Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 165: An Nguyệt mang thai (length: 8011)

Còn hai ngày nữa là đến Tết, Khương gia tổ chức một bữa tiệc cưới cho Khương Thừa Nghiệp và An Nguyệt.
Tổng cộng bày mười mấy bàn, Khương mẫu và Khương phụ mời tất cả thân bằng hảo hữu đến.
Giới thiệu An Nguyệt cho mọi người nhận biết.
Trong sân, mọi người đang nhiệt nhiệt nháo nháo uống rượu, An Nguyệt và mọi người đang định đi mời rượu, thì nàng đột nhiên cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một hồi.
Bất quá nàng đã cố gắng nhịn xuống.
Bên cạnh Khương Thừa Nghiệp thấy được nàng có vẻ khác thường, có chút lo lắng, "An Nguyệt, nàng làm sao vậy?"
An Nguyệt chậm rãi, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là trong dạ dày có chút không thoải mái."
Khương Thừa Nghiệp nghe nàng nói dạ dày không thoải mái, liền lấy ly rượu trong tay nàng xuống, "Vậy nàng đừng uống rượu, ta đổi cho nàng chén đồ uống."
"Ta không sao."
An Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì, hơn nữa hiện tại nàng đã thấy đỡ hơn nhiều, cũng không có cái cảm giác buồn nôn đột ngột như vừa nãy.
"Không được, nàng vẫn là uống đồ uống đi, dạ dày không thoải mái thì không thể uống rượu."
Khương Thừa Nghiệp đổi cốc rượu thành đồ uống đưa cho nàng.
Hai người lúc này mới đi mời rượu mọi người.
Cũng may là sau đó An Nguyệt không còn xuất hiện cái cảm giác buồn nôn như vừa rồi nữa.
Đợi tiễn hết khách khứa, Khương Thừa Nghiệp liền để An Nguyệt về phòng nghỉ ngơi.
"Ta thật sự không có chuyện gì, nàng xem ta đây không phải đều ổn cả sao?"
An Nguyệt cảm thấy hắn đang chuyện bé xé ra to, bất quá có thể được quan tâm như vậy, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
"Thật sự không có chuyện gì à?" Khương Thừa Nghiệp vẫn cảm thấy không yên lòng.
"Thật sự không có chuyện gì."
Thấy nàng thật sự không giống có chỗ nào không thoải mái, Khương Thừa Nghiệp lúc này mới không nói gì nữa.
Bất quá đến tối lúc ăn cơm, bởi vì thức ăn đều là đồ ăn còn lại từ giữa trưa, những món thịt kia khó tránh khỏi có chút dầu mỡ, giữa trưa An Nguyệt lo lắng dạ dày không thoải mái, nên không có ăn.
Giờ có lẽ cảm thấy thân thể đã ổn, thêm vào Khương Thừa Nghiệp lo lắng nàng giữa trưa không ăn được, liền gắp cho nàng một miếng thịt kho tàu.
An Nguyệt gắp lên đưa vào miệng, vừa mới cho vào miệng, cảm giác buồn nôn giữa trưa lại dâng lên.
Lần này không nhịn được nữa, nàng đặt đũa xuống, che miệng rồi chạy ra ngoài.
Khương Thừa Nghiệp không kịp nghĩ nhiều, cũng vội vàng đặt đũa xuống đuổi theo.
"An Nguyệt đây là làm sao?" Khương mẫu cũng đặt đũa xuống, không yên lòng cùng đi ra xem.
Vừa ra tới liền thấy An Nguyệt ngồi xổm ở cổng, không ngừng nôn, bộ dáng kia thật sự rất khó chịu.
Khương Thừa Nghiệp nhìn thấy cô vợ trẻ của mình khó chịu như vậy cũng có chút đau lòng, giúp nàng vỗ nhẹ phía sau lưng.
"An Nguyệt, nàng rốt cuộc kiểu gì a?" Trong thanh âm Khương Thừa Nghiệp lộ ra một vẻ khẩn trương.
Khương mẫu nhìn An Nguyệt nôn đến khó chịu, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm.
An Nguyệt không lẽ là mang thai rồi!
Khương mẫu vào nhà lấy cho An Nguyệt một chiếc khăn và một chén nước đi ra, lần này đi theo còn có Lâm Yến và mấy người bọn họ.
"Đến, An Nguyệt uống nước súc miệng." Khương Thừa Nghiệp vội vàng nhận lấy chén nước.
An Nguyệt nôn xong, đã dễ chịu hơn một chút, liền uống nước Khương Thừa Nghiệp đưa tới.
Súc miệng xong lại lau qua một chút, Khương Thừa Nghiệp lúc này mới đỡ nàng đứng dậy.
Trên mặt hắn toàn là lo lắng, "An Nguyệt, nàng đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
"Đang yên đang lành sao đột nhiên lại nôn, An Nguyệt, nàng sẽ không phải là có thai rồi chứ."
Lời này của Lâm Yến vừa nói ra, An Nguyệt và Khương Thừa Nghiệp đều dừng lại, mở to hai mắt không dám tin.
"Nhị tẩu nàng nói là thật sao? An Nguyệt có thai!" Khương Thừa Nghiệp có chút kích động.
Ngay cả An Nguyệt cũng có chút khó tin, nhìn chằm chằm vào bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình.
"Cái này ta không xác định, chỉ là nhìn bộ dạng này của An Nguyệt, rất giống với lúc ta mang thai Duyệt Duyệt, ngày mai các ngươi có thể đến bệnh viện huyện kiểm tra một chút."
"Đúng, lão tứ, ngày mai con đưa An Nguyệt đi kiểm tra một chút, ta cũng cảm thấy An Nguyệt hẳn là có thai rồi." Khương mẫu sống nhiều năm như vậy, có một số việc là không có nhìn lầm.
Bất quá cụ thể có phải hay không thì vẫn phải đợi ngày mai đi bệnh viện kiểm tra xong mới biết được.
"Được, vậy ngày mai con sẽ đưa An Nguyệt đi kiểm tra." Nếu là thật thì tốt, Khương Thừa Nghiệp biết An Nguyệt vẫn luôn hi vọng mình có thể mang thai bảo bảo.
Bọn họ kết hôn đã gần nửa năm, thế nhưng bụng của nàng còn không có động tĩnh gì, An Nguyệt trước đó còn lo lắng có phải là do vấn đề thân thể hay không.
Quyết định xong, sáng sớm hôm sau, Khương Thừa Nghiệp liền đưa An Nguyệt đến bệnh viện huyện.
Kết quả là rất khả quan, An Nguyệt thật sự mang thai, hơn nữa đã gần hai tháng.
Cầm được kết quả, Khương Thừa Nghiệp kích động ôm An Nguyệt lên, "An Nguyệt, chúng ta có con rồi, chúng ta thật sự có con rồi."
An Nguyệt ngược lại không nghĩ tới hắn sẽ kích động như vậy, vội vàng nói: "Nàng mau thả ta xuống, đây là đang ở bệnh viện đó."
Hắn vừa mới hô một tiếng, người trong hành lang bệnh viện đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Khiến An Nguyệt cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Khương Thừa Nghiệp cũng lo lắng sẽ làm nàng bị ngã, cẩn thận thả nàng xuống, bất quá nụ cười trên mặt làm sao cũng không giấu được.
Hai người đóng tiền xong, rồi cùng nhau trở về nhà.
Khương mẫu và mọi người đang ở trong nhà chờ tin tức, nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng tiến lên đón.
"Thế nào rồi, An Nguyệt có phải là mang thai không?"
"Đúng vậy mẹ, An Nguyệt mang thai, bác sĩ nói đã gần hai tháng."
"Ôi chao, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Khương mẫu mừng rỡ.
"An Nguyệt, vậy đoạn thời gian này việc trong nhà con cũng đừng làm, phải nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi hầm canh gà bồi bổ thân thể cho con."
Khương mẫu nói là làm, nhanh chóng đi vào chuồng gà bắt một con gà mái béo mập, làm thịt để hầm canh gà cho An Nguyệt uống.
Khương phụ cũng cao hứng, ở trong phòng dặn dò Khương Thừa Nghiệp phải chăm sóc An Nguyệt thật tốt.
"Cha, cái này cha cứ yên tâm đi, An Nguyệt là vợ của con, con đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy."
Khương Tảo Tảo cũng nghe nói An Nguyệt mang thai, cùng ngày liền để Lục Viễn Xuyên đi vào trong huyện mua chút thuốc bổ mang tới.
Bởi vì An Nguyệt mang thai, Khương mẫu liền để nàng ở trong phòng cho tốt.
Bên ngoài trời lạnh như vậy lại còn có tuyết rơi, nếu không cẩn thận bị cảm mạo hoặc là trượt chân thì không tốt chút nào.
An Nguyệt cũng rất trân trọng cái thai này của mình, tự nhiên là rất nghe lời Khương mẫu.
Nhìn thấy Tảo Tảo tới, nàng rất cao hứng, "Tảo Tảo, muội đã đến rồi?"
Khương Tảo Tảo đem đồ vật đặt ở trên giường, cười nói: "Ta nghe nói tỷ mang thai, nên tới xem một chút, thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không."
"Không có, ta rất khỏe, chỉ là mẹ và Thừa Nghiệp có chút khẩn trương, chuyện gì cũng không cho ta làm, ta lúc này rất nhàm chán."
"Tỷ vừa mới mang thai, thai còn chưa ổn định, tự nhiên phải dưỡng cho tốt, hơn nữa bên ngoài băng thiên tuyết địa, tỷ ở trong nhà là tốt nhất." Khương Tảo Tảo ngồi xuống bên cạnh hắn mở miệng.
"Ta biết, chỉ là có chút nhàm chán."
Thật sự rất nhàm chán, nàng đã nhờ Khương Thừa Nghiệp đi vào trong huyện mua cho nàng len về, vừa vặn có thể dùng để giết thời gian.
"Ta có sách, tỷ nếu cảm thấy nhàm chán, ta lấy cho tỷ vài cuốn sách mang sang đây xem được không?"
Nàng trước kia khi nhàm chán thường xuyên đọc sách, có thể dùng để giết thời gian.
"Đừng đừng đừng, ta không muốn đọc sách, ta cứ nhìn thấy sách là đau đầu, hơn nữa ta một chút cũng không xem được, tỷ cũng đừng cầm sách cho ta, ta không muốn nhìn."
Thật vất vả mới không cần phải đi học, nàng không muốn nhìn bất kỳ loại sách nào nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận