Thần Thám Đến Từ Tương Lai

Thần Thám Đến Từ Tương Lai - Q.1 - Chương 1089: du lịch (length: 9506)

Chương trước có chỗ sai sót, Mã Siêu không có giết người.
Sửa thành 'Bản án do hắn gây ra' .
...
Sau một thời gian, vụ án bước vào giai đoạn kết thúc, bởi vì thời gian vụ án xảy ra đã lâu, lại thuộc loại vụ án vượt quá phạm vi thị trường, việc xác nhận hiện trường, thủ tục kết án đều khá rườm rà.
Hàn Bân vừa đến tỉnh còn chưa quen thuộc với tình hình ở các bộ phận, Hoàng Khuông Thì đã chỉ dẫn cho hắn không ít, nên cũng không xảy ra sai sót gì.
Sau vài ngày bận rộn, trong đội cũng có chút nhàn rỗi.
Sáng thứ sáu, Hoàng Khuông Thì đến một văn phòng của trung đội.
Hàn Bân vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng với các đội viên, đứng dậy nói, "Hoàng đội, ngài đến rồi."
"Hoàng đội."
"Đội trưởng." Các đội viên còn lại cũng hô.
Hoàng Khuông Thì gật đầu, cười nói, "Vừa hay mọi người đều có mặt, ta tuyên bố một việc."
Bao Tinh hỏi, "Đội trưởng, có vụ án mới à?"
Hoàng Khuông Thì nói nhẹ, "Cái tên cậu cứ nhiều chuyện, bên Trung Đội 2 có án đấy, nếu cậu muốn tham gia thì tôi sẽ đưa cậu sang ngay."
Bao Tinh bặm môi, cười ngại ngùng, "Thôi thôi, tôi không nói nữa."
Hoàng Khuông Thì tiếp tục nói, "Vụ cưỡng dâm tập thể lần này làm rất tốt, trong vòng ba ngày đã phá án thành công, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng tiêu cực của vụ án.
Tối nay tôi mời mọi người đi ăn cơm, một là để khen thưởng mọi người, hai là để chiêu đãi Hàn đội mới đến."
"Hoàng đội hào phóng quá."
"Đây mới là phong độ của lãnh đạo."
"Hoàng đội, tối chúng ta đi ăn ở đâu vậy?" Các đội viên nghe lãnh đạo mời cơm thì không khỏi vui mừng.
Hoàng Khuông Thì nói, "Chúng ta đến đường Duyên Tân ăn đồ nướng nhé, mọi người thấy sao?"
Tổ trưởng tổ 2 Nhiếp Bằng Tường cười nói, "Tuyệt quá rồi, em đã thèm từ lâu rồi."
"Vậy quyết định như thế nhé, ban ngày mọi người chăm chỉ làm việc, ai chưa xong việc thì tối tự động trực ban." Hoàng Khuông Thì nói xong rồi rời khỏi văn phòng.
Hàn Bân tiễn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói, "Hoàng đội, tôi mới đến đội, đang định xin mời mọi người một bữa để làm quen, hay là tối nay để tôi mời đi ạ?"
Hoàng Khuông Thì cười nói, "Lần trước ở Cầm Đảo không phải là cậu mời rồi sao. Cậu vừa đến Tuyền Thành lại để cậu mời khách, tôi là đại đội trưởng còn có ra gì nữa.
Lần sau đi, còn nhiều cơ hội mà."
...
Chợ đêm đường Duyên Tân.
Trời vừa tối đã trở nên vô cùng náo nhiệt, đây là một con đường bán đồ ăn vặt nổi tiếng của Tuyền Thành.
Trước đây khi còn học đại học, Hàn Bân cũng thường xuyên đến đây ăn, thoáng một cái đã nhiều năm trôi qua.
Đường Duyên Tân không thay đổi nhiều, rất nhiều cửa hàng lâu năm vẫn giữ biển hiệu cũ, khiến Hàn Bân cảm thấy có chút thân thuộc.
Quán thịt nướng Mang Đinh.
Quán thịt nướng này rất nổi tiếng, thường được thấy trên Douyin, được xem như là một quán mạng xã hội nổi tiếng.
Đặc điểm của quán là món dê nướng nguyên con.
Hoàng Khuông Thì đã đặt trước một con dê nướng nguyên con, hai mươi người thì chừng này căn bản là không đủ.
Lại gọi thêm mấy món ăn kèm, đậu phộng, đậu tương, nộm tam tơ, dưa chuột đập, gà nướng, cá nướng, còn có hai thùng bia dinh dưỡng.
Dê nướng nguyên con vừa lên, bia lạnh vừa rót, không khí liền trở nên sôi động.
Vương Sướng cười nói, "Đội trưởng, ngài nói vài câu với bọn em đi ạ."
Hoàng Khuông Thì nói, "Nói gì chứ, nói nhiều thì các cậu lại chê tôi luyên thuyên, nói ít thì không thể hiện được trình độ của tôi."
"Ha ha..."
Mọi người đều bật cười.
Đùa là vậy, Hoàng Khuông Thì vẫn đứng lên, nâng ly nói, "Tối nay không có chuyện gì khác, chỉ có ăn no, uống say.
Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly."
Các đội viên cũng đều nâng chén rượu lên, uống cạn.
Hoàng Khuông Thì phẩy tay, "Đừng ngẩn ra đó nữa, bắt đầu ăn đi."
Hai cái bàn, mỗi bàn một nửa con dê nướng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm ngọt, quả là tuyệt hảo.
Mặt dày không ăn thì hơi phí.
Hàn Bân xé một miếng thịt dê lớn, vừa ăn vừa xuýt xoa, thịt dê mới nướng còn hơi nóng, hương vị thật sự tuyệt vời.
Ăn xong một miếng thịt dê lớn, Hàn Bân nâng ly bia, "Hoàng đội, tôi mời ngài một chén."
Hoàng Khuông Thì nâng ly lên, cụng ly với Hàn Bân, "Cạn."
Bia dinh dưỡng rót ra hơn nửa ly là bọt, bia chỉ có một chút, uống một ngụm là hết ngay không được nhiều.
Vừa phá được án, tâm trạng mọi người đều rất thoải mái, vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, không khí rất náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, không ít đội viên đều mời Hàn Bân uống rượu.
Hàn Bân muốn rút ngắn khoảng cách với các đội viên nên cũng không từ chối ai.
Tửu lượng của Hàn Bân không tệ, không sợ say, chỉ là phải đi vệ sinh hai chuyến mà thôi.
Buổi liên hoan bắt đầu từ 7 giờ tối đến hơn 9 giờ mới kết thúc, Hàn Bân đón xe về nhà Vương Đình.
Trên đường đi, Hàn Bân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, mơ hồ có chút hoài niệm đồng nghiệp ở Cầm Đảo.
Hôm nay liên hoan cũng rất náo nhiệt, nhưng ngoại trừ Bao Tinh, hắn không quen thuộc với các đồng nghiệp còn lại.
Môi trường và con người xa lạ, vẫn cần thời gian để làm quen...
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn hai tháng trôi qua.
Trung tuần tháng 9.
Thời tiết ở Cầm Đảo chuyển lạnh, du khách dần giảm bớt, nhà ga cũng không còn cảnh chen chúc như trước.
Một chiếc taxi dừng trước cổng nhà ga, Hàn Vệ Đông và Vương Tuệ Phương xuống xe, lấy ra hai chiếc vali từ cốp sau.
Hai người kéo vali vào nhà ga.
Vừa vào sảnh chờ, Vương Tuệ Phương liền vỗ trán một cái, "Ôi chao, tôi quên mất, van ga nhà mình chưa khóa thì phải?"
"Khóa rồi, tôi xem rồi." Hàn Vệ Đông nói.
"Sao giọng điệu của ông thế hả?"
"Vừa ra khỏi chung cư thì bà lo không khóa cửa. Trên xe taxi bà lại lo chưa tắt vòi nước. Trước khi đi chúng ta đã kiểm tra hết rồi, bà cứ yên tâm đi."
Vương Tuệ Phương gật đầu, "Cũng phải, dù sao Khánh Thăng có chìa khóa, có gì thì chỉ mươi phút là đến ngay."
"Đúng thế, chúng ta chỉ đi Tuyền Thành thôi, có phải đi nước ngoài đâu, vài ngày nữa là về. Tôi đã vất vả xin được nghỉ dài ngày, chúng ta phải đi chơi vài hôm cho đã, đừng lo những chuyện linh tinh đó."
"Đi chơi, đi chơi, ông chỉ biết mỗi chơi, quên cả nhiệm vụ lần này rồi à?"
Hàn Vệ Đông bĩu môi, "Nhớ rồi nhớ rồi, gọi là nhiệm vụ à? Có tiền thì sợ không tiêu được chắc."
Vương Tuệ Phương chỉ vào màn hình lớn, "Xem kìa, có chuyến tàu cao tốc đi Tuyền Thành rồi đấy."
Hàn Vệ Đông đứng lên, kéo hành lý, xếp hàng chờ kiểm vé.
Kiểm phiếu xong, hai người thuận lợi lên tàu cao tốc.
Vương Tuệ Phương thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong túi ra táo đã rửa sạch, còn có đào, mận, và quả việt quất.
"Ăn đi, cứ xem như đi du lịch."
"Đúng vậy, làm việc gì cũng nên có một tâm trạng tốt đẹp." Hàn Vệ Đông cầm quả mận cắn một miếng.
Vương Tuệ Phương ăn hai quả việt quất, thở dài, "Con trai luôn thích giấu chuyện, không biết nó có quen với cuộc sống ở Tuyền Thành không."
"Về sinh hoạt thì có Vương Đình chăm sóc, còn về công việc... Với năng lực của con trai, chắc không có vấn đề gì đâu."
Vương Tuệ Phương vẫn còn có chút lo lắng, "Tuyền Thành dù sao cũng không phải Cầm Đảo, cấp tỉnh đâu có so sánh được với cục công an địa phương."
"Khục..." Hàn Vệ Đông nhếch miệng, "Tôi không thích nghe câu này, cục công an địa phương thì sao, đồn công an thì thế nào, chẳng phải đều là phục vụ nhân dân hay sao.
Cấp tỉnh thì có gì ghê gớm? Tôi nói cho bà biết, giờ tỉnh có mời tôi tôi cũng chẳng thèm đi."
Vương Tuệ Phương liếc xéo, "Nếu như ông trẻ hơn mười tuổi thì sao? Ông có đi không?"
Hàn Vệ Đông ngẩn người, "Thì... làm gì có... làm gì có chuyện nếu như, chúng ta cứ nói chuyện trước mắt đi."
"Khẩu xà tâm phật. Nếu mà ông trẻ hơn mười tuổi, đừng nói tỉnh. Cục Công an thành phố muốn ông, thì chắc ngày nào ông cũng cười tủm tỉm ấy chứ."
Những lời này đâm trúng tâm tư của Hàn Vệ Đông, may mà da mặt của ông cũng đã luyện được dày rồi nên không thể hiện ra gì, chỉ nhỏ giọng nói, "Nói nhỏ thôi, ồn ào làm ảnh hưởng đến những người xung quanh không tốt."
Vương Tuệ Phương cũng không níu lấy không tha, chuyển chủ đề, "Ông nói hôm nay con trai có ra đón chúng ta không?"
Hàn Vệ Đông nói, "Nó còn phải đi làm chứ, đón bà làm gì. Tỉnh là chỗ để mà đi chơi à, đã vào đấy rồi thì phải biết cố mà làm việc.
Nó mà dám đến thì tôi sẽ dạy dỗ cho nó một trận."
Vương Tuệ Phương xua tay, "Được rồi được rồi, mình ông giác ngộ cao, tôi nói vậy thôi chứ có gì đâu, đừng có suy diễn linh tinh."
Đúng 11 giờ trưa, tàu cao tốc dừng ở nhà ga Tuyền Thành, Hàn Vệ Đông và Vương Tuệ Phương kéo hành lý xuống tàu.
Nhà ga Tuyền Thành là một nhà ga lớn, có rất nhiều người xuống xe, hai người đi theo dòng người ra phía bên ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa soát vé, đã thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp vẫy tay với hai người, "Thúc thúc a di."
Vương Tuệ Phương cười vẫy tay, nói với Hàn Vệ Đông ở bên cạnh, "Đi nhanh lên, Vương Đình ra đón chúng ta kìa."
Hàn Vệ Đông nói, "Tôi đã bảo con trai sẽ không đến mà, nó cũng có ý thức được chuyện này đấy chứ."
Vương Tuệ Phương thờ ơ nói, "Vương Đình còn ra đón chúng ta kìa. Con trai có ra hay không có quan trọng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận