Thần Thám Đến Từ Tương Lai

Thần Thám Đến Từ Tương Lai - Q.1 - Chương 1085: Hình xăm (length: 7981)

Hàn Bân cảm thấy lạnh sống lưng, thật sự rất muốn đánh hắn.
"Miêu tả một lần nghi phạm đặc biệt."
"Hắn mặc một bộ áo thun đen, thân dưới mặc cái gì ta không nhớ rõ, đeo khẩu trang, da dẻ tương đối đen, căn bản không thấy rõ mặt mũi." Tôn Hạo chìm vào hồi ức, "Sức lực của hắn rất lớn, đè ta nằm sấp xuống đất, từ phía sau còng hai tay của ta."
"Khi gây án hắn có nói gì không?"
"Có." Tôn Hạo bắt chước giọng điệu đối phương nói, "Đồ cặn bã, hãy nhận sự trừng phạt đi."
Hàn Bân ghi lại vào sổ, câu nói này giống với lời miêu tả của các nạn nhân trong vụ án ở Tuyền Thành.
"Ngươi có nghi ngờ đối tượng nào về thân phận nghi phạm không?"
"Không có, ta chỉ là đến đó huấn luyện, tất cả chỉ kéo dài một tuần, tổng cộng cũng không có mấy người quen. Ta cũng buồn bực không hiểu vì sao lại bị để mắt tới."
Có quả ắt có nhân.
Tôn Hạo đến Tuyền Thành không lâu, đi những nơi ít người, người quen cũng ít, việc loại trừ những mối quan hệ xung quanh sẽ dễ dàng hơn.
"Thời gian cụ thể ngươi bị xâm hại?"
"Rạng sáng ngày 24 tháng 6, hơn mười hai giờ."
"Địa điểm cụ thể?"
"Gần dải cây xanh ở đường Bằng Hoa, thành phố Tuyền Thành."
"Từ khi ngươi đến Tuyền Thành cho đến lúc được mời ra làm chứng, có chuyện gì đặc biệt xảy ra hoặc có người nào để lại ấn tượng sâu sắc cho ngươi không?"
Tôn Hạo suy nghĩ một chút, "Tôi cảm thấy không có."
"Hãy kể những nơi ngươi đã từng đến?"
"Công ty của chúng tôi huấn luyện ở cao ốc Đạt Minh, ở tại khách sạn Như Hạ, phần lớn thời gian tôi đều ở hai nơi này, những chỗ khác thì có ăn cơm, xăm mình, du lịch."
"Đêm xảy ra chuyện, ngươi ăn cơm ở đâu, có những ai?"
"Chỉ có một mình ta, ăn cơm ở quán nướng Cửu Môn, hương vị không tệ, chỉ là không rẻ."
"Uống rượu giải sầu?"
"Coi như thế đi, có lẽ do ta lớn lên tương đối đẹp trai, luôn cảm thấy các đồng nghiệp có chút xa lánh ta... Bây giờ nghĩ lại, thật vô vị."
"Nói ra địa điểm ăn uống, xăm mình, du lịch của ngươi, chúng tôi cần phải sàng lọc kỹ."
"Ăn cơm ở mấy quán ấy, ta cũng không nhớ nữa."
"Hãy nhớ lại cẩn thận một lần."
"KFC dưới tầng cao ốc Đạt Minh, quán vặt Sa Huyền, còn có quán bún cay, mì thịt bò bên cạnh khách sạn Như Hạ... Ta chỉ nhớ những quán này thôi, những quán khác thì không nhớ nữa."
"Ngươi xăm mình ở đâu?"
"Có tiệm xăm Ba Toa ở phía đông đường Bằng Hoa, tôi xem trên mạng thấy bảo tiệm xăm này danh tiếng rất tốt nên tiện đường xăm một cái."
"Tiệm xăm có mấy thợ xăm? Người xăm cho ngươi tên gì?"
"Ta chỉ gặp một thợ xăm, dáng người, da dẻ có chút đen, cánh tay phải có một hình xăm Thập Tự Giá."
"Ngươi đã đi du lịch ở đâu?"
"Hồ Đại Minh và đường Phù Dung."
"Ngươi hãy nhớ lại cẩn thận, ở những nơi này ngươi có gặp ai để lại ấn tượng sâu sắc cho ngươi không?"
Tôn Hạo lắc đầu, "Không có."
"Ngươi có nghĩ kỹ không đấy? Cứ thế nói ra."
"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không nhớ mà, với cả mọi chuyện đã qua rồi, bắt được thì thế nào?"
"Tôi thấy ngươi không phải là không nhớ rõ, mà là không muốn thôi."
"Nếu ngài đã nghĩ vậy thì tôi cũng hết cách."
"Ngươi có biết tình hình bây giờ thế nào không, ngươi phạm tội rồi, phải ngồi tù, muốn sớm được ra ngoài thì phải lập công chuộc tội, hiểu chưa?"
"Ngồi tù thì cứ ngồi tù thôi, bao ăn bao ở, tôi còn đang muốn nằm thẳng đây này."
Tôn Hạo cười rồi nói tiếp, "Nói như các anh rất tự do vậy, mỗi ngày các anh ngoài công việc, ăn cơm, ngủ thì có bao nhiêu thời gian là thực sự thuộc về mình?"
Lý Huy nhỏ giọng nói, "Ngươi đừng mạnh miệng bây giờ, chờ đến trại giam là sẽ hối hận."
Tôn Hạo bĩu môi, một bộ dáng xem thường, đồ thẳng nam, người thích vui vẻ như ta mà ngươi có hiểu không?
Sau khi thẩm vấn kết thúc, Hàn Bân và mọi người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Huy khạc nhổ, "Đồ biến thái chết tiệt, ở chung phòng với hắn thôi mà ta đã thấy toàn thân khó chịu."
Hàn Bân cười nói, "Chờ hắn vào tù rồi sẽ có mà thoải mái."
Những suy nghĩ nhỏ của Tôn Hạo, Hàn Bân làm sao không nhìn ra.
Nhưng hắn cũng không nghĩ một chút, thế giới này chung quy là có nhiều thẳng nam, đến cảnh sát còn ghét hắn thì ở chung với một đám thẳng nam trong nhà tù càng xung đột, chỉ cần hắn lộ ra một chút khuynh hướng hoặc là bị đồn ra một chút tiếng gió, các bạn tù kiểu gì cũng đánh hắn thành tật.
Sau này cuộc sống trong tù của hắn, hoặc là bị đánh, hoặc là trên đường bị đánh.
...
Phòng họp phân cục Ngọc Hoa.
Hàn Bân tổ chức buổi họp tổng kết vụ án.
Chủ yếu thảo luận về tình hình của Tôn Hạo, Tôn Hạo không chỉ là nghi phạm mà còn là nạn nhân của vụ án.
Hàn Bân tổng kết, "Tất cả mọi người đã xem bản ghi lời khai của Tôn Hạo rồi, Tôn Hạo là người ở Cầm Đảo, ở Tuyền Thành không lâu, đi không nhiều nơi, mà những nơi hắn đã đến rất có thể là nơi nghi phạm hay lui tới.
Mặc dù Tôn Hạo không cung cấp thêm đầu mối nào về nghi phạm, nhưng có thể so sánh địa điểm mà hắn từng đến với những nghi phạm khác, nếu có cùng một nơi thì rất có thể đó là nơi nghi phạm hay lui tới."
Lý Huy nói, "Đội trưởng Hàn, Tôn Hạo này không hợp tác lắm, ngài có thấy hắn có thể giấu giếm một vài manh mối không?"
"Khả năng này có. Lý Huy, ngươi có trách nhiệm tiếp tục thẩm vấn Tôn Hạo." Hàn Bân vừa nói xong liền quay sang nhìn Vương Sướng, "Tổ trưởng Vương, lúc trước tôi xem hồ sơ của nạn nhân Tô Phi, phát hiện trên người hắn cũng có hình xăm, anh hãy xác minh tình huống này kỹ một chút, xem địa điểm xăm của hai người có giống nhau không."
"Vâng."
...
Trở về Cầm Đảo, Hàn Bân bận rộn cả buổi trời, vẫn chưa kịp về nhà.
Anh định ở lại Cầm Đảo thêm một ngày rồi sáng mai sẽ rời đi.
Nhưng mà bên chỗ Vương Sướng có tin, Tô Phi đã liên lạc, đúng là trên người hắn có hình xăm.
Tô Phi xăm mình hai tháng trước, địa điểm là tiệm xăm Ba Toa ở phía đông đường Bằng Hoa.
Điểm chung của hai nạn nhân đã tìm thấy, thợ xăm ở tiệm Ba Toa có hiềm nghi lớn.
Hàn Bân và mọi người lập tức quay về thành phố Tuyền Thành.
Trên đường, Hàn Bân liên lạc với Nhiếp Bằng Tường, bảo anh ta dẫn tổ 2 đến khu vực gần tiệm xăm bố trí kiểm soát.
...
Chín giờ tối.
Đường Bằng Hoa, gần tiệm xăm Ba Toa.
Hai chiếc xe dừng ở ven đường, Hàn Bân và mọi người xuống xe.
Nhiếp Bằng Tường tiến lên đón, nhỏ giọng nói, "Đội trưởng Hàn, tiệm xăm ở ngay phía trước, thợ xăm tên Lâm Hải Siêu, năm nay 25 tuổi, bây giờ vẫn còn ở trong tiệm, có thể bắt bất cứ lúc nào."
"Trong tiệm xăm có ai khác không?"
"Không có."
"Đã lên kế hoạch bắt giữ xong chưa?"
"Đã nghĩ ra hai phương án bắt giữ, một là giả làm khách hàng đi vào bắt giữ, hai là đợi hắn đóng cửa tiệm, ở bên ngoài bắt."
Hàn Bân liếc nhìn đồng hồ, đang định lên tiếng thì Bao Tinh nhắc nhở, "Đội trưởng Hàn, đèn tiệm xăm tắt rồi."
Hàn Bân ngẩng đầu nhìn, "Ở bên ngoài bắt giữ."
"Vâng." Nhiếp Bằng Tường đáp lời rồi đi sắp xếp hành động bắt giữ.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông từ tiệm xăm đi ra, người đàn ông có da dẻ hơi đen, trên cánh tay phải có hình xăm Thập Tự Giá, khóa cửa lại rồi châm một điếu thuốc hút vài hơi.
Hắn lấy chìa khóa trong túi ra, đi đến một chiếc xe điện, ngồi xổm xuống mở khóa.
Lúc hắn đứng dậy lần nữa, liền ngây người ra, mấy người đàn ông đã vây lấy hắn, tàn thuốc trên miệng rớt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận