Thần Thám Đến Từ Tương Lai

Chương 1023. GIÓ CÓ OÁN, ĐAU KHỔ VÀ BẤT CAM

Chương 1023. GIÓ CÓ OÁN, ĐAU KHỔ VÀ BẤT CAM


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Cảm giác lông lá dụi dụi ở trên đầu tôi, là ngao sói sáp lại gần tôi, nó còn đang phát ra tiếng rên ư ử như đang an ủi.

Tôi xoa xoa đầu nó, sau khi lại nằm xuống xong, chỉ vài giây, tôi liền chìm vào trong giấc ngủ mê man.

Đêm này, đến chút giấc mơ cũng đều không có, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ rồi.

Sở dĩ tôi có thể ngủ lâu như vậy, còn là bởi vì Tiểu Hắc liên tục nằm bò phía trước tôi, chắn ánh sáng cho tôi.

Còn về Ngô Mậu và Liễu Dục Chú sớm đã tỉnh dậy rồi.

Ngô Mậu cầm la bàn, đang đi qua đi lại ở xung quanh, rõ ràng là đang tìm vấn đề ở đây.

Liễu Dục Chú thì giữ phất trần, đứng dưới ánh nắng nhắm mắt, bóng gã bị kéo ra rất dài.

Tôi chui ra khỏi túi ngủ đứng dậy, ngao sói cũng đứng dậy.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên ba lô ở bên cạnh, đang để bánh nướng, thịt khô, và còn cả nước uống.

Tôi cầm đồ ăn lên bắt đầu ăn, nhưng ánh mắt thì lại hướng lên trên người Ngô Mậu.

Lúc này, Ngô Mậu mặt đầy nhụt chí, y ngẩng đầu lên nhìn sang tôi: “La tiên sinh, chỗ này sợ là đến ruồi cũng chẳng tìm ra kẽ hở, tôi với Liễu đạo trưởng tìm cả một buổi sáng, đất cũng gõ rồi, tường cũng đập rồi, đều chẳng có lối đi ngầm nào cả. Chúng ta khả năng....”

Tôi nhai thịt khô, uống một ngụm nước, mùi thơm nồng đậm khuếch tán trong miệng, trong bụng có đồ ăn, tinh thần đều tập trung hơn chút ít.

“Lối đi vốn dĩ đã không tồn tại, nếu không tường thành phía trước không thể nào có nhiều hang hốc như thế, Sinh môn có lối đi đó, cũng chỉ là để dụ người ta xuống dưới, vào mộ đạo trời sinh nạp mạng, Tưởng Bàn vào trong xong, mộ đạo liền bị bịt kín, sau đó tuy bị đục ra, nhưng phía dưới vẫn cứ là một con đường chết.” Tôi trầm giọng mở miệng.

“Vậy chúng ta...” Trong mắt Ngô Mậu ánh lên vẻ không cam tâm.

“Chúng ta tới tìm biến số.” Tôi lại lần nữa mở miệng.

Ngô Mậu: “.....”

Ánh nắng trên đỉnh đầu, nóng rát khác thường, tôi nheo mắt ngẩng đầu lên. Hiển nhiên tôi ngủ quá lâu rồi, nhìn sắc trời này, thời gian đều đã sắp đến giữa trưa rồi.

Liễu Dục Chú mở mắt, bình thản nói: “Cậu so với hôm qua, tỉnh táo hơn nhiều.”

Tôi cười cười, ăn miếng lương khô cuối cùng, một phát uống sạch nước ở trong chai.

Tôi đang chuẩn bị lấy Định la bàn ra, đột nhiên, một luồng gió lạnh lẽo từ phía sau gáy tôi truyền lại, từ bên tai sượt qua...

Ngay lập tức, đồng tử mắt tôi co mạnh, cả người đều vụt cứng đờ lại!

Đồng thời, ngao sói cũng sủa ầm lên một tiếng, vụt quay đầu lại, hướng về phía vị trí cái túi ngủ đó của tôi gầm gào một cách hung hãn.

Nhiệt độ lúc này nóng nực, căn bản không có gió.

Cho dù là có gió, cũng là thứ gió nóng mang theo hơi nóng.

Thứ gió lạnh này lạnh lẽo đến cực điểm, giống như từ trong quan tài truyền ra ngoài vậy.

Khiến toàn thân tôi đều là da gà, lông tóc bên tai đều dựng đứng cả lên!

Tôi đột ngột quay đầu, sải bước lên trước.

Lúc này, Ngô Mậu và Liễu Dục Chú đều túm tụm quây lại.

Trong mắt Ngô Mậu ánh lên vẻ ngạc nhiên, hỏi có tình hình gì, ngao sói sủa cái gì thế?

Liễu Dục Chú thì sắc mặt nghiêm trọng, tuy gã không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn cứ giữ nguyên thói quen của gã, không bao giờ nhiều lời.

Tôi làm một động tác suỵt, ra hiệu bảo Ngô Mậu đừng nói gì, thò tay trực tiếp giật bỏ túi ngủ ra, không cần tôi phủ tay lên trên, liền đã có thể cảm nhận được chỗ vị trí mà tôi ngủ đó, có một luồng gió lạnh cực kỳ yếu ớt thổi ra ngoài.

Liễu Dục Chú không thò tay, thứ gã đưa ra là phất trần.

Sợi tơ phất trần khe khẽ đung đưa, hơi có chút tán loạn.

Yên tĩnh, ba người đều không phát ra bất cứ âm thanh nào, đến cả tiếng hơi thở cũng bị cực lực đè nén.

Tôi đưa tay phủ lên trên, tay ở trong khe nứt giữa tường thành và mặt đất, luồng hơi lạnh đó liền càng rợn người hơn.

Có điều, thứ gió lạnh và hơi lạnh này đều không kéo dài quá lâu, rất nhanh liền trở nên yếu ớt, sau đó biến mất không còn nữa...

Tổng cộng thời gian, khả năng chỉ là một phút.

“Biến số...” Tôi lẩm bẩm nói.

“Chỗ này tại sao lại có gió... Phía dưới rỗng sao?” Ngô Mậu cũng ngơ ngác nói.

Tôi không đếm xỉa đến Ngô Mậu, mà lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời.

Vừa nãy chỉ chăm chăm chú ý đến thứ gió đó, tôi đều không phản ứng lại, quanh người đều đã lạnh hết cả ra.

Lúc này mới bắt đầu trở nên nóng rát.

Giờ này mặt trời vừa vặn ở chính giữa đỉnh đầu, ánh nắng đang gắt!

“Giờ Đại âm... Lúc Âm khí nặng nhất...” Tim tôi đột ngột đập điên cuồng.

“Tôi biết rồi... Đêm qua là giờ Tý, giờ Tý chính khắc, cũng là lúc Âm khí nặng nhất, mới có thể có gió từ trong đó truyền ra ngoài.” Tôi vụt quay đầu lại, lại lần nữa nhìn sang vị trí đó, nói từng câu từng chữ một: “Liễu đạo trưởng, đó không chỉ là gió, gió đơn thuần không lạnh lẽo như thế! Mà gió của Tử địa, vốn lẽ ra không nên truyền ra ngoài, đây chính là biến số!”

“Trong gió có sát khí, Âm khí, oán khí, bất cam và đau khổ, phía dưới này chắc chắn có xác chết! Hơn nữa không chỉ đơn giản là một hai xác!”

“Thứ gió đó, sợ rằng chính là khí do bọn chúng thổi ra ngoài...” Tôi nói dứt lời, sắc mặt của Ngô Mậu càng kinh hãi hơn.

Mắt của Liễu Dục Chú hơi nheo lại thành một đường rãnh, giọng điệu gã cũng nặng thêm vài phần: “Cậu xác định?”

Tôi không lập tức trả lời Liễu Dục Chú, mà nhìn sang Ngô Mậu ở cạnh tôi.

Ngô Mậu lúc này, tướng mặt hiển nhiên lại có thay đổi.

Y lúc này không nói gì, nhưng miệng hơi hơi há ra, không khép lại, hơn nữa mắt dường như lật lên trên, còn ánh lên vài phần sắc đen.

Kỳ thực cảnh tượng này rất đáng sợ.

Một người bình thường đang yên đang lành, lại có dạng tướng mặt này, đặc biệt là bản thân y còn không biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận