Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên !

Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên ! - Chương 844: Trí mạng uy hiếp! (length: 8205)

Vừa có được một lá bài tẩy, khiến Ngụy Hoằng trong lòng mười phần mừng rỡ.
Phù bảo loại này đẳng cấp bảo vật, như hắn loại tu sĩ không có bối cảnh thâm hậu cũng không chỗ dựa gì, trừ phi bỏ ra một số lớn linh thạch trên đấu giá hội để tranh giành, nếu không căn bản không có đường tắt hay biện pháp nào có được một tấm phù bảo.
Tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều chỉ có thể dùng Linh khí, chỉ khi nào trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng pháp bảo.
Do đó, có được một tấm phù bảo chẳng khác nào có được át chủ bài quét ngang cùng giai, trừ khi đối phương cũng có phù bảo, nếu không dù là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong cũng khó ngăn cản một kích của phù bảo.
Ngụy Hoằng thưởng thức một hồi lâu, lúc này mới cất tấm Phi đao phù bảo vào trong túi trữ vật cẩn thận.
Tiếp đó hắn thu hết túi trữ vật của Hoàng Phủ Vân cùng tất cả Linh khí hắn dùng, thậm chí ngay cả thi thể Hoàng Phủ Vân cũng không tha.
"Hắc hắc, lại có một bộ luyện thi tài liệu tốt, đây là thi thể của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, chế thành luyện thi tuyệt đối có thể cứng đối cứng với tu sĩ Trúc Cơ bảy tầng mà không rơi thế yếu!"
Ngụy Hoằng hài lòng cười một tiếng, có thể nói đã lợi dụng đến cực hạn cả thần hồn và di thể của Hoàng Phủ Vân.
Dù sao thi thể tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong là cực kỳ khó có được, trước đây hắn chưa từng thu được bất kỳ thi thể nào như vậy.
Phải nói rằng, Hoàng Phủ Vân thực sự mang đến cho hắn chiến lợi phẩm rất phong phú.
Nhưng khi Ngụy Hoằng vừa nghĩ đến lời mà thần hồn Hoàng Phủ Vân vừa nói, tâm tình của hắn liền lập tức trở nên nặng nề.
Chỉ là bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này, hắn cần phải lập tức rời khỏi nơi đây.
Thế là Ngụy Hoằng lập tức quét dọn chiến trường một phen, sau đó ngự kiếm rời đi.
Hắn bay suốt mấy trăm dặm, lúc này mới tìm được một sơn động ẩn nấp khác, bên ngoài bày ra một tòa Huyễn Hành Thiên La trận rồi trực tiếp vào bên trong.
Sau khi vào động, hắn đơn giản dọn dẹp một lần, lấy ra bồ đoàn tơ vàng trải xuống đất rồi trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
"Hô! ! !"
Đến lúc này, Ngụy Hoằng mới toàn thân thả lỏng, rồi âm thầm cảm khái: "Không ngờ Hoàng Phủ gia lại có bí thuật truy dấu được vị trí của cừu gia, lần này suýt thì toi, xem ra huyết quang nguyền rủa của Hoàng Phủ gia vẫn không thể xem thường!"
Việc Hoàng Phủ Vân có thể tìm ra vị trí của hắn, thực tế Ngụy Hoằng vẫn còn có chút khiếp sợ, hắn phát hiện mình vẫn còn coi thường huyết quang nguyền rủa của Hoàng Phủ gia, nói đúng hơn là hoàn toàn không biết gì về lời nguyền này, cho nên mới bị Hoàng Phủ Vân tìm tới.
Bây giờ Hoàng Phủ Vân đã bị hắn chém giết, trên người hắn lại có thêm một tầng huyết quang nguyền rủa, nếu như chờ đến khi thời gian bí cảnh kết thúc mà trở về Tiên thành, hắn chắc chắn sẽ giống lời Hoàng Phủ Vân nói, ngay lập tức bị lão tổ Kim Đan Hoàng Phủ gia chú ý tới.
Một uy hiếp trí mạng tiềm ẩn lại cận kề, thực sự khiến Ngụy Hoằng như mang gai trên lưng!
"Phải làm sao đây?" Ngụy Hoằng nhíu mày, mặt mũi tràn đầy nặng nề và bất an, rồi âm thầm suy tư: "Một khi rời khỏi bí cảnh, mình tuyệt đối không thoát được sự cảm ứng của lão tổ Kim Đan kia nhà Hoàng Phủ, nói không chừng tại chỗ sẽ bị bắt ngay."
"Dù ta là luyện đan sư của Đan Vương các, nhưng đối mặt một vị cao nhân Kim Đan nổi cơn thịnh nộ, có lẽ Các chủ Bắc Đường Mặc cũng sẽ không vì ta mà ra mặt bảo vệ, dù sao ta với Các chủ chẳng có quan hệ gì."
"Vậy chẳng phải ta vừa lộ diện liền xong đời sao?"
Ngụy Hoằng rất rõ, trên người hắn đã có hai tầng huyết quang nguyền rủa, chỉ cần về Tiên thành, chắc chắn không thể thoát được cảm ứng của lão tổ Kim Đan kia của Hoàng Phủ gia.
Đây là mối thù máu, hơn nữa là nợ máu vĩnh viễn không thể hóa giải!
Hai hạt giống Kim Đan của Hoàng Phủ gia đều chết trong tay hắn, điều này tương đương với việc đoạn tuyệt hy vọng có tu sĩ Kim Đan của Hoàng Phủ gia về sau.
Dù là gia tộc Kim Đan, dốc sức bồi dưỡng một hai hạt giống Kim Đan cũng đã là cực hạn, nhất là như Hoàng Phủ Vân đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, chắc chắn phải tốn vô số tài nguyên cùng tâm huyết mới bồi dưỡng được, tổn thất một người đã là tổn thất lớn, huống chi hắn lại còn giết đến hai người.
Đối với toàn bộ Hoàng Phủ gia mà nói, đây tuyệt đối là tổn thất và vết thương nghiêm trọng khó có thể chấp nhận.
Hơn nữa Ngụy Hoằng trước đây đã nghe nói, lão tổ Kim Đan kia của Hoàng Phủ gia hình như đã thọ nguyên không còn nhiều, vốn trông chờ trước khi hết thọ có thể bồi dưỡng ra một vị tu sĩ Kim Đan lần nữa, để đảm bảo sự hưng thịnh và truyền thừa của Hoàng Phủ gia.
Nếu Hoàng Phủ gia không có tu sĩ Kim Đan xuất hiện sau khi ông ta qua đời, hạ tràng có thể tưởng tượng, chắc chắn sẽ bị người khác nuốt trọn, thậm chí ngay cả truyền thừa và huyết mạch cũng chưa chắc đã giữ được.
Do đó, có thể thấy được tầm quan trọng của các hạt giống Kim Đan trong gia tộc.
Lão tổ Kim Đan Hoàng Phủ gia tuyệt đối trông cậy vào con cháu lần này có người đột phá được đến Kim Đan kỳ, rồi gánh vác bộ mặt Hoàng Phủ gia!
Đáng tiếc, tất cả đã bị Ngụy Hoằng tự tay hủy hoại!
Nếu như lão tổ Kim Đan kia của Hoàng Phủ gia biết chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối sẽ liều mạng với Ngụy Hoằng, dù cho Bắc Đường Mặc có nói đỡ cho hắn cũng vô ích.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoằng không khỏi cảm thấy lòng nặng trĩu.
"Không được, quá nguy hiểm, về Tiên thành ta căn bản không có cách nào trốn thoát!"
Ngụy Hoằng lắc đầu, càng nghĩ càng thấy nguy hiểm.
"Nếu như muốn sống sót khi trở về Tiên thành, có lẽ chỉ có một cách, đó là tìm Các chủ Bắc Đường Mặc trước để ông ta che chở cho mình."
"Nhưng muốn để Bắc Đường Mặc làm được điều này, ta chắc chắn phải trả giá đắt, thậm chí có thể vì vậy mà bại lộ hết thực lực, chuyện này chỉ là lựa chọn hạ sách."
"Huống chi dù ta trả đủ giá, Bắc Đường Mặc cũng chưa chắc đã muốn bảo vệ ta, dù sao đó là một tu sĩ Kim Đan thọ nguyên không còn nhiều mà lúc nào cũng có thể liều mạng, ai cũng phải cân nhắc kỹ."
Ngụy Hoằng nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện chỉ cần về Tiên thành, hắn đều rất khó trốn khỏi sự truy sát của lão tổ Kim Đan kia của Hoàng Phủ gia, dù cho có trả giá xứng đáng, cũng không chắc đã thuyết phục được Bắc Đường Mặc.
"Nếu như đã không thể trở về Tiên thành bằng mọi giá, vậy ta có thể cứ ở lại trong bí cảnh này không?"
Hắn nghĩ rồi đột nhiên nảy ra một cách khác, đó là trốn trong bí cảnh này tạm thời không ra.
Đằng nào ra ngoài cũng là đường chết, vậy sao hắn lại phải ra ngoài?
Chi bằng cứ ở lại trong bí cảnh này, xem có thể khiến lão tổ Kim Đan kia của Hoàng Phủ gia chịu chết hay không.
Chỉ cần hắn không ra ngoài, đối phương chắc chắn sẽ không biết hai hạt giống Kim Đan của Hoàng Phủ gia rốt cuộc đã chết như thế nào.
Không có đối tượng báo thù thì dù là lão tổ Kim Đan của Hoàng Phủ gia cũng chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức này.
Mà hắn chỉ cần ở lại bí cảnh này đợi đến lần sau bí cảnh mở ra lại ra ngoài, có thể hóa giải trực tiếp nguy cơ này, thậm chí nếu hắn có thể thuận lợi Kết Đan trong bí cảnh này thì mọi vấn đề đều sẽ nghênh lưỡi dao mà giải.
"Đúng vậy, ta hoàn toàn có thể không ra ngoài mà, sao nhất thiết phải ra ngoài chứ, cứ ở lại trong bí cảnh không được sao?"
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong lòng, thì không thể nào gạt bỏ được nữa!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận