Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên !

Chương 749 - Thần thông, Linh quang bảo giám!



Chương 749 - Thần thông, Linh quang bảo giám!




Trước cửa Tàng Thư Lâu.
Theo Ngụy Hoằng quang minh chính đại chậm rãi tới gần, hắn lập tức cảm ứng được có mấy đạo thần thức mạnh mẽ đảo qua người hắn, sau khi tra thấy lệnh bài thân phận đeo bên hông hắn, mấy đạo thần thức cường đại kia lúc này mới một lần nữa ẩn nấp đi.
Rất hiển nhiên, với tư cách là tàng thư trọng địa của Đan Vương các, lực lượng phòng bị của Tàng Thư lâu tuyệt đối không thể khinh thường, thậm chí có thể nói là gió thổi không lọt, chỉ cần nhìn mấy đạo thần thức cường đại kia là biết, ở phụ cận Tàng Thư lâu này còn không biết ẩn giấu bao nhiêu thủ vệ cường đại.
Ở lúc mấy đạo thần thức kia đảo qua trên người, Ngụy Hoằng cũng cảm thấy tim đập nhanh một trận, hắn biết rõ, nếu hắn có cử động khác người, một hơi sau sẽ trực tiếp bị xóa đi khỏi thế gian này, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
Cũng may hắn không kinh hoảng, cũng sớm biết đây là quá trình phải đi qua khi tiến vào Tàng Thư Lâu, cho nên sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, đi đến phía trước trận pháp phòng hộ, lệnh bài thân phận bên hông lập tức hiện lên một đạo quang mang, trận pháp phía trước cũng theo đó mở ra một cánh cửa, Ngụy Hoằng liền nhẹ nhàng bước tới.
Phía sau trận pháp, cánh cửa dày nặng nề của Tàng Thư Lâu vẫn luôn mở rộng, chỉ cần có thể đi vào trong trận pháp, là có thể không hề ngăn cản tiến vào Tàng Thư Lâu.
Hơn nữa phía trước cánh cửa căn bản không có bất kỳ thủ vệ nào, dường như Đan Vương các rất yên tâm với lực lượng phòng ngự mà bọn họ bố trí.
Nhưng thật ra sau khi tiến vào đại điện lầu một, phía bên phải có một cái ngọc án màu trắng dài hơn một trượng, phía sau ngọc án thì có một cái ghế nằm, một lão giả đang nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, đối với sự xuất hiện của Ngụy Hoằng cũng làm như không thấy.
Ngụy Hoằng sớm đã biết tính tình của vị lão giả này, cũng không đi quấy rầy người ta, mà là nhẹ chân nhẹ tay chậm rãi đi vào trong đại điện, chuẩn bị tìm một chút đồ vật mình có thể đổi.
Trong đại điện trưng bày từng dãy giá gỗ màu đen, giữa mỗi giá gỗ cách nhau năm thước, trên giá gỗ không phải đặt các loại điển tịch cổ xưa thì là ngọc giản, trong ngọc giản thì ghi lại một ít công pháp, pháp thuật cùng bí thuật thần thông quý hiếm, vân vân.
Ngụy Hoằng không phải lần đầu tiên tới, hắn tự nhiên biết quy củ nơi này.
Trên giá gỗ những ngọc giản hoặc cổ tịch này, kỳ thật đều bị hạ cấm chế đặc thù, người tiến vào đều có thể tùy ý xem xét, nhưng mà chỉ có thể xem xét một bộ phận nội dung, trừ khi ngươi chọn một khối ngọc giản trong đó, cũng có đủ điểm công huân tiến hành đổi, liền có thể đi tìm lão giả ở phía sau cửa kia, lão giả sẽ hỗ trợ giải cấm, cũng sẽ dùng ngọc giản trống một lần nữa thác ấn một phần pháp thuật hoặc công pháp lựa chọn sử dụng.
Về phần mỗi một môn pháp thuật hoặc công pháp cần điểm công huân cùng với tên gọi, đều sẽ được đánh dấu rõ ràng ở bên cạnh ngọc giản.
Đương nhiên, mỗi giá gỗ bên cạnh đều có một biển báo, phía trên sẽ viết rõ ràng giá gỗ này đặt chủng loại gì, trên cơ bản đồ vật trên mỗi giá gỗ đều là cùng một loại, ví dụ như pháp thuật quy pháp thuật, công pháp quy công pháp.
Ngụy Hoằng đi tới bên trái một giá gỗ đặt pháp thuật, cầm lấy một khối ngọc giản ghi lại Phong Linh Đại Pháp xem xét.
Sở dĩ không xem xét ngọc giản công pháp, chủ yếu là có ba nguyên nhân.
Một là hắn đối với việc chủ tu Thanh Quang Kiếm Quyết của mình coi như thoả mãn, cũng không có ý muốn đổi công pháp, hơn nữa tu luyện thêm một môn công pháp sẽ phân tán nhiều tinh lực một chút, hắn tạm thời còn không có ý nghĩ này.
Hai là hiện tại hắn nóng lòng tăng cường thực lực bản thân, hoặc là tìm được một ít đồ vật có trợ giúp đối với tình cảnh trước mắt của mình, cho nên công pháp cũng không thích hợp, ngược lại là pháp thuật càng có thể tạo được hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Nguyên nhân thứ ba cũng là quan trọng nhất, đó chính là công huân cần có quá nhiều, trước mắt hắn căn bản không thanh toán được, chỉ có thể lựa chọn một số công huân thích hợp cho bản thân đổi.
Kể từ đó, tìm kiếm một ít pháp thuật hoặc là bí thuật thần thông có nhu cầu không cao, liền thành lựa chọn tốt nhất.
Đưa thần thức tiến vào trong ngọc giản, Ngụy Hoằng liền cẩn thận xem xét.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng mở hai mắt ra.
“Phong Linh đại pháp này nhìn như tinh diệu, nhưng kì thực vô dụng, với ta cũng vô dụng!”
Nói xong, hắn liền thả khối ngọc giản kia về chỗ cũ.
Chỉ vì Phong Linh Đại Pháp được ghi lại trong ngọc giản có tác dụng phong ấn linh lực địch nhân. Tác dụng của nó nhìn như rất lợi hại nhưng khi thi triển lại có hạn chế không nhỏ. Ví dụ như tu vi của người thi triển nó cao hơn địch nhân rất nhiều, hoặc là chế trụ địch nhân, khi địch nhân không thể phản kháng mới có thể phong bế linh lực địch nhân.
Kể từ đó, tự nhiên sẽ không bị Ngụy Hoằng nhìn ở trong mắt.
Tiếp theo hắn lại cầm lên một khối ngọc giản khác xem xét, phát hiện đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng lại lập tức buông xuống.
Nhiều lần như thế, Ngụy Hoằng rất nhanh đã xem xét toàn bộ ngọc giản trên giá gỗ.
Nhưng hắn không tìm được pháp thuật thích hợp với mình, điều này làm cho hắn hơi có chút nhíu mày.
Nhưng Ngụy Hoằng cũng không thèm để ý, bởi vì nơi này còn có rất nhiều pháp thuật, trên giá gỗ này không thích hợp, hắn còn có thể nhìn xem những thứ khác.
Vì vậy hắn liền không ngừng xem xét từng cái giá gỗ. Trọn vẹn hơn một canh giờ sau, hắn mới thở nhẹ ra một hơi, trong tay vẫn nắm một khối ngọc giản chưa từng bỏ xuống.
Trong tay hắn hiện tại cầm khối ngọc giản này, bên trong ghi chép một môn thần thông tên là [Linh Quang Bảo Giám].
Nói là thần thông, thật ra so sánh với thần thông chân chính tự nhiên là không bằng, phải nói là thần thông phiên bản nhược hóa, hoặc là nói là một môn bí thuật càng thích hợp hơn.
Tác dụng của môn thần thông [Linh quang bảo giám] này kỳ thực cũng rất đơn giản, nó là một môn thần thông mắt bộ, có thể khám phá hư vọng cùng ảo thuật, hoặc là nhìn thấu một vài thứ ở bên trong, bởi vậy môn thần thông này bất kể là dùng để bày trận hay là dùng cho luyện đan đều có trợ giúp, cho dù là ở trong đấu pháp cũng có thể tạo được tác dụng không nhỏ.
Điểm quan trọng nhất là, sở dĩ Ngụy Hoằng coi trọng môn thần thông này, kỳ thật cũng là có liên quan đến sự rung chuyển của thế cục gần đây, hắn nghĩ nếu như tu luyện môn 'Linh Quang Bảo Giám' này, có phải là có thể đề phòng những tà tu Huyết Linh tông ẩn nấp kia hay không.
“Đã là thần thông mắt bộ, hẳn là nhìn thấu tà tu Huyết Linh tông ngụy trang hoặc là chân thân đi? Nếu quả thật có hiệu quả thần kỳ như thế, tác dụng đối với ta quả thật cũng không nhỏ!”
Ngụy Hoằng cầm ngọc giản, trong lòng lại không ngừng tự hỏi.
Hắn xem xét lâu như vậy, trước mắt chỉ có môn thần thông [Linh Quang Bảo Giám] này tương đối thích hợp, hơn nữa điểm công huân của hắn vừa vặn có thể đem môn thần thông này đổi ra ngoài, những pháp thuật khác không phải tác dụng không lớn chính là cần điểm công huân quá nhiều.
Vì thế Ngụy Hoằng nghĩ tới nghĩ lui, rất nhanh liền quyết định.
“Không nghĩ nữa, liền nó đi!”
Sau khi quyết định, hắn lập tức cầm ngọc giản đi về phía lão giả nằm trên ghế.
“Bái kiến tiền bối, vãn bối đã chọn xong một môn thần thông, hy vọng tiền bối thuận tiện!”
Sau khi đi tới trước mặt lão giả, Ngụy Hoằng lập tức thi lễ, nhẹ giọng nói rõ ý đồ đến.
“Ồ?”
Lão giả nghe vậy chậm rãi mở hai mắt ra, sau đó mới chậm rãi nói: “Lấy tới nhìn xem?”
Ngụy Hoằng vội tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt ngọc giản trong tay lên trên bàn ngọc.
Lão giả run rẩy đứng lên, cầm lấy ngọc giản, sau đó nhìn thoáng qua rồi nói: “Linh quang bảo giám? Tiểu tử, ngươi xác định đổi môn thần thông này sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận