Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 562: Đêm Bão Tuyết 2

Chương 562: Đêm Bão Tuyết 2Chương 562: Đêm Bão Tuyết 2
Chương 562: Đêm Bão Tuyết 2
Ánh mắt Trần Thi Nhiên chuyển sang Trần Ích, nói: "Máy năm gần đây các ngành nghề đều có nhúng tay, những năm đầu chủ yếu là khởi nghiệp bằng khai thác mỏ."
Khai thác mỏ?
Trần Ích nhướng mày, tài nguyên khoáng sản quốc gia không thể nào tư nhân hóa, như vậy cái gọi là kinh doanh khai thác mỏ của Tịch Tang Dương, hẳn là đến từ nước ngoài.
Có liên quan đến khai thác mỏ, vậy chắc chắn là rất giàu có, có thể xây dựng trang viên trên đỉnh Ách Sơn cũng không có gì lạ.
Hắn tùy ý liếc mắt nhìn Chung Mộc Bình, phát hiện sắc mặt đối phương lại âm thầm trở nên khó coi. "Trần Thi Nhiên này, sẽ không phải là con gái nuôi của Tịch Tang Dương đấy chứ. . ." Trần Ích nảy ra suy đoán ác ý.
Người phụ nữ xinh đẹp hoạt động trong giới thượng lưu, chỉ cần không có bối cảnh, có một số việc chắc chắn không thể tránh khỏi.
Gia sản của Trần Thi Nhiên mấy chục triệu, kỳ thật căn bản không đủ xem, ngay cả trang viên dưới chân cũng không xây nỗi.
Không biết... tại sao nàng lại lựa chọn gả cho Chung Mộc Bình, hay là Chung Mộc Bình là ở rễ?
Chủ đề về chủ nhân trang viên Tịch Tang Dương rất nhanh đã được lướt qua, Cung Úy Phàm ngược lại có hứng thú với Trần Ích, hỏi đối phương có thể nhận phỏng vấn hay không, chủ yếu xoay quanh Trần thị tập đoàn.
Trần Ích biểu thị bản thân không thể tự ý quyết định, nếu thật sự có hứng thú có thể đến Dương Thành, hắn nguyện ý dẫn đường.
Vì vậy, Cung Úy Phàm cũng đưa danh thiếp của mình, có thể tụ tập cùng nhau chính là duyên phận, giao tiếp hiệu quả là môn học bắt buộc của những người như bọn họ.
Dan dần, tám người bắt đầu chia thành nhóm nhỏ của riêng mình, cuộc trò chuyện chung kết thúc.
Cung Diệu Quang và Cung Úy Phàm, hai thúc cháu đang ôn chuyện, Trần Ích, Phương Thư Du ba người nhỏ giọng trao đổi, Trần Thi Nhiên và Khúc Lâm Giang vui vẻ trò chuyện.
Điều này vô cùng ngại ngùng, chỉ còn lại một mình Chung Mộc Bình. Hắn vẫn không để ý, dựa vào ghế sô pha ngắng đầu nhìn trần nhà, tâm thái kiểm soát rất tốt, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Trong lúc đó, Tịch Tường mang đến một hộp xì gà hảo hạng cho mọi người thưởng thức, sau đó tiếp tục bận rộn chuẩn bị bữa tối.
"Ngươi thật sự không quen biết Tịch Tang Dương?" Khương Phàm Lỗi nhỏ giọng hỏi.
Trần Ích ngửi mùi xì gà trong tay, nói: "Thật sự không quen biết, chưa từng nghe qua, ta nhất định phải quen biết sao? Cha ta có khi biết, nhưng ta thật sự không biết, bây giờ điện thoại không có tín hiệu, muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi, muốn tra cũng không có cách nào tra, ngay cả wifi cũng không có."
Khương Phàm Lỗi đảo mắt: "Biết thì có ích gì cho ngươi."
Trần Ích: "Cút."
Mắng một câu, hắn xoay xoay điếu xì gà trong tay châm lửa, mùi vị không tệ.
Bên cạnh, Phương Thư Du dần dần thả lỏng, mọi người đều là người bình thường, tuy rằng phong cách trang viên có kỳ quái một chút nhưng cũng có thể chấp nhận được, phải dùng thái độ khách quan để nhìn nhận, không nên bị ảnh hưởng bởi những thông tin cố hữu trong ký ức.
Huống chỉ nàng vốn là bác sĩ pháp y, thi thể đã từng thấy, xương cốt đã từng sờ qua, nói đến phong cách đen tối, kỳ thật nàng cũng có chút, chủ yếu là hai con bạch xà ở cửa xuất hiện quá đột ngột, khiến người ta trở tay không kịp.
Bữa tối được chuẩn bị xong sau một tiếng đồng hồ, mọi người di chuyển đến phòng ăn, trong căn phòng rộng lớn đặt một chiếc bàn dài, tối nay là tiệc tối kiểu Tây, những ngọn nến được thắp sáng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tăng thêm không khí cho bữa ăn.
"Tay nghề nấu nướng không tỉnh, để khách quý chê cười rồi." Tịch Tường đứng ở một bên, tư thế rất khiêm tốn.
Mọi người khách sáo vài câu rồi lần lượt vào bàn ăn.
Trong bữa tối, Trần Thi Nhiên nói rằng ngày mai sẽ dẫn mọi người tham quan toàn bộ Ách Ảnh Vân Lộc, tối nay mọi người đường sá mệt nhọc nên hãy nghỉ ngơi cho khỏe, phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, có nhu cầu gì cứ việc nói với Tịch Tường, hắn túc trực hai mươi tư trên hai mươi tư, chỉ cần bám chuông là được.
Phục vụ chu đáo như vậy lại còn miễn phí, mọi người đều cảm thấy chuyến đi này không hề uống phí, nếu Ách Ảnh Vân Lộc mở cửa cho khách du lịch tham quan thì một đêm chắc chắn không hề rẻ, hơn nữa còn phải đặt chỗ trước và xếp hàng.
Người bình thường chắc chắn không có cơ hội này.
Sau bữa tối, Tịch Tường dẫn Trần Ích và mọi người đến phòng, phòng của mọi người đều không xa nhau, đều ở trong tòa nhà chính.
Cửa phòng lần lượt đóng lại, ngoại từ Trần Ích ở chung phòng với Phương Thư Du, sáu người còn lại đều ở một mình một phòng, bao gồm cả Trần Thi Nhiên và Chung Mộc Bình. Bởi vì hai người bọn họ vào phòng trước nên Trần Ích không để ý đến chỉ tiết này, nếu không thì chắc chắn hắn lại suy đoán lung tung.
Vợ chồng nào mà không ở chung phòng chứ? Chẳng phải là có mâu thuẫn thì là có nguyên nhân đặc biệt khác, bây giờ ngay cả tình nhân cũng ngủ chung giường.
Dưới phòng khách, Tịch Tường chậm rãi dọn dẹp bàn trà, nhất cử nhát động đều rất tỉ mỉ, không hề vội vàng.
Khi bàn trà đã sạch sẽ như mới, hắn ngang đầu nhìn bảy căn phòng trên lầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua, cuối cùng dừng lại trên cánh cửa phòng của Trần Thi Nhiên.
Khóe miệng nhéch lên phá vỡ vẻ nho nhã vốn có của Tịch Tường, trong ánh mắt sâu thẳm lộ ra vẻ mong đợi.
Kết hợp với phong cách trang trí u ám xung quanh, lúc này hắn trông có vẻ gian tà.
Trần Ích và Phương Thư Du sau khi khóa cửa, cởi áo khoác ngoài ra, cảm thấy chuyến đi đến đỉnh Ach Sơn lần này cũng coi như là một trải nghiệm du lịch mới lạ, ít nhất là không thất vọng, mọi thứ đều đúng như mong đợi.
Trong phòng không có điều hòa cũng không có lò sưởi, nhưng nhiệt độ lại rất dễ chịu, vừa phải, có vẻ như khi xây dựng trang viên đã tốn không ít công sức.
Hai người thoải mái tắm rửa xong, Trần Ích lau mái tóc ướt sũng đi đến bên cửa số, kéo tắm rèm màu vàng đậm ra.
"Hửm?' Trần Ích khẽ giật mình,"Tuyết rơi rồi."
"Tuyết rơi rồi sao?" Phương Thư Du cũng di tới, ngoài cửa số tuyết lớn như lông ngỗng đang rơi, gió thỏi mạnh không ngớt,"Rơi thì cứ rơi thôi, dù sao cũng là mùa đông, lại còn ở trên đỉnh núi phía Bắc nữa."
Trần Ích nhìn một lúc rồi nói: "Tuyết rơi càng lúc càng lớn, là bão tuyết, nếu cứ tiếp tục như vậy suốt đêm nay thì e là hai ngày tới chúng ta không xuống núi được."
Phương Thư Du: "Không sao, đừng vội."
Thời tiết thì ai cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận.
Trần Ích gật đầu: "Ừ."
Đêm xuống, đèn tắt, cả Ách Ảnh Vân Lộc chìm vào tĩnh lặng như tờ.
Bên ngoài, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận