Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 474: Tập Hợp Cảnh Sát Đặc Nhiệm 1

Chương 474: Tập Hợp Cảnh Sát Đặc Nhiệm 1Chương 474: Tập Hợp Cảnh Sát Đặc Nhiệm 1
Chuong 474: Tap Hop Canh Sat Dac Nhiem 1
Võ gia.
Biệt thự rộng lớn này, mỗi tác đất đều toát lên mùi vị xa hoa và tiền bạc, kết cấu đá và kính cổ điển, khiến toàn bộ tòa nhà vừa trang trọng vừa tinh tế.
Một chiếc xe sang trọng từ xa chạy đến dừng lại trước cửa, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho người ngồi ở ghé sau.
Võ Trạch hai mươi tám tuổi, đi giày da màu nâu đỏ, khóe miệng nhéch lên tạo nên vẻ ma mị và âm lãnh, sau khi xuống xe, hắn sờ sờ tóc, sải bước vào biệt thự.
Theo tầm mắt của hắn, đập vào mi mắt đầu tiên là hành lang dài, hai bên treo đầy tranh nổi tiếng, cuối hành lang là một đài phun nước, tiếng nước chảy róc rách.
Đi tiếp về phía trước là phòng khách được bao quanh bởi kính, đèn chùm vàng son lộng lẫy, ghế sofa mềm mại thoải mái, toát lên vẻ tôn QUÝ.
Hắn không vào phòng khách, đi đến giữa hành lang rẽ trái đến khu vườn xinh đẹp, lúc này Võ Dung đang uống trà trò chuyện với Võ Đức Sơn, người giúp việc xinh đẹp cất khay xoay người chuẩn bị rời đi.
"Cha, gọi ta về làm gì? Ta đang bận!"
Võ Trạch vừa đi vừa nói, khi ởi ngang qua người giúp việc, hắn đưa tay sờ soạng mặt nàng, ánh mắt trêu chọc khiến nàng hoảng sợ, vội vàng bước nhanh hơn.
"Hừ.." Võ Trạch quay đầu nhìn lại, đi đến trước mặt hai người.
Nói chính xác là ba người, bởi vì phía sau Võ Đức Sơn còn có một người đàn ông mặc âu phục, rất bình thường, rất phổ thông, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tuy nhiên, khi ánh mắt người đàn ông kia quét qua, nụ cười trên mặt Võ Trạch lại đông cứng lại, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Rõ ràng, đây là phản ứng sợ hãi.
Xem ra người đàn ông đứng sau Võ Đức Sơn, không hề đơn giản như vẻ ngoài.
Võ Dung nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Ngoài uống rượu chơi gái ra, ngươi còn bận chuyện gì?"
Võ Dung trông lớn hơn Võ Trạch rất nhiều, vóc dáng cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, ăn mặc cầu kỳ hơn Võ Trạch, khí chất toát ra thể hiện sự giàu có và địa vị.
Võ Trạch nhếch mép: "Phải phải phải, chỉ có ngươi là bận rộn, còn ta thì nhàn rỗi đúng không? Gặp mặt là phải nói ta vài câu, không nói thì ngươi khó chịu lắm phải không?"
Võ Dung lửa giận bốc lên định mắng, bị Võ Đức Sơn ngăn lại: "Thôi, đừng cãi nhau nữa! Đợi tổ điều tra đi rồi hãng cãi cũng chưa muộn."
Nhắc đến tổ điều tra, Võ Dung không nói nữa, ngay cả Võ Trạch cũng im lặng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Võ Đức Sơn bưng chén trà lên uống một hớp, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Võ Trạch: "A Trạch, ta đã bảo ngươi đóng cửa tất cả những gì cần đóng, tại sao vẫn còn chỗ mở cửa? Đặc biệt là Hoàng Lợi." Võ Trạch nói: "Cha, Hoàng Lợi là ngành nghề kinh doanh chân chính, đóng cửa hết thì ta uống gió Tây Bắc à?"
Võ Đức Sơn: "Ngành nghề kinh doanh chân chính? Ngươi còn mặt mũi nào mà nói ra được câu đó? Vài tháng trước, có một nữ nhân mắt tích ở chỗ ngươi, người đâu? 2"
Võ Trạch nhún vai: "Ta làm sao biết được, có thể về quê rồi."
Thấy Võ Trạch ra vẻ thờ ơ, Võ Đức Sơn thở dài, nói: "Thôi, chuyện này tạm thời không nhắc đến, ngươi nói cho ta biết Lương Dịch chạy đi đâu rồi?"
"Lương Dịch?" Võ Trạch sững sờ một chút,"Ta làm sao biết được?"
Võ Đức Sơn trừng mắt, cầm chén trà đập mạnh xuống đất dưới chân hắn: "Võ Trạch! ! Chuyện này ngươi phải nói thật v, Lương Dịch của đội Hình sự đâu!”
Võ Trạch giật nảy mình, phát hiện đối phương thật sự nồi giận, vội vàng nói: "Cha, ta thật sự không biết, hắn có đến điều tra ta, chúng ta cũng xảy ra xung đột, nhưng ta không làm gì hắn, trời đất chứng giám, ta nào dám làm gì hắn."
Võ Đức Sơn cau mày, thầm nghĩ cũng đúng, đứa con trai này hẳn là không có lá gan lớn như vậy.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Võ Dung bên cạnh.
Võ Dung lập tức mở miệng: "Cha, đừng nhìn ta, ta cũng không làm gì cả, chỉ mắng hắn vài câu, ngay cả tay cũng chưa động vào."
Võ Đức Sơn cau mày càng sâu, cũng không biết nghĩ đến điều gì, bỏ qua chủ đề này: "Giai đoạn này những gì có thể dừng thì dừng hết, tất cả ngoan ngoãn một chút cho ta, người phụ trách điều tra tên là Trần Ích, đến từ Dương Thành, Đông Châu, tuy làm cảnh sát chưa được may năm, nhưng tổ điều tra chọn hắn chắc chắn là có lý do, đừng xem thường."
"Hắn muốn điều tra gì thì để hắn điều tra, cố gắng tránh xảy ra xung đột trực diện, các ngươi... hiểu ý ta không?”
Võ Dung gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, còn Võ Trạch thì vẫn không có cảm giác nguy cơ, phụ họa theo một tiếng.
Võ Đức Sơn tiếp tục nói: "Tổ điều tra đã đến, chắc chắn là phải điều tra ra được chút gì đó mới chịu đi, nguyên tắc là bỏ con tép giữ con tôm, đừng tiếc rẻ mấy đồng bạc lẻ trước mắt, chỉ cần tập đoàn Huy Sinh còn đó, sớm muộn gì cũng có thể vực dậy."
"Lần này đối với chúng ta mà nói là một cuộc thử thách, vượt qua được, phía trước là một mảnh tươi sáng, vượt qua không được, vậy thì chuẩn bị nằm trong quan tài đi, đặc biệt là ngươi, A Trạch, đừng có dùng cái tính ngang bướng của ngươi lên người họ, những người có thể vào tổ điều tra đều là tinh anh được chọn lựa kỹ càng, đừng gây chuyện."
Võ Trạch bất mãn: "Tại sao lần nào cũng đặc biệt là con ta rõ ràng anh ta còn tàn nhẫn hơn con nhiều."
Võ Đức Sơn trầm giọng nói: "Nhưng anh ngươi có đầu óc! Ngươi có đầu óc không? Tại sao ta không nhìn thấy? 2"
Võ Trạch: "Hừ."
Võ Đức Sơn nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi mà còn cái kiểu lêu long này nữa, ta sẽ cho Thanh Phong theo dõi ngươi 24/24."
Bạn cần đăng nhập để bình luận