Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 127: Khương Thừa Nghiệp, ngươi có nguyện ý hay không cùng ta chỗ đối tượng (length: 7546)

"Kiểu quần ống loe này phối hợp với áo sơ mi khá là phù hợp với khí chất của ngài, ngài có thể vào phòng thử đồ mặc thử xem hiệu quả lên người thế nào."
Người phụ nữ trẻ tuổi nhận lấy chiếc áo sơ mi trắng nhìn qua mấy lần, lại ướm thử với chiếc quần ống loe mà mình đã chọn, quả thực cũng được.
Chẳng qua là nàng lười thử, đưa quần áo cho cô ấy, "Lấy bộ này đi, không cần thử, quần áo của ta đều mặc cỡ trong, cô cứ lấy cỡ này cho ta là được."
"Ài, vâng ạ." An Nguyệt lấy ra cỡ đồ mà nàng muốn.
Sau đó nàng lại tiếp tục xem, đi dạo đến khu đồ trẻ em, nhìn thấy một chiếc váy nhỏ rất đẹp thu hút ánh mắt của nàng.
Liền đi qua, cầm chiếc váy nhỏ đó lên xem.
Chiếc váy nhỏ màu hồng, váy bồng bềnh còn có mấy vòng viền hoa, rất là đẹp mắt.
"Chiếc váy này có cỡ nào vừa cho bé gái sáu tuổi mặc không." Anh của nàng có con gái, chiếc váy này vừa vặn có thể mua cho cháu gái nhỏ của nàng mặc.
"Có ạ." An Nguyệt đi qua giúp nàng lấy chiếc váy cho bé gái sáu tuổi mặc.
Sau đó người phụ nữ trẻ tuổi lại mua thêm một bộ nữa rồi mới thanh toán rời đi.
Đợi khách rời đi, Ngô Hiểu Mai trong kho hàng cũng lấy ra quần áo cần tìm.
Nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi rời đi, nàng thầm thở phào một hơi.
An Nguyệt đi đến bên cạnh nàng nói: "Cô đem những bộ quần áo này đi ủi rồi đặt vào vị trí cùng kiểu."
"Tôi biết rồi." Nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi, Ngô Hiểu Mai không khỏi than thở: 'Người phụ nữ vừa rồi thật là quá soi mói, chẳng qua chỉ là gọi một tiếng đại tỷ, có cần phải tức giận như vậy không?' "Thôi, sau này chú ý một chút là được, cô mới đến, từ từ làm quen nhé."
An ủi Ngô Hiểu Mai xong, An Nguyệt liền đi làm việc khác.
Đến giờ tan làm, An Nguyệt là người cuối cùng rời đi, nàng đem đồ đạc trong tiệm chỉnh lý xong xuôi, thấy không có gì không ổn, liền chuẩn bị đóng cửa.
Vừa ra đến cửa liền thấy Khương Thừa Nghiệp đã sớm chờ ở bên ngoài.
Khương Thừa Nghiệp thấy được nàng từ trong tiệm đi ra, hắn liền cất bước đi tới, giúp nàng đóng cửa tiệm.
Chờ khóa cửa kỹ càng An Nguyệt mới cười nói: "Sao anh lại tới rồi, thật ra anh không cần mỗi ngày đến đưa em, hiện tại chi nhánh cách nhà em rất gần, hơn nữa trời còn chưa tối, em tự mình đi về cũng không có vấn đề gì."
"Dù sao thì anh cũng không có việc gì, chiếc xe xích lô này không đạp cũng là lãng phí, thỉnh thoảng đạp một phát hư hỏng tương đối chậm." Khương Thừa Nghiệp vắt óc tìm một cái lý do như vậy.
An Nguyệt "Phốc" một tiếng bật cười.
"Anh muốn đưa em thì nói thẳng, không cần phải cố gắng tìm lý do."
Kỳ thật An Nguyệt biết trong lòng của hắn hẳn là thích nàng, không phải sẽ không mỗi ngày đều đến đưa nàng về.
Lỗ tai Khương Thừa Nghiệp không tự chủ được đỏ lên, liền đi tới bên cạnh xe xích lô, "Lên xe đi, anh đưa em về nhà."
An Nguyệt cũng không nói gì, ngồi vào xe xích lô, vừa lên đến liền thấy trên xe có hộp cơm quen thuộc.
"Anh lại đ·á·n·h cơm tháng cho em à?"
"Ừm, dù sao cũng là còn thừa, anh liền gói cho em."
An Nguyệt biết những lời này đều là hắn dùng để dỗ nàng, những món ăn này chỗ nào giống như là còn thừa, phần ăn rất đầy đủ, hơn nữa đều rất mới mẻ nóng hổi, xem xét chính là vừa làm xong liền dùng hộp cơm đựng vào.
"Kỳ thật, anh không cần đ·á·n·h cơm tháng cho em, em về nhà tự mình cũng có thể làm."
"Anh thích làm cho em." Chỉ cần nàng ăn hài lòng, hắn không coi là uổng phí tâm tư.
"Cảm ơn anh." An Nguyệt thật sự rất cảm động.
"Kh·á·c·h sáo với anh làm gì."
Mười phút sau Khương Thừa Nghiệp liền đưa An Nguyệt đến cửa nhà.
"Em mau vào đi thôi."
An Nguyệt sau khi xuống xe, cũng không có lập tức vào nhà ngay, mà là đi đến trước mặt Khương Thừa Nghiệp, chăm chú nhìn hắn nói: "Khương Thừa Nghiệp, anh có nguyện ý làm người yêu của em không?"
Nói ra lời này, An Nguyệt vẫn rất ngượng ngùng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Khương Thừa Nghiệp không ngờ nàng lại đột nhiên nói muốn làm người yêu với mình, nhất thời sững sờ không kịp phản ứng.
An Nguyệt thấy hắn không có phản ứng, cho là hắn không có ý đó với mình, lên tiếng: "Thật x·i·n· ·l·ỗ·i, nếu như anh không muốn, coi như em chưa nói gì."
An Nguyệt định quay người rời đi, Khương Thừa Nghiệp kịp phản ứng lập tức bước xuống xe, giữ nàng lại, "Không, anh... Anh đương nhiên là nguyện ý, An Nguyệt, anh thích em, anh nguyện ý làm người yêu của em."
Lần đầu tiên đưa nàng về nhà, còn có những lần sau này khi giao hàng, hai người thường xuyên có giao lưu, hắn đã sớm dần dần thích nàng.
Hắn chỉ là sợ p·h·át triển quá nhanh sẽ làm nàng sợ, cho nên mới không vội vàng nói chuyện yêu đương với nàng, sợ dọa nàng sợ.
Bây giờ nàng hỏi hắn có nguyện ý làm người yêu với nàng không, hắn tự nhiên là nguyện ý.
"Lời này nên để anh nói mới đúng, anh vốn định đợi một thời gian nữa mới ngỏ lời yêu đương với em, chỉ là sợ nói quá sớm sẽ dọa em."
Bởi vì hắn không biết trong lòng nàng nghĩ gì, trước đó đưa nàng trở về, hai người giao lưu hơn phân nửa đều là những chuyện liên quan đến trong tiệm, hắn sợ mình đột ngột nói muốn yêu đương với người ta, nàng coi mình là lưu manh thì biết làm thế nào.
Hắn cũng chưa từng yêu đương, đối với loại chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cho nên ban đầu muốn đợi đến thời cơ thích hợp rồi nói.
"Em không dễ dàng bị dọa như vậy đâu." Lời này An Nguyệt nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Khương Thừa Nghiệp nghe rõ mồn một.
"Hắc hắc." Khương Thừa Nghiệp ngây ngô gãi đầu.
Hai người cứ như vậy anh nhìn em, em nhìn anh thật lâu, vẫn là Khương Thừa Nghiệp nhìn thấy trong hẻm người đến người đi, lo lắng có người sẽ nói lời ra tiếng vào, lên tiếng:
"Em mau vào nhà đi, không phải đợi chút nữa đồ ăn sẽ nguội mất, ngày mai anh lại đến tiệm đón em."
Nhìn An Nguyệt trở vào, mặt Khương Thừa Nghiệp đều muốn cười thành một đóa hoa, hắn cưỡi lên xe xích lô liền trở về.
---- Mà trong nhà bên này, mọi người chuẩn bị ăn cơm còn không thấy Tứ ca trở về.
Khương Tảo Tảo hiếu kỳ nói: "Tứ ca đâu, anh ấy lại đi đâu rồi?"
Trong khoảng thời gian này, ngày nào nàng cũng thấy hắn rất khuya mới trở về, Khương Tảo Tảo đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Còn có chiếc xe xích lô trong viện cũng thiếu mất một chiếc, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là Tứ ca nàng lái đi.
"Cậu ấy à, khẳng định lại là đi đưa người ta về nhà chứ sao." Thuận Tử cười nói.
"Có ý gì? Anh ấy đi đưa ai về nhà!" Khương mẫu bưng đồ ăn đi vào, vừa vào đến liền nghe thấy lời này của Thuận Tử, hiếu kỳ nói.
Chẳng lẽ lão tứ đứa nhỏ kia đã thông suốt rồi sao?
"Thím, con nói cho thím biết, có khi thím lại sắp có con dâu rồi đấy ạ." Thuận Tử cũng không có giấu giếm, đem những gì hắn biết nói ra, dù sao Thừa Nghiệp ca cũng không nói là không thể nói.
"Con dâu? Nó tìm được người yêu rồi sao?" Khương mẫu chấn kinh.
Đây là chuyện khi nào vậy, sao nàng chưa từng nghe hắn nói qua.
"Con cũng chỉ là suy đoán thôi, dì có thể đợi Thừa Nghiệp ca trở về rồi hỏi hắn xem sao." Hắn chính là hay hỏi, biết được một chút, cụ thể hắn cũng không rõ ràng lắm.
"Mẹ, mẹ đừng k·í·c·h động, dù sao Tứ ca lát nữa sẽ về, chúng ta đợi anh ấy về rồi hỏi lại xem sao." Khương Tảo Tảo cũng rất tò mò Tứ ca nàng đưa ai về.
Nàng còn đang suy nghĩ Tứ ca khi nào có thể thông suốt tìm cho nàng một chị dâu, không ngờ lại nhanh như vậy đã tìm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận