Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 71: Sa thải (length: 7512)

"Từ đại ca, việc này không thể cứ kết thúc như vậy, nàng dựa vào cái gì mà nói chúng ta như vậy, chúng ta là tới ăn cơm, chẳng lẽ nơi này ăn cơm còn nhất định phải gọi nhiều món mới được ở lại đây ăn hay sao."
Cô gái được gọi là Tiểu Nguyệt không muốn bỏ qua chuyện này.
"Dĩ nhiên không phải." Một giọng nói vang dội lại trầm thấp, có từ tính từ phía quầy hàng truyền đến.
Tiểu Nguyệt cùng những người đang ăn cơm trong tiệm đều theo tiếng nhìn lại.
Lục Viễn Xuyên sắc mặt nghiêm túc đi vòng qua quầy hàng.
Cửa nhỏ thông tới viện của bọn họ nằm ở phía sau quầy, chỗ này trước đó đã bị Lục Viễn Xuyên dùng một tấm ván gỗ ngăn cách ra.
Cho nên mọi người thấy chỉ là một cái quầy hàng, hoàn toàn không biết phía sau còn có một cửa nhỏ.
Bởi vì Trương thẩm quay lưng về phía quầy hàng, nên không biết Lục Viễn Xuyên, cũng chính là lão bản của nàng, đang đứng ở phía sau.
Lúc này nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, thấy là lão bản nhà mình, trong mắt Trương thẩm có chút chột dạ.
Bồi cười nói: "Lão bản, sao anh lại tới đây?"
Lục Viễn Xuyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn nàng, "May mà ta tới, không thì tiệm này của ta đã bị cô làm cho đóng cửa rồi."
Thần sắc Trương thẩm có chút xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng rất hoảng hốt.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới Lục Viễn Xuyên lại tới vào lúc này, vậy những lời vừa rồi mình nói, có phải hay không tất cả đều bị hắn nghe thấy.
Lục Viễn Xuyên giọng mang áy náy nói với hai người bọn họ: "Thật xin lỗi, ta là lão bản tiệm này, là ta không quản lý tốt nhân viên trong tiệm, đã tạo thành phiền phức cho các ngươi, để xem như bồi thường, hôm nay các ngươi ăn bàn này hết thảy đều miễn phí, coi như tiệm chúng ta xin lỗi hai vị."
Tiểu Nguyệt và Từ Minh hai người đột nhiên nghe được lời hắn, nhất thời còn có chút không bình tĩnh lại được.
Vẫn là Tiểu Nguyệt kịp thời lấy lại tinh thần, khoát tay nói: "Không cần, một bữa cơm, chúng ta cũng không phải ăn không nổi, bất quá..." Tiểu Nguyệt ánh mắt rơi vào Trương thẩm ở bên cạnh, "Nàng phải xin lỗi chúng ta."
"Đây là tự nhiên." Lục Viễn Xuyên nhìn Trương thẩm, lắc đầu ra hiệu nàng tranh thủ thời gian xin lỗi khách.
Trương thẩm cắn răng, tâm không cam tình không nguyện xin lỗi bọn họ.
"Thật xin lỗi."
Tiểu Nguyệt hừ một tiếng, trở về chỗ ngồi.
Từ Minh cũng đi theo ngồi xuống.
Lục Viễn Xuyên nói với Trương thẩm: "Trương thẩm, cô đi ra bếp sau trước, lát nữa ta có lời muốn nói."
Lục Viễn Xuyên giúp bọn họ gọi món, nhìn thấy Thuận Tử đi tới, liền đưa thực đơn cho hắn, "Bàn này của bọn họ miễn phí, xem như chúng ta bồi thường."
"Ta đã biết, Xuyên ca."
Sau đó, Lục Viễn Xuyên liền cất bước đi về phía nhà bếp.
Vừa vào bếp sau, liền thấy Trương thẩm đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Bếp sau này cũng có một bàn cùng bốn chiếc ghế dài, bọn họ giữa trưa ăn cơm hoặc là khi bên ngoài ít người, có thể thay phiên ngồi nghỉ ngơi một lát.
Thấy Lục Viễn Xuyên đi vào, Trương thẩm vội vàng đứng lên, "Lão bản, cái kia... Ta biết sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa."
Lục Viễn Xuyên không đáp lời nàng, từ trong túi quần lấy ra hai mươi đồng, đặt lên bàn.
"Không có sau này, đây là tiền lương trong khoảng thời gian này, cô bị sa thải, sau này không cần tới nữa."
Trương thẩm kinh hãi nhìn tiền trên bàn, trong nháy mắt liền đổi sắc mặt, hoảng hốt nói: "Viễn Xuyên, thím thật sự biết sai rồi, cậu tha thứ cho thím lần này đi, ta cam đoan sau này sẽ không đối xử như thế với khách nữa."
Nàng ở đây, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, còn có thể mang chút thịt và đồ ăn về, mỗi tháng còn có mấy chục đồng tiền lương, người nhà khỏi phải nói vui mừng đến mức nào, nàng làm sao có thể để mất công việc tốt như vậy.
"Thím, cô không phải chỉ lần này đối xử với khách như thế, còn có những tiểu xảo cô làm sau lưng kia, không cần ta phải kể rõ từng việc ra chứ? Cô tự mình lấy thịt và đồ ăn ở bếp sau, nếu ta tính toán với cô, tiền lương trong khoảng thời gian này của cô sợ là đều phải trừ hết."
Trương thẩm nghe nói tiền lương trong khoảng thời gian này đều muốn trừ hết, vội vàng đưa tay cầm hai mươi đồng trên bàn lên.
"Nếu cậu đã không nể tình thím, vậy ta đi chính là, chờ ta đi, ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi còn có thể tìm được người dễ nói chuyện như ta hay không."
Nếu không có tiền, đương nhiên nàng không muốn làm việc ở cái nơi c·h·ế·t tiệt này, mỗi ngày mệt gần c·h·ế·t, còn phải rửa chén bát, lau bàn, nhiều việc như vậy, nàng còn ngại mệt mỏi.
Trương thẩm cầm tiền rồi đi lấy đồ của mình, hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
"Xuyên ca, Trương thẩm đi rồi, trong tiệm không kịp, còn phải tìm một người nữa." Khương Thừa Nghiệp vừa xào rau vừa nói.
"Cái này không vội, ta trước hết để mẹ ta tới giúp mấy ngày, lát nữa ta còn muốn đi ra ngoài xem mặt tiền cửa hàng, Tiểu Hằng, hôm nay ngươi trước tiên ở lại trong tiệm giúp đỡ, có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi hai người bọn họ."
"Ta đã biết lão bản." Tạ Hằng rất cao hứng.
"Không cần gọi ta là lão bản, nghe không quen, sau này cứ gọi ta là Xuyên ca giống như bọn họ là được."
"Ta đã biết, Xuyên ca." Tạ Hằng trong lòng rất vui vẻ.
Hắn nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm Xuyên ca mất mặt.
Lục Viễn Xuyên trở về gọi mẹ hắn tới, Lục mẫu đang ở trong sân băng bó chân cho đứa bé, nghe nói người kia bị sa thải, bảo nàng qua giúp đỡ mấy ngày.
Lục mẫu không nói hai lời liền đứng dậy, miệng còn không ngừng nói: "Như vậy mới đúng, người như thế không nên dùng, không thì cửa hàng đều phải đóng cửa."
"Đúng rồi, nương, nương hay ra hẻm nhỏ nói chuyện với mọi người, có thể hỏi xem có ai phẩm hạnh tốt, làm việc nhanh nhẹn, nếu có người thích hợp, có thể bảo người đó đến tiệm chúng ta thử việc."
"Ài, anh không nói thì thôi, ta đây thật là có một người thích hợp, bất quá ta không biết người ta nghĩ thế nào, đợi có thời gian, ta đi giúp anh hỏi một chút, xem người ta có nguyện ý không."
Ngay trong một sân lớn trong hẻm, một cặp mẹ con, trượng phu năm ngoái qua đời vì bệnh, chỉ còn lại hai mẹ con, con gái nghe nói làm công ở xưởng may, nàng thì mang ít hộp giấy về làm, mỗi lần nàng cùng Phương Cầm mang theo đứa bé ra ngoài nói chuyện phiếm đều có thể nhìn thấy.
Nàng mỗi ngày đều cầm hộp giấy ngồi dưới gốc cây dán, có đôi khi mọi người nhàn rỗi cũng sẽ giúp một tay.
"Được, bất quá nương, nhất định phải là người có nhân phẩm tốt, nếu giống Trương thẩm thì không được." Hắn muốn tìm một người có thể làm lâu dài, lại có nhân phẩm tốt, không muốn đến khi phát hiện có vấn đề, lại phải tìm người khác, như vậy rất phiền phức.
"Yên tâm đi, mắt nhìn người của mẹ anh còn tốt hơn anh nhiều." Nói xong Lục mẫu liền đi vào trong tiệm.
Lục Viễn Xuyên bị mẹ hắn nói có chút chột dạ, lần trước vì muốn đi Dương Thành, thời gian khó tránh khỏi gấp gáp, cũng trách hắn không nhìn rõ người.
Chờ mẹ đi rồi, Lục Viễn Xuyên lại nói với cô vợ trẻ đang ngồi bên cạnh mấy đứa bé: "Tảo Tảo, vậy em và mẹ ở nhà trông coi đứa bé, anh ra ngoài tìm mặt tiền cửa hàng đây."
"Ừm, anh đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận