Thần Thám Đến Từ Tương Lai

Chương 888. NÓI TỪ BỎ?

Chương 888. NÓI TỪ BỎ?


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

CHƯƠNG 888

Tôi vụt ngoảnh đầu qua, nhìn sang Thẩm Kế.

Tốc độ phản ứng của Thẩm Kế cực nhanh, giây phút tôi dứt lời, cô ta liền đã tay cầm Dương Công Bàn nhanh chóng vỗ về phía mặt của cái xác nữ!

Phương pháp trấn xác của tôi có rất nhiều loại!

Áp trấn thần chú, Trấn sát phù, Xá sát phù..., cho dù là vào trong nước, trên người tôi không có giấy phù thích hợp nữa, thì cũng có thể dùng Bút Địa Chi và nghiên mực đi vẽ phù.

Nhưng Âm dương tiên sinh vẽ phù, hiệu quả quá mạnh mẽ, kể cả là Trấn sát phù của Địa tướng Kham dư, cũng rất có khả năng sẽ trực tiếp đánh tan hồn phách của cái xác nữ này, khiến cô ta hồn phi phách tán.

Tôi vẫn cần tôn trọng di nguyện của Tưởng Bàn, bây giờ đã vớt con gái ông ta lên trên mặt nước rồi, nếu lúc này khiến cô ta hồn phi phách tan, vậy thì khổ nhọc lúc trước của chúng tôi liền thành công cốc hết, cũng có lỗi với lời hứa lúc trước với Tưởng Bàn.

La bàn là đại phù soạn khắc thông số của giới Âm dương, càng ôn hòa hơn, không có hiệu quả mạnh như thế, nhưng nhất định có thể trấn xác.

Trong nháy mắt, Thẩm Kế đã đem Dương Công Bàn trực tiếp vỗ lên trên đỉnh đầu của cái xác nữ.

Tôi vô cùng cảnh giác thận trọng nhìn sang cái xác nữ, rõ ràng, Dương Công Bàn đã hoàn toàn trấn áp xác chết của cô ta.

Trên cổ của cô ta lúc này đang có một lớp lông nhung màu đỏ dày đặc dần tan đi bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong lớp lông nhung màu đỏ này còn kèm theo một thứ màu xanh thẫm...

Mí mắt tôi không khống chế được mà giật điên cuồng mấy phát, may là tôi phát hiện kịp thời, quả nhiên cái xác nữ này đang hóa sát...

Nếu như phát hiện muộn hơn một chút, trực tiếp thành huyết sát hóa thanh thi, thậm chí lại chuyển biến thêm sang thanh thi sát, phối hợp với Sát phụ Chư sát đặc thù này của cô ta, thì mức độ hung ác tuyệt đối không thấp, không chừng lại phải mất thêm vài mạng sống nữa!

“Thập Lục, thế này sợ là có chút phiền phức rồi.” Giọng nói nghiêm trọng của Lưu Văn Tam lọt vào trong tai.

Tôi ngẩng đầu nhìn sang lão, nhưng khóe mắt thì lại nhìn thấy mặt nước sông ở bên ngoài vùng nước ở trung tâm.

Lúc này, mặt nước Hồng Hà dưới ánh sáng trăng máu chiếu rọi, gợn sóng lung linh, trời nước nối liền, còn khu ngoại vi vây xung quanh khu vực trung tâm Hồng Hà, thì đã nổi lên chi chít dày đặc vô số cái đầu lông lá bờm xờm.

Lúc trước, chỉ là loáng thoáng nhìn thấy lông tóc trên đỉnh đầu quỷ nước đang trôi trên mặt nước, không lộ diện, giống như là xác chết dưới mặt nước vậy.

Còn bây giờ đám quỷ nước này, đã thành nguyên cả cái đầu đều lộ ra ngoài rồi...

Thế này đâu chỉ là cả trăm, gần như mỗi một hai mét bèn là một con quỷ nước, số lượng này đã gần đến cả nghìn rồi!

Ít nhất bảy mươi năm, thậm chí là hơn trăm năm thủy vực Hồng Hà chưa từng bị người vớt xác áp chế, hóa ra lại có bao nhiêu quỷ nước thế này?! Thật quá khủng khiếp!

Tôi không nhịn được mà hít ngược một hơi, toàn thân đều nổi lên không ít da gà.

Lúc này Thẩm Kế rõ ràng cũng đã phát hiện ra bất thường của quỷ nước, vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của cô ta cũng đã nhuốm lên vài phần sốt ruột.

Những người vớt xác còn lại kia, thì trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng hốt và khiếp hãi.

Trên trán tôi cũng rỉ ra từng giọt mồ hôi to đùng, siết chặt nắm đấm, móng tay gần như đã sắp cắm cả vào trong da thịt, cảm giác đau đớn từng cơn truyền lại, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt.

Sự áp chế tuyệt đối trên số lượng, lại còn cả bản thân quỷ nước đều không yếu, việc này hoàn toàn không phải là “sợ rằng có chút phiền phức...” như lời Lưu Văn Tam nói nữa, mà chúng tôi có thể nói là gần như không có cơ hội rồi...

Xác nữ hôn phối gả cho vua quỷ nước, thì là tương đương với quỷ mẫu, đám quỷ nước thông thường này bèn chính là con cháu của chúng, làm sao có thể để cô ta bị chúng tôi đem đi được?

“La tiên sinh... Tôi kiến nghị, vứt cô ta xuống dưới...”

Trên mặt nước không chỉ có hơn ba mươi người vớt xác chúng tôi, mà còn cả hơn hai mươi người bị trúng vong được cứu lên, vậy nên ngoài hai chiếc thuyền của tôi và Thẩm Kế, cùng với của Lưu Văn Tam ra, trên thuyền của những người còn lại đều có thêm một người, trên một số thuyền còn là nhiều thêm hai người, đã hơi có vẻ chật chội rồi.

Người mở miệng nói, bèn là một trong số người vớt xác lúc trước xuống nước được chúng tôi cứu lên.

Người đó mặt trắng nhợt không chút máu, cơ thể run cầm cập, nỗi khiếp hãi trong mắt đã không thể đè nén nổi nữa, giọng hắn tiếp tục run rẩy nói: “Cậu còn chưa nhìn thấy, lúc đó khi tôi còn lại chút ý thức cuối cùng, đã nhìn thấy một con quỷ nước, già đến mức không còn lông nữa, nó đúng thật giống như một con ác quỷ, xé vụn cơ thể của bao nhiêu người... Tôi tưởng là mình cũng sắp xong luôn rồi, cuối cùng mất ý thức. Chúng tôi có thể sống sót được, đều là Thần sông phù hộ... Không được đi cố liều á...”

Câu nói này của hắn, bèn giống như gây ra phản ứng liên hoàn, khiến vẻ khiếp sợ trên mặt những người còn lại đều càng nhiều hơn.

Lưu Văn Tam thì chửi một câu: “Quên con mẹ nó đi! Thần sông phù hộ? Là bố mày với Thập Lục, cùng những người khác xuống cứu chúng mày! Cái loại Thần sông vớ vẩn mà có tác dụng, thì đã không tạo ra bao nhiêu quỷ nước thế này rồi, sợ là Thần sông mà chúng mày thờ, đều là đám súc sinh dưới sông này!”

Giọng Lưu Văn Tam rất to, tiếng nói hình thành hồi âm trên mặt nước, vang vọng không dứt.

Lão vốn đã vì cái chết của Khổ Nhi mà không tin Thần sông, trong thời điểm quan trọng này, người vớt xác này nói đến Thần sông, bèn là chạm đến chuyện không vui của Lưu Văn Tam.

Một câu này của Lưu Văn Tam, khiến người đó sợ đến không dám mở miệng, thậm chí là không dám ngẩng đầu lên nữa...

Có điều giây tiếp theo, Lưu Văn Tam cũng chèo thuyền tới bên cạnh tôi, lúc này lão cũng không chú ý được đến vị trí Vong tử vị nữa rồi.

Tôi cũng không ngăn lão, bởi vì tác dụng của trận pháp Tiên thiên Thập lục quẻ chính là để chúng tôi xuống nước vớt xác cứu người, bây giờ cái xác nữ lên đây rồi, người cũng đã cứu lên rồi, dựa vào trận pháp này, mấy chục người này không thể nào chống đỡ được đám quỷ nước còn lại, có hay không có, kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt.

Thuyền lão tới bên cạnh thuyền của tôi và Thẩm Kế, Lưu Văn Tam chằm chằm nhìn đi nhìn lại xác chết, lão mò ra ngoài nửa chai Nhị Oa Đầu, nhấp một ngụm xong, giọng nói hơi có chút khàn khàn: “Cái thứ súc sinh Thần sông đấy không tin được, có điều bao nhiêu quỷ nước thế kia... Cái xác nữ này nếu đúng không lên bờ được, thì phải đưa ra lựa chọn rồi, là liều với chúng nó, hay là bỏ xe giữ tướng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận