, Trần Ích! Ngươi thăng chức mà không mời mọi người al Ăn quán bình dân cũng được al
Trần Ích quay đầu hét lớn: "Hôm kia hôm kia nữa hãy nói! Hôm nay ta có chút việc!"
Nói xong liền biến mắt, khuất khỏi tầm mắt của Trác Vân.
Thấy vậy, Trác Vân bát đắc dĩ lắc đầu, quay người trở lại phòng xử lý vụ án.
"Tiểu tử này có chuyện gì mà đến Phương pháp y cũng không cần."
Mọi người cười trộm, cả buổi chiều Trác Vân cứ nhắc mãi chuyện Trần Ích mời khách, đến địa điểm cũng suýt chọn xong rồi, kết quả đối phương căn bản không có ý đó.
Xem vẻ vội vã của hắn, chắc là có chuyện thật. Bên kia, sau khi Trần Ích lái xe rời khỏi cục cảnh sát thành phố thì đến địa điểm đã định đón Khương Phàm Lỗi, sau đó hai người lái xe đến nhà kho của Hứa Xán.
Nhà Hứa Xán làm nghề nấu rượu trắng, có mối quan hệ này thì không dùng thì phí.
"Cái gì? Đến nhà cha vợ tương lai22 Nhanh vậy?!"
Trong xe, Khương Phàm Lỗi rất bất ngờ.
Trần Ích sửa lời: "Chú ý cách dùng từ, không phải cha vợ tương lai, là cha của bạn gái!"
Khương Phàm Lỗi: "Thế không phải một ý à? Cha vợ tương lai ngươi làm nghề gì?"
Trần Ích: "Cảnh sát."
Khương Phàm Lỗi: "Má ơi, lại là cảnh sát? Ngươi coi như rơi vào 6 cảnh sát rồi."
"Ta nói này, ngươi kéo Hứa Xán đi thì có chuyện gì, hóa ra là nhắm vào rượu trong kho nhà hắn."
Trần Ích: "Hắn là chuyên gia, tìm hắn de đỡ mát công."
Khương Phàm Lỗi đề nghị: "Ta thấy không ổn lắm, cha ngươi cũng nhiều rượu lắm, lấy trộm của cha ngươi đi, loại nào quý hiếm có hạn, chắn chắn đủ mặt."
Trần Ích: "Ngươi câm miệng đi, những loại rượu đó quá đắt, khác gì tặng tiền đâu?"
Khương Phàm Lỗi không hiểu lắm: "Vậy à? Được rồi, coi như ta chưa nói."
Trong lúc trò chuyện, hai người lái xe vào một khu chung cư cao cấp, dừng lại ở phía sau một biệt thự đơn lập, đây là vị trí của gara và phòng chứa đồ.
Hứa Xán đã chờ sẵn ở đó, thấy hai người xuống xe thì cười tươi tiến lên ôm mỗi người một cái.
"Lâu lắm không gặp."
"Ta nói này Trần Ích, ngươi không ra gì rồi ngày thường không thắp hương, liên lạc với ta là chỉ để xin rượu, ta rất thương tâm a."
Vụ án Vương Lập Hoa bị giết đã trôi qua hơn mười tháng, mọi người đều chọn cách quên đi, sẽ không rảnh rỗi nhắc lại.
Ký ức không tốt thì nên quên đi cho rồi.
Trần Ích vỗ vai Hứa Xán, cười nói: "Ca môn, phải nhờ ngươi rồi, ta cũng không hiểu lắm."
"Hôm nay ta mời khách, cứ gọi thoải mái."
Hứa Xán chỉ vào Trần Ích: "Ngươi nói đấy nhé."
Nói xong, hắn quay người vào phòng chứa đồ, dùng sức kéo cửa cuốn lên.
Khương Phàm Lỗi tiến lại gần nhìn một cái, lập tức kinh ngạc: "Chết tiệt!"
Phòng chứa đồ trước mắt rất lớn, rộng hơn một trăm mét vuông, quan trọng nhất là trần nhà rất cao, ước chừng giá rượu cao đến ba mét.
Bên trong bày đủ loại rượu trắng và rượu vang trung cao cấp, trông giống như một phòng trưng bày rượu nồi tiếng.
Trần Ích chớp chớp mắt, im lặng một lát rồi nói: "Ta nói này Hứa Xán, ta cần loại rượu trắng hương nòng giá rẻ, ngươi có phải dẫn ta đến nhằm chỗ không?"
Hứa Xán cười nói: "Ngươi không phải tặng cho cha vợ tương lai sao? Muốn vừa sang vừa rẻ vừa có ý nghĩa đúng không? Tìm ta là đúng rồi."
"Vào vào, ta lấy cho ngươi."
Nói xong, hắn bước vào phòng chứa đồ, lục tung ở góc trong cùng, cuối cùng lôi ra hai chai rượu đã để lâu.
"Loại rượu này, năm đó cả nước chỉ sản xuất một vạn chai rồi dừng, giá thị trường là sáu trăm tệ mà thôi."
"Tuy nhiên, giá trị thực tế của nó còn cao hơn sáu trăm nhiều, nếu mang ra đấu giá ở nhà đấu giá dành cho người sành rượu, giá có thể tăng gấp mười lần."
"Rượu kén người uống, không quá tệ cũng không quá tốt, cũng chẳng ai rảnh rỗi đi đấu giá thật, cũng chẳng Có ai tìm mua.”
"Điểm mau chốt là hương vị, chai rượu này trong dòng rượu nồng hương tuyệt đối có thể xếp vào loại thượng hạng, ta đảm bảo cha vợ ngươi sẽ thích."
"Ngươi xem, giá bề ngoài không cao, xa xỉ an sâu bên trong, đáng tin chưa?”
Trần Ích có hứng thú, nhận chai rượu nghiên cứu một lúc, gật đầu nói: "Ngươi đúng là nhân tài trong ngành rượu trắng, cứ thế đi, ta chuyển khoản cho ngươi sáu nghìn một chai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận