Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên !

Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên ! - Chương 846: Kim Đan lão tổ! (length: 8061)

Đinh Tuyết cùng mấy vị sư tỷ đồng môn của nàng đồng thời trở về đại điện.
Vừa về tới Tiên thành, Đinh Tuyết liền lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc và lo lắng, hiển nhiên là đang tìm bóng dáng của Ngụy Hoằng.
Từ lúc tiến vào bí cảnh cho đến khi trở về Tiên thành, nàng vậy mà chưa từng gặp mặt Ngụy Hoằng một lần, điều này không khỏi khiến trong lòng Đinh Tuyết dâng lên một tia dự cảm không tốt, cho nên mới muốn tìm Ngụy Hoằng ngay khi vừa về tới Tiên thành.
Nhưng kết quả khiến nàng vô cùng thất vọng, nàng cẩn thận quan sát một vòng, nhưng vẫn không thể phát hiện bóng dáng Ngụy Hoằng, đây đã là lần nàng lặp đi lặp lại xác nhận kết quả.
Trong giây lát, cả người Đinh Tuyết liền đầy vẻ hối hận và áy náy đứng tại chỗ thật lâu không nói.
"Sư muội, thế nào? Có phải vị đạo hữu Ngụy kia chưa ra?"
Ngũ sư tỷ Tô Ngưng bên cạnh nhìn thấy tình huống này liền lập tức quan tâm hỏi.
Đinh Tuyết thất thần gật đầu nói: "Chắc vậy, ta cũng không thấy hắn xuất hiện, không biết đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì!"
Kỳ thật mọi người đều rất rõ ràng, hiện tại không rời khỏi bí cảnh, kỳ thật đã đại diện cho cái chết, nhất là theo nhận thức của rất nhiều tu sĩ, đây là điều tuyệt đối không có ngoại lệ.
Đinh Tuyết tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới vô cùng hối hận.
Giờ phút này nàng lâm vào tự trách sâu sắc, nàng vô ý thức cho rằng đây là do mình mời Ngụy Hoằng cùng tiến vào bí cảnh, cho nên mới xuất hiện tình huống ngoài ý muốn này, dẫn đến Ngụy Hoằng bỏ mạng trong bí cảnh.
Nếu nàng không mời Ngụy Hoằng, có lẽ giờ phút này Ngụy Hoằng vẫn còn an ổn ở trong tòa tiên thành kia!
Huống chi Ngụy Hoằng vẫn là hảo hữu duy nhất của Đinh Tuyết, giữa hai người cũng đã giúp đỡ lẫn nhau không ít, bây giờ vì nguyên nhân của nàng mà Ngụy Hoằng bỏ mạng tại bí cảnh, điều này khiến trong lòng Đinh Tuyết không khỏi sinh ra đủ loại áy náy cùng ảo não.
Tô Ngưng hiển nhiên đã biết đáp án, liền thở dài một tiếng, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Sư muội đừng đau lòng, tu sĩ chúng ta vốn là nghịch thiên mà đi, sinh tử có lúc cũng không do mình, đạo hữu Ngụy đã phúc duyên mỏng, vậy cũng không trách sư muội, sư muội đừng áy náy."
Cũng là nữ nhân, Tô Ngưng tự nhiên hiểu được ý nghĩ và cảm xúc của Đinh Tuyết.
Những người khác xung quanh thấy tình huống này, cũng nhao nhao lên tiếng an ủi.
Đồng thời bọn hắn đều cảm thán, không ngờ Ngụy Hoằng, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà không thể ra khỏi bí cảnh, thật sự là khiến bọn họ không thể ngờ tới.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ thần thức cường đại đột nhiên bao trùm toàn bộ đại điện.
"Ai? Là ai dám cả gan sát hại người của Hoàng Phủ gia tộc chúng ta? Đến tột cùng là ai làm?"
Một thanh âm đầy giận dữ và sát khí cũng theo đó vang vọng khắp đại điện, sắc mặt tất cả tu sĩ Trúc Cơ ở đây trong nháy mắt đại biến.
Bởi vì bọn hắn đều cảm thấy một cỗ ác ý cực kỳ mãnh liệt bao phủ lên người, tuy không nhắm vào bọn họ, nhưng cũng đủ để khiến tu sĩ ở đây kinh hãi không thôi, rõ ràng là thần thức và khí tức đến từ tu sĩ Kim Đan.
Nếu Ngụy Hoằng giờ phút này cũng không ở lại bí cảnh, mà chọn cùng Đinh Tuyết bọn họ trở về Tiên thành, vậy nghênh đón hắn nhất định là lửa giận của lão tổ Kim Đan Hoàng Phủ gia, hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.
Khi nghe rõ lời nói kia, rất nhiều tu sĩ ở đây cũng cảm thấy chấn kinh.
"Cái gì? Người của Hoàng Phủ gia bị giết? Là ai làm?"
"Đây, đây là vị lão tổ Kim Đan của Hoàng Phủ gia đó, là ai lại rước họa vào thân?"
"Tình huống như thế nào? Ai bị giết? Hoàng Phủ Vân hay Hoàng Phủ Minh?"
"Ai có thực lực lớn vậy, có thể giết được người của Hoàng Phủ gia?"
Các tu sĩ trong đại điện lập tức xôn xao bàn tán, hiển nhiên là mười phần hiếu kỳ về việc này.
Mà đạo thần thức Kim Đan kia không chút kiêng kỵ vừa đi vừa lại quét mắt khắp đại điện, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Trong giây lát, dưới sự quét hình của cỗ thần thức cường đại kia, tất cả tu sĩ trong đại điện nhao nhao im như thóc, không còn dám nói thêm lời nào, rất sợ bị lão tổ Kim Đan của Hoàng Phủ gia để mắt tới.
Bọn họ không muốn gánh chịu cơn thịnh nộ của một vị lão tổ Kim Đan, lại càng không muốn gặp tai bay vạ gió.
Chỉ là lúc này các tu sĩ cũng thầm đoán trong lòng, đến tột cùng là ai gan dạ như vậy dám sát hại người của Hoàng Phủ gia tộc, nhất là Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Vân đều ít nhất có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, người có thể giết được hai người này, có thực lực như thế, rốt cuộc là ai?
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ trong đại điện tuy không dám nói gì, nhưng đều lặng lẽ quan sát dò xét xung quanh, nhất là những tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trở lên đều trở thành đối tượng quan sát trọng điểm của nhiều tu sĩ.
Nhất là một số ít tu sĩ đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong càng sắc mặt trắng bệch, rất sợ bị người hiểu lầm.
Và lúc này rất nhiều tu sĩ trong đại điện đã phát hiện, ba người Hoàng Phủ gia trước đó tiến vào, nhưng hiện tại ngoài Hoàng Phủ Hoành là Trúc Cơ hậu kỳ, Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Vân đều không thấy bóng dáng.
Chẳng phải nói, Hoàng Phủ gia một lần tổn thất hai mầm giống Kim Đan sao?
Nghĩ đến đây, nhiều tu sĩ vốn bất mãn với Hoàng Phủ gia tộc lập tức vui mừng trong lòng, nếu không phải lão tổ Kim Đan Hoàng Phủ gia ở ngay đây, có lẽ bọn họ đã muốn cười ra tiếng.
Mà đạo thần thức bao trùm trên không đại điện đã tỉ mỉ quét mắt nhiều lần, lại không hề phát hiện người mang huyết quang nguyền rủa.
Khi phát hiện tình huống này, đạo thần thức kia như không thể nào chấp nhận kết quả này, lập tức muốn nổi điên, tất cả tu sĩ đều cảm thấy một sự tim đập nhanh trí mạng bao phủ lên người, tựa hồ sắp phải nhận một đòn kinh khủng không thể tưởng tượng.
Thế nhưng, lúc này tựa hồ có một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua đại điện, đồng thời còn có tiếng ho khẽ vang lên: "Khụ, đạo hữu Hoàng Phủ, đã ngươi xem rồi, cũng không tìm ra thủ phạm, vậy chứng tỏ tu sĩ sát hại người Hoàng Phủ gia tộc không ở đây, hoặc là đã vẫn lạc trong bí cảnh, vậy dừng tay đi, làm càn nữa thì quá đáng rồi!"
Theo làn gió nhẹ thổi qua, tất cả tu sĩ trong đại điện đều cảm thấy toàn thân buông lỏng trong nháy mắt, tất cả uy hiếp và cảm giác nặng nề trong lòng cũng tan biến hoàn toàn, khiến tất cả tu sĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lão tổ Kim Đan của Hoàng Phủ gia tức giận nói: "Dừng tay? Hai mầm giống Kim Đan của Hoàng Phủ gia ta bị người vô cớ sát hại, bây giờ ngay cả hung thủ cũng không tìm thấy, ngươi lại bảo lão phu dừng tay?"
"Thì sao?" giọng nói ôn hòa kia không hề có dao động, vẫn thản nhiên nói: "Để ngươi làm càn tìm một lần đã là đặc biệt, dây dưa nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
Lời vừa nói ra, không khí dường như ngưng trệ lại.
Mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng, như thể có một cỗ áp lực nặng nề vô hình lại bao trùm xuống.
Chỉ có điều cỗ áp lực này không hề khiến tu sĩ ở đây cảm thấy uy hiếp gì, dường như chỉ nhắm vào vị lão tổ Hoàng Phủ gia kia.
Nghe những lời này, vị lão tổ Kim Đan của Hoàng Phủ gia như bị bóp nghẹt cổ, không dám nói thêm gì, ngay cả lời ngoan cũng không dám nói.
"Hừ!"
Chỉ để lại một tiếng hừ lạnh đầy giận dữ, rồi lập tức biến mất!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận