Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 168: Chân đều đoạn mất, còn không nghiêm trọng (length: 7826)

Lục Viễn Xuyên quen thuộc nhất là cô vợ trẻ nhà mình, thấy cô vợ trẻ mắt đỏ hoe, dáng vẻ muốn khóc, vội vàng an ủi: "Cô vợ trẻ, ngươi đừng khóc, ta không sao, chỉ là chân bị thương nhẹ, qua một thời gian ngắn là khỏi."
Hắn sợ nhất là cô vợ trẻ khóc, nàng vừa khóc, tim hắn liền theo đó khó chịu.
"Ngươi lừa ai vậy, chân đều gãy mất, còn không nghiêm trọng." Thấy hắn bị thương mà hắn còn tự an ủi mình, Khương Tảo Tảo trong lòng càng thêm khó chịu.
Chân này đều gãy mất, chỗ nào coi là vết thương nhỏ.
"Đại phu nói thế nào, chân này của ngươi về sau có thể hay không để lại di chứng?"
Trước kia có người bị gãy chân, sau khi chân khỏi, đi lại cũng cà nhắc, khập khiễng, nghe nói cứ đến lúc trời mưa là sẽ đau đớn khó nhịn, rất là khổ sở, nàng lo lắng hắn về sau cũng sẽ như vậy.
"Sẽ không, yên tâm đi." Lục Viễn Xuyên thề son sắt đảm bảo nói.
Khương Tảo Tảo biết hắn đây là đang tự an ủi mình, nàng không nói gì, ngồi yên ở bên cạnh bồi hắn.
Phía ngoài tuyết đọng rất dày, trên mặt đường tuyết đọng cũng rất nhiều, trong thời gian ngắn, căn bản không có cách nào dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng trên đường.
Thế nhưng nơi này có không ít người bị thương cần đưa đi bệnh viện, liền có người đề nghị dùng xe trượt tuyết kéo bọn họ đến huyện thành.
Đại đội trưởng cảm thấy đề nghị này rất tốt, bèn sai người đi từng thôn mượn xe trượt tuyết, đưa những người bị thương nghiêm trọng đi bệnh viện trước.
Xe trượt tuyết tổng cộng chỉ có bốn năm chiếc, mỗi chiếc có thể nằm được khoảng ba người.
Mọi người đem chăn đệm giường dày đặt lên trên.
Bên ngoài lạnh như vậy, không thể để trên đường đưa đi bệnh viện lại khiến người ta bị cóng.
Lục Viễn Xuyên cũng được đưa lên xe.
Khương Tảo Tảo không yên lòng, cùng Tứ ca của hắn đi theo người đánh xe ngồi ở phía trước, cùng nhau đến bệnh viện.
Đến bệnh viện mới biết được, tối hôm qua bão tuyết, những nơi gặp tai họa không chỉ có mấy thôn phụ cận chỗ bọn họ, mà còn có thôn khác cũng bị ảnh hưởng.
Trong bệnh viện lúc này có không ít bệnh nhân đang chờ được chữa trị.
Chân của Lục Viễn Xuyên, lão đại phu đã xử lý rất tốt, bác sĩ cũng nói, bên trong không có xương bị vỡ, dùng thanh nẹp cố định, chờ xương cốt từ từ liền lại, về sau sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Khương Tảo Tảo nghe bác sĩ nói vậy, lúc này mới an tâm.
Bất quá Lục Viễn Xuyên bị thương ở chân, xương cốt rất khó lành, trong tình huống xương cốt chưa hoàn toàn liền lại, thanh nẹp không thể tháo xuống.
Cho nên trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Viễn Xuyên chỉ có thể chống gậy mà đi.
Năm nay những nơi gặp tai họa đều không được hưởng một cái Tết trọn vẹn, bao gồm cả Lục Viễn Xuyên và Khương Tảo Tảo đều đón giao thừa ở trong bệnh viện.
Khương Thừa Nghiệp ở lại bệnh viện chăm sóc một ngày, liền trở về.
Khương Tảo Tảo ra ngoài đánh nước rửa mặt cho Lục Viễn Xuyên, vừa về đến, liền thấy Lục Viễn Xuyên ngồi dậy.
Nàng vội vàng đặt ấm nước trong tay xuống, bước nhanh tới.
"Ngươi làm gì vậy? Bác sĩ nói, chân của ngươi không thể cử động lung tung, ngươi muốn sau này chân của ngươi biến thành chân thọt sao?" Khương Tảo Tảo có chút tức giận.
Nàng đã nhắc nhở hắn mấy lần, không được lộn xộn, không được lộn xộn, hắn lại còn muốn ngồi dậy.
"Khụ khụ, cô vợ trẻ, ta cũng không muốn, thế nhưng ta thật sự là nhịn không được."
"Cái gì nhịn không được, bây giờ chân của ngươi không thể cử động lung tung, không thể nhịn được cũng phải nhịn." Khương Tảo Tảo hiển nhiên không để ý tới ý tứ trong lời của hắn.
Lục Viễn Xuyên muốn đỡ trán, cái cô vợ ngốc này, nói gì vậy, việc này bảo hắn nhịn thế nào, "Cô vợ trẻ, người có ba gấp, ta làm sao có thể nhịn được."
Khương Tảo Tảo hiểu rõ ý tứ của hắn, mặt mày xấu hổ, thì ra hắn là muốn đi vệ sinh.
"Vậy sao ngươi không nói sớm, ngươi chờ chút."
Những việc này trước đó đều là Tứ ca của nàng giúp, lúc này Tứ ca đã về, nàng chỉ có thể tự mình làm.
Nàng kéo màn giường xung quanh lại, sau đó lấy bô từ dưới giường ra, đưa cho hắn, "Này, ngươi tự làm đi."
Hắn bị thương ở chân, chứ không phải bị thương ở tay, loại chuyện này hắn hẳn là có thể tự làm.
Lục Viễn Xuyên mắt đen láy, giả bộ dáng vẻ yếu ớt, trông mong nhìn nàng mở miệng: "Cô vợ trẻ, ngươi giúp ta."
Khương Tảo Tảo: ". . ."
"Ngươi bị thương ở chân, tay có bị thương đâu, ngươi tự làm đi."
Lục Viễn Xuyên làm bộ muốn đứng dậy, "Thôi vậy ta ra ngoài nhà xí đi."
Khương Tảo Tảo chán nản.
Cuối cùng để ngăn hắn làm mình làm mẩy, Khương Tảo Tảo vẫn là tự thân đi giúp hắn giải quyết.
Trong toàn bộ quá trình, mặt Khương Tảo Tảo đỏ ửng, coi như hai người là vợ chồng, nhưng làm loại chuyện này, nhất là khi Lục Viễn Xuyên còn nhìn chằm chằm mình, thậm chí chỉ huy, vẫn là vô cùng ngượng ngùng.
Chuẩn bị xong xuôi, Khương Tảo Tảo xách bô chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài nhà xí.
Lục Viễn Xuyên khóe miệng hơi cong lên, nhìn cô vợ trẻ nhà mình thẹn thùng chạy đi xa.
Trong lòng kỳ thật còn có chút nghẹn khuất, hai người con cái đều đã sinh ba đứa, thế nhưng nàng dâu vẫn dễ dàng thẹn thùng như vậy.
Khương Tảo Tảo ở bên ngoài lần lữa một hồi lâu mới cầm bô trở về.
Lục Viễn Xuyên ở bệnh viện rất nhiều ngày, cho đến khi đường sá bên ngoài được dọn dẹp thông thoáng, Khương Thừa Nghiệp mới lái xe tới đón người.
Lục Viễn Xuyên tuy có thể xuống đất, nhưng cũng phải vịn gậy mới được, cái chân bị thương kia không thể chạm đất.
Lúc xuất viện, Khương Tảo Tảo cố ý mượn y tá một chiếc xe lăn.
Lục Viễn Xuyên nhìn thấy xe lăn một khắc kia, trán xẹt qua một vệt đen.
Hắn chỉ là bị thương ở chân, cũng không phải tàn phế, làm gì mà phải dùng đến xe lăn.
"Cô vợ trẻ, ngươi làm vậy là hơi quá rồi đó, ta chống gậy là được, không cần dùng đến thứ này."
Khương Tảo Tảo đẩy xe lăn đến bên giường, nghiêm trang mở miệng: "Không được, chân của ngươi không thể có động tác lớn, nhỡ không cẩn thận va đập vào thì không hay, y tá cũng nói tốt nhất là nên ngồi xe lăn, mà lại không xa, chỉ đến cổng thôi."
Khương Thừa Nghiệp cũng khuyên nhủ: "Xuyên ca, ngươi nghe Tảo Tảo đi, ngồi xe lăn có phải thoải mái hơn không, không cần phải vất vả đi đến cổng, từ đây đến cổng vẫn còn một đoạn đường."
"Đúng vậy, chính là, ngươi mau lên đây, lát nữa ta đẩy ngươi ra ngoài."
"Không muốn, ta tự đi được." Lục Viễn Xuyên cảm thấy bọn họ đang làm quá lên, hắn có yếu ớt như vậy đâu.
Mặc kệ hai người nói thế nào, Lục Viễn Xuyên vẫn không chịu ngồi, cứ chống gậy chầm chậm đi.
Khương Tảo Tảo thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, thấy hắn chống đối như thế, Khương Tảo Tảo cũng không ép hắn nữa, tùy hắn vậy.
Nàng trả xe lăn lại cho y tá, cầm đồ đạc giặt giũ lên rồi dìu Lục Viễn Xuyên đi về phía cửa bệnh viện.
Xe đỗ ở ngay cửa bệnh viện, dìu Lục Viễn Xuyên lên xe, Khương Thừa Nghiệp trở lại ghế lái, khởi động xe.
Trên đường về nhà, Khương Thừa Nghiệp lên tiếng: "Xuyên ca, cái thằng nhóc hôm trước không cẩn thận làm ngươi bị thương, đã bồi thường cho ngươi hai trăm đồng, tiền mẹ ngươi đã nhận rồi."
Khương Tảo Tảo ngồi bên cạnh Lục Viễn Xuyên, nghe nói như thế, biểu cảm lập tức trở nên ngưng trọng.
"Chuyện gì vậy, bồi thường tiền gì?"
Khương Thừa Nghiệp quên mất, muội muội nhà mình còn chưa biết chuyện này, liền giải thích: "Chân của Xuyên ca là do có người không cẩn thận làm bị thương, cha mẹ người kia biết chuyện, liền bồi thường hai trăm đồng."
"Bất quá Tảo Tảo, ngươi cũng đừng để ý, người kia cũng là không cẩn thận." Mặc dù lúc ấy hắn cũng rất tức giận, nhưng người ta xác thực không phải cố ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận