Thần Thám Đến Từ Tương Lai

Thần Thám Đến Từ Tương Lai - Q.1 - Chương 1101: Phanh (bảy chương) (length: 8293)

Lưu Khuông Sinh lau mồ hôi trên trán, "Hàn cảnh sát, ngài nói đều là thật?"
Hàn Bân hỏi lại, "Ta có lý do gì thật xa từ Tuyền Thành chạy tới lừa ngươi?"
"Nói cách khác tỷ tỷ của ta tình huống hiện tại rất nguy hiểm."
"Đúng vậy, chúng ta tới Cầm Đảo chính là vì bảo vệ bọn hắn an toàn, nhưng bây giờ vấn đề là tìm không thấy bọn hắn. Nếu những nghi phạm kia trước một bước tìm đến, bọn hắn rất có thể sẽ bị ra tay tàn độc."
Lưu Khuông Sinh hít sâu một hơi, "Chắc là sẽ không đâu, ngay cả các ngươi cũng không tìm được, bọn chúng dựa vào cái gì có thể tìm ra."
Hàn Bân nói, "Cảnh sát điều tra vụ án tổng cộng mới mấy chục người, nhưng cư dân Long Hồ có vài trăm hộ, thêm cả người nhà, thân thích lên tới mấy ngàn người, trong số đó rất có thể có người liên hệ với nhau, đông người thì sức mạnh lớn, không có gì là không thể.
Hơn nữa, từ tình hình hiện tại cho thấy, hành động lần này của bọn chúng đã bắt đầu lên kế hoạch từ một năm trước, có đủ thời gian để điều tra hành tung của Đinh Tứ Hải, còn cảnh sát mới chỉ tra ra được tình hình của Đinh Tứ Hải vào ngày hôm qua. Về mặt thời gian, bọn chúng chiếm ưu thế lớn.
Cho nên, việc bọn chúng tìm ra Đinh Tứ Hải sớm hơn cảnh sát cũng không phải là không có khả năng."
Lưu Khuông Sinh có chút đứng ngồi không yên, hít sâu một hơi, "Hàn cảnh sát, ta muốn đi nhà vệ sinh."
"Có muốn ta dẫn đường cho ngươi không?"
"Không cần, tự ta đi được rồi." Lưu Khuông Sinh nhanh chóng rời phòng họp.
Không bao lâu sau, Lưu Khuông Sinh chậm rãi chạy về, "Hàn đội trưởng, điện thoại của tỷ tỷ ta không gọi được."
Hàn Bân nói, "Trước ngươi không phải nói không liên lạc được với Lưu Bình sao?"
"Ta..."
Lưu Khuông Sinh vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, vừa rồi ta nói dối, là tỷ tỷ ta dặn ta. Bất kể ai tìm nàng, đều bảo ta nói không biết."
"Vì sao?"
"Còn không phải vì chuyện công ty bất động sản Long Trạch, anh rể ta làm giám đốc kia tuy kiếm được tiền, nhưng lại rước một thân rắc rối. Lúc đầu là có người đến gây sự với hắn, về sau hắn tắt điện thoại, bỏ trốn, rồi lại có người tìm tỷ ta gây phiền phức. Tỷ ta dứt khoát cũng trốn đi, chính là sợ mấy người chủ nhà kia tìm tới gây rối."
"Lần cuối cùng ngươi liên lạc với Lưu Bình và Đinh Tứ Hải là khi nào?"
"Ngay lúc nãy, ta ở trong nhà vệ sinh gọi cho tỷ ta, nhưng không ai bắt máy, bình thường chị ấy không bao giờ không nghe điện thoại di động của ta cả."
"Lần trước các ngươi gặp mặt hoặc nói chuyện là khi nào?"
"Ba ngày trước thì phải, chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Hiện tại Lưu Bình đang dùng số điện thoại di động của ai?"
"Là của vợ ta."
"Số bao nhiêu?"
"137 238 2XXXX"
"Lưu Bình và Đinh Tứ Hải đang ở đâu?"
"Đường Nghiễm An, khu Tinh Thần, nhà số 4 phòng 1101."
. . .
Nửa tiếng sau.
Hàn Bân dẫn người đuổi đến khu Tinh Thần.
Hắn chia người thành ba tổ, Vương Tiêu dẫn người kiểm tra camera giám sát, Chu Gia Húc hỏi thăm xung quanh hàng xóm, Hàn Bân dẫn người khống chế tại tầng 11.
Tình hình vẫn giống lần trước, Đào Nguyên Lượng vẫn ở ngoài cửa nghe ngóng.
Hắn ra hiệu, trong phòng có động tĩnh.
Hàn Bân cũng không vội phá cửa, mà chờ hai tổ kia phản hồi.
Chu Gia Húc mang theo cấp dưới đi hỏi thăm, phần lớn hàng xóm xung quanh không biết Đinh Tứ Hải và Lưu Bình, cho dù có ấn tượng, cũng không biết bọn hắn ở tầng nào.
Chỉ có hai hộ hàng xóm tầng 11 là có ấn tượng sâu sắc hơn với gia đình Đinh Tứ Hải, hàng xóm ở phòng 1103 hôm qua còn gặp Lưu Bình.
Rất nhanh Vương Tiêu cũng tra được hình ảnh của Lưu Bình và Đinh Tứ Hải trong camera giám sát, Lưu Bình chủ yếu ra ngoài vào ban ngày, còn Đinh Tứ Hải thường ra vào vào ban đêm.
Lần cuối Đinh Tứ Hải xuất hiện trong camera là đêm hôm trước, đi thang máy trở về nhà.
Lần cuối Lưu Bình xuất hiện trong camera là chiều hôm qua, đi thang máy về nhà, trong tay xách theo rất nhiều đồ lớn nhỏ, trông như đi mua sắm.
Từ tình hình hiện tại, rất có thể Đinh Tứ Hải và Lưu Bình đang ở nhà.
Đã ở nhà, tại sao Lưu Bình lại không bắt máy của em trai?
Theo tình hình hiện tại, Đinh Tứ Hải và Lưu Bình rất có thể đã gặp chuyện, Hàn Bân không thể ngồi chờ chết nữa, chuẩn bị phá cửa xông vào.
Đúng lúc này, Vương Tiêu vội vàng chạy đến, "Hàn đội, tôi phát hiện một manh mối mới."
"Manh mối gì?"
"Sáng hôm nay 9 giờ 35 phút, có hai người khả nghi lên tầng 11, sau đó không thấy đi ra nữa." Vương Tiêu vừa nói, vừa mở máy tính bảng, bật một đoạn video giám sát lên.
Đây là hình ảnh quay từ camera trong thang máy, trong thang máy có một nam một nữ, người nữ mặc đồng phục giao hàng nhanh, người nam thì xách một cái vali. Khi thang máy gần đến tầng 11, người nam đưa chiếc vali cho người nữ, hai người một trước một sau xuống thang máy.
Hàn Bân nhìn đồng hồ, hiện tại là 10 giờ 29 phút, hai người đó đã ở trên tầng này hơn 50 phút.
Hàn Bân xem lại video, người giao hàng nhanh có đeo khẩu trang, nhưng vóc dáng rất giống nghi phạm Lão Đao.
Còn người nam kia rất có thể là nghi phạm Tiểu Chung.
Hàn Bân nói, "Từ tình hình hiện tại cho thấy, hai nghi phạm rất có thể đang ở trong nhà của Đinh Tứ Hải."
Chu Gia Húc nói, "Theo lý thường, nghi phạm gây án xong sẽ lập tức rời đi, rất ít khi ở lại lâu như vậy."
Hàn Bân nói, "Hai nghi phạm này mang tâm lý trả thù rất lớn, không giống với những nghi phạm thông thường khác.
Tôi sẽ sắp xếp công việc, Vương Tiêu, cậu dẫn người tiếp tục theo dõi camera, xác định lộ trình hai người này đến khu chung cư, xem có nghi phạm nào khác tiếp ứng hay không.
Các đội viên còn lại đi theo tôi vào bắt người."
Chu Gia Húc đề nghị, "Hàn Bân, có muốn nghĩ cách lừa mở cửa không?"
Hàn Bân trầm tư một lát, "Không được, hai nghi phạm này đã gây án nhiều vụ, đã sớm trở thành chim sợ cành cong rồi, gõ cửa chúng cũng sẽ không mở, mà còn gây ra cảnh giác cho chúng.
Lưu Khuông Sinh có chìa khóa nhà Lưu Bình, chúng ta trực tiếp mở cửa xông vào áp chế bọn chúng."
Hàn Bân sắp xếp xong kế hoạch bắt giữ, mọi người đều không phản đối, mỗi một phút trì hoãn sinh mạng của Đinh Tứ Hải và Lưu Bình lại thêm một phần nguy hiểm.
Nếu đợi đến lúc hai nghi phạm kia tự ra, có lẽ Đinh Tứ Hải và Lưu Bình cũng đã không còn.
10 giờ 37 phút, hành động bắt người sẵn sàng.
Lưu Khuông Sinh mở cửa phòng, lập tức lùi sang một bên.
Vương Sướng cầm súng ngắn dẫn người xông vào trong phòng.
Lúc này, nữ nghi phạm Lão Đao không biết có phải nghe thấy tiếng động không, vừa vặn đứng ở trước cửa cách đó không xa, trên tay cầm một con dao găm sắc nhọn dính máu.
"Cảnh sát đây, bỏ vũ khí xuống!"
Nữ nghi phạm sững người một chút, xoay người định chạy về hướng phòng ngủ.
Đào Nguyên Lượng nhanh mắt nhanh tay, trực tiếp đuổi theo, một cước đạp ngã cô ta xuống đất, dao găm cũng rơi xuống đất.
Bao Tinh và Bạch Kiến Sơn xông lên, trực tiếp ấn Lão Đao xuống, "Nghi phạm kia ở đâu?"
"Cứu mạng nha..."
Trong phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ.
Chu Gia Húc một cước đá vào ổ khóa bên cạnh, "Ầm!"
Cánh cửa trực tiếp bị đạp tung ra.
Một người phụ nữ trung niên còn phong độ, trần truồng co rúm ở bên giường, hai tay bị trói, chính là Lưu Bình.
Bên cạnh là một người đàn ông tầm 30 tuổi, đang kéo quần đùi, cầm dao kề trên cổ người phụ nữ, "Ai dám vào đây, ta giết nàng."
Hàn Bân cầm súng tiến đến cửa, hô lên, "Bỏ dao xuống, ngươi đã bị cảnh sát bao vây."
Người đàn ông la hét, "Cút ra ngoài, không thì bây giờ ta giết nó."
Hàn Bân khuyên nhủ, "Đừng có chống cự vô ích, chỉ cần ngươi thả con tin, ta có thể giúp ngươi giảm nhẹ tội."
"ĐM, ngươi nghĩ lời của ông đây là gió thoảng bên tai à." Người đàn ông nổi giận, giơ dao trong tay lên, liền đâm xuống vai người phụ nữ.
"A..."
Lưu Bình phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nhân cơ hội đó, Hàn Bân quyết đoán bóp cò súng.
"Đoàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận