Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên !

Thần Quỷ Trường Sinh: Từ Đồ Tể Bắt Đầu Thêm Điểm Tu Tiên ! - Chương 835: Đục nước béo cò! (length: 8378)

Giữa hồ đảo nhỏ.
Tại vị trí biên giới đảo nhỏ, một cái người giấy lúc này đang nằm sấp dưới đáy nước không nhúc nhích.
Hắn sau khi xem bói ra góc đông bắc chính là vị trí xuất thủ tốt nhất, rất nhanh liền lặng lẽ mò tới biên giới chiến trường.
Bởi vì nơi đây tụ tập mấy trăm tên tu sĩ, không chỉ mỗi người tự chiến, mà lại thanh thế cực lớn, bởi vậy Ngụy Hoằng xuất hiện căn bản cũng không gây nên bất luận ai chú ý.
Hơn nữa hắn còn thu liễm khí tức, tại tình huống không xuất thủ thì căn bản là không có người chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Ngụy Hoằng chậm rãi mò tới phương hướng đông bắc, cũng mượn cơ hội linh lực ba động kịch liệt tại hiện trường lặng lẽ bày ra một tòa mô hình nhỏ trận pháp, để mà che giấu khí tức và thân hình, từ đó triệt để che giấu mình, như vậy cũng thuận tiện cho hắn quan sát tình hình chiến đấu.
Đợi đến khi hắn ẩn vào trong trận pháp, liền lập tức thao túng một cái người giấy lặng lẽ lặn xuống nước, sau đó từ trong nước chậm rãi tới gần đảo nhỏ, cũng ẩn núp tại vị trí chỉ định.
Ngụy Hoằng không chỉ dùng Linh Ẩn phù cho người giấy kia, đồng thời cũng lấy ra hơn hai mươi tấm Tự Bạo Phù giao cho người giấy, đây là để phòng ngừa sau khi lấy được chỉ toàn linh Thanh Liên bị Lũng Viêm và Hoàng Phủ Vân ngăn cản, những Tự Bạo Phù kia đều là chuẩn bị cho bọn hắn.
Về phần tại sao không phải bản thể hắn tự mình ẩn nấp tới, mà lại phái ra một cái người giấy, chủ yếu có hai nguyên nhân, một là bởi vì hắn đã biết được thân phận của Hoàng Phủ Vân, rất sợ áp sát quá gần sẽ bị Hoàng Phủ Vân thông qua huyết quang nguyền rủa phát giác ra sự tồn tại của hắn.
Nguyên nhân thứ hai là bởi vì nơi đó là trung tâm chiến trường, cũng là chỗ nguy hiểm nhất, nhất là sau khi cướp được gốc chỉ toàn linh Thanh Liên kia, bất kể là ai đều sẽ phải hứng chịu lửa giận của Lũng Viêm và Hoàng Phủ Vân hai người, chỉ có vượt qua đợt công kích chặn đường của hai người bọn họ mới có thể đem chỉ toàn linh Thanh Liên chuyển đi ra.
Bởi vậy, để người giấy đi mạo hiểm như vậy mới là ổn thỏa nhất.
Lúc này, bởi vì thanh thế chém giết kinh khủng trước đó của Lũng Viêm và Hoàng Phủ Vân hai người, những tu sĩ xung quanh cũng không dám tới gần, đều cách có chút xa.
Nhất là khi nhìn thấy phù bảo Càn Khôn Tháp xuất hiện, càng thêm kiêng kị phi thường, dù trong lòng có không cam lòng đến đâu, có lẽ còn có ý khác, nhưng cũng không còn dám làm chim đầu đàn đi ngăn cản Lũng Viêm, dù sao đây chính là phù bảo, ai trúng một kích cũng có thể trực tiếp mất mạng.
Mà Lũng Viêm cũng không dám khinh thường, ngược lại càng phát cẩn thận hơn một chút.
Việc lật thuyền trong mương hắn đã thấy không chỉ một lần, cho nên hiện tại hoàn toàn còn chưa tới lúc có thể buông lỏng.
Chỉ bất quá Lũng Viêm tuy cẩn thận, động tác lại không hề chậm chút nào, ngược lại lo lắng chậm trễ sẽ gây biến cố gì, cho nên bước chân hắn lóe lên liền đi tới bên cạnh đầm sâu, đồng thời huyễn hóa ra một đạo linh lực đại thủ, hướng phía gốc chỉ toàn linh Thanh Liên kia trực tiếp chụp lấy.
Gốc chỉ toàn linh Thanh Liên này cũng không có rễ, mà là trống không lơ lửng tại đỉnh cây bạch ngọc hình trụ, cho nên Lũng Viêm cũng không cần giống như các linh dược khác tiến hành hái ngắt, mà lựa chọn trực tiếp bọc trọn gốc chỉ toàn linh Thanh Liên lại.
Sau một khắc, con linh lực cự thủ kia liền cuốn lấy chỉ toàn linh Thanh Liên trở về bên người Lũng Viêm.
"Ha ha, tới tay!"
Lũng Viêm trong lòng mừng như điên, lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo, sau đó tán đi linh lực cự thủ, tiếp theo liền đem gốc chỉ toàn linh Thanh Liên kia trực tiếp đựng vào trong hộp ngọc.
Giờ phút này, Lũng Viêm thiếu chút nữa liền muốn cất tiếng cười dài.
Có được gốc chỉ toàn linh Thanh Liên này chờ đến khi hắn đột phá tới Kim Đan kỳ, phẩm chất Kim Đan không nói có thể đạt tới Nhất phẩm, ít nhất cũng có lòng tin đạt tới Nhị phẩm, kể từ đó hắn về sau thành tựu Nguyên Anh cũng tuyệt đối rất có nắm chắc.
Chuyện vui lớn như vậy, khiến cho Lũng Viêm cũng không nhịn được mà buông lỏng một chút tâm thần vì mừng như điên.
Bởi vì chỉ toàn linh Thanh Liên đã tới tay, hắn vô ý thức cũng buông lỏng một chút cảnh giác.
Ngay lúc hắn muốn thu hộp ngọc vào túi trữ vật thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Xoát!
Một mũi tên màu trắng bạc thế mà vô thanh vô tức xuất hiện ngay trước người Lũng Viêm, hơn nữa trực chỉ vào hộp ngọc trong tay hắn.
Cùng lúc đó, một sợi tơ nhạt như vô hình, lại nhỏ như sợi tóc cũng đồng thời xuất hiện ở bên hộp ngọc, sau đó vô cùng linh xảo hướng phía hộp ngọc quấn quanh mà đi.
Một kích này, càng chọn thời cơ diệu đến đỉnh phong, đúng là lúc Lũng Viêm đã lấy được chỉ toàn linh Thanh Liên mà hơi buông lỏng, hơn nữa còn là nhất tâm nhị dụng, cho dù là Lũng Viêm cũng có chút không kịp phản ứng.
"Hoàng Phủ lão cẩu, ngươi dám?"
Khi Lũng Viêm kịp phản ứng thì mũi tên màu trắng bạc và sợi tơ đều đã tới trước mặt, tốc độ vô cùng nhanh, khiến hắn có chút trở tay không kịp, chỉ kịp nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cũng vô ý thức trở về thu lại.
Sau một khắc, mũi tên màu trắng bạc kia liền thẳng tắp đánh trúng vào hộp ngọc trong tay Lũng Viêm.
Lũng Viêm trơ mắt nhìn mũi tên đánh trúng hộp ngọc, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin và nổi giận, cứ như đã thấy cảnh hộp ngọc bị mũi tên đánh nát, liên đới với gốc chỉ toàn linh Thanh Liên bên trong cũng bị tổn hại theo.
Bành!
Thế nhưng khung cảnh mà Lũng Viêm tưởng tượng lại không xuất hiện, mũi tên kia đúng là đánh trúng hộp ngọc, nhưng lúc đánh trúng hộp ngọc một sát na thì không bộc phát uy lực lớn hơn, mà xuất hiện một tia nhu kình, còn trực tiếp đánh bay hộp ngọc trong tay Lũng Viêm ra ngoài.
Hộp ngọc trong nháy mắt từ trong tay Lũng Viêm thoát ra, xẹt qua một đường vòng cung trên không trung rồi bay về phía bên ngoài đảo nhỏ.
Mà phương hướng hộp ngọc bị ném đi chính là vị trí phía đông bắc mà Ngụy Hoằng đã tính toán trước đó.
Cùng lúc đó, ngay lúc mũi tên đánh bay hộp ngọc, sợi tơ nhạt như vô hình kia cũng như bóng với hình, vô cùng linh xảo, cấp tốc đuổi theo hộp ngọc, đồng thời hướng phía hộp ngọc quấn quanh lên.
Rất hiển nhiên, Hoàng Phủ Vân trước đó nhìn như đã chấp nhận, không còn dám ra tay tranh đoạt, thế nhưng đợi đến lúc Lũng Viêm đắc ý quên hình thì không chút do dự trực tiếp ra tay, một chiêu nhất tâm nhị dụng, muốn cướp đoạt lại gốc chỉ toàn linh Thanh Liên từ trong tay Lũng Viêm.
Không thể không nói, Hoàng Phủ Vân không chỉ biết nhẫn nhịn, mà chiêu này cũng mười phần tuyệt diệu, chọn thời cơ cũng vừa đúng, thật sự đã để hắn nhất kích thành công.
Chỉ cần sợi tơ kia kéo hộp ngọc về bên người Hoàng Phủ Vân, vậy thì Lũng Viêm sẽ rất khó cướp lại được chỉ toàn linh Thanh Liên.
Lũng Viêm cũng biết rõ điểm này, lúc này vô cùng giận dữ cuồng hống nói: "Hoàng Phủ lão cẩu, ngươi muốn chết! !"
Lời còn chưa dứt, Lũng Viêm liền tế ra phi kiếm muốn trực tiếp chặt đứt sợi tơ kia.
Đồng thời hắn cũng lập tức hướng phía hộp ngọc bị ném đi đuổi theo, muốn một lần nữa cầm hộp ngọc trong tay.
Lúc này hướng về hộp ngọc phi tốc lao đến còn có Hoàng Phủ Vân, hắn còn nhanh hơn Lũng Viêm một bước.
Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng, lúc này lại xảy ra biến cố.
Phốc!
Chỗ mặt nước hồ ở biên giới đảo nhỏ bỗng nhiên nổ tung, một đạo thân ảnh không rõ hình dạng như sấm sét từ trong hồ thoát ra.
"Cái gì? ! !"
Lũng Viêm và Hoàng Phủ Vân đều kinh hãi, không nghĩ tới lại có người ẩn nấp dưới mặt hồ.
Trước đó bọn họ hoàn toàn không hề phát hiện, bây giờ thấy đạo thân ảnh kia xuất hiện, trong lòng lập tức hồi hộp một chút, lập tức hiện ra một dự cảm không tốt, tốc độ cũng bỗng nhiên tăng nhanh lên rất nhiều.
Quả nhiên, thân ảnh bạo khởi kia không chỉ tốc độ cực nhanh, thời điểm xuất hiện cũng vô cùng tuyệt diệu, vừa đúng là lúc hộp ngọc sắp bay ra khỏi đảo nhỏ trong chớp mắt.
Sau một khắc, đạo thân ảnh kia liền trực tiếp ôm hộp ngọc đang bị ném đi vào trong tay.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận