Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ
Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 195: Vương Ngữ tại ngươi nơi này công việc? (length: 7890)
Sau khi trở về, Khương Tảo Tảo dùng hơn một ngày để viết xong bài văn, trước đó ghi chép những văn hóa lịch sử kia, khiến nàng hiểu biết không ít, cũng được mở mang tầm mắt, đối với nàng mà nói, phi thường hưởng thụ.
Đợi đến khi giao bản thảo cho Phương ca thẩm định, Phương Lập rất hài lòng.
"Không tệ, không tệ, Khương Tảo Tảo, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi a, bút lực của ngươi quả thật không tệ, thiên văn chương này ta phi thường hài lòng."
Phương Lập rất ít khi khen người, không bị hắn mắng đã là may mắn lắm rồi, ở tòa báo, Khương Tảo Tảo vẫn là người đầu tiên có thể nhận được lời tán dương như vậy của hắn.
Trước kia những người khác mang bản thảo đến cho hắn xem, chỉ cần hắn không mắng chửi người đã là cám ơn trời đất, ai dám mong đợi xa vời hắn khích lệ đâu.
Khương Tảo Tảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng trước khi giao bản thảo còn thấp thỏm trong lòng, hiện tại qua được là tốt rồi.
"Tốt, các ngươi lần này hoàn thành rất tốt, Tống Bình chụp những tư liệu kia cũng rất tốt, tòa báo sẽ dành cho hắn một khoản tiền thưởng nhất định, mà ngươi cùng Triệu Lan Tuệ liền đặc cách cho các ngươi chuyển thành nhân viên chính thức."
"Ta rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi về sau cũng sẽ không khiến ta thất vọng."
Khương Tảo Tảo vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Tạ ơn Phương ca, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngươi."
"Ừm, vậy ngươi đi làm việc đi." Hắn phải đem tư liệu chỉnh lý lại, chọn ra những bài tốt để đăng báo.
Sau khi Khương Tảo Tảo trở về liền đem tin tức tốt này nói cho Lan Tuệ, Triệu Lan Tuệ nghe xong cũng cao hứng.
"Tốt quá rồi, vậy sau này chúng ta sẽ là nhân viên chính thức."
Nàng thuần túy là được ké phúc của Tảo Tảo, nếu không mình cũng không thể nhanh chóng chuyển chính thức như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói: "Tảo Tảo, sau khi tan ca ngươi có việc gì không?"
Khương Tảo Tảo cúi đầu viết đồ vật, nghe được nàng hỏi, ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu, "Không có việc gì a, làm sao vậy?"
"Vậy tan tầm ta mời ngươi ăn cơm đi, ta cái này đều là được ké phúc của ngươi, ngươi không được từ chối a."
"Được a, vậy ngươi dự định mời ta đi đâu ăn cơm?" Khương Tảo Tảo nghe nàng nói, cũng không khách khí với nàng.
"Liền đi nhà ngươi mở Nguyệt Trà Cư đi, vẫn là nhà ngươi mở quán ăn đồ ăn ngon." Triệu Lan Tuệ cũng thèm.
"Được a, không có vấn đề."
Triệu Lan Tuệ còn gọi Tống Bình, "Tống ca, ngươi có muốn đi không?"
Tống Bình cũng không nghĩ tới Triệu Lan Tuệ sẽ gọi mình, nhìn thoáng qua Khương Tảo Tảo, lắc đầu từ chối.
Nếu là trước kia hắn khẳng định sẽ đồng ý đi, nhưng là biết lão công của Tảo Tảo có năng lực như vậy, đối với nàng cũng tốt, lúc trước những ý nghĩ không thiết thực kia của hắn liền bị hắn bỏ đi.
"Không được, ta tan tầm còn có việc khác, hai người các ngươi đi thôi."
Hắn nghĩ rồi, kỳ thật làm đồng nghiệp bình thường cũng không có gì không tốt.
Khương Tảo Tảo rất ưu tú, rất xinh đẹp, nếu hắn không có kết hôn, hắn kiểu gì cũng sẽ dốc sức theo đuổi một phen.
Mà hắn chung quy là không có cơ hội.
Triệu Lan Tuệ thấy vậy cũng không nói gì.
Sau khi tan ca nàng cùng Tảo Tảo hai người liền trực tiếp đi Nguyệt Trà Cư, thời gian này, đến quán ăn cơm rất đông, lầu một cùng lầu hai về cơ bản đã kín chỗ.
"Đều kín chỗ rồi, hay là đi tiệm cơm nhà ngươi đi." Triệu Lan Tuệ có chút hối hận, nàng sao lại quên mất chuyện này, bây giờ đang là giờ cơm mà.
"Không cần, chúng ta đi phòng bao ăn."
Lục Viễn Xuyên ở lầu ba để dành riêng một phòng, chính là vì người một nhà bọn họ, hoặc là Lục Viễn Xuyên muốn dẫn khách tới dùng bữa cũng không cần lo lắng không có chỗ.
Khương Tảo Tảo đi quầy hỏi một chút, biết phòng kia không có ai, hai người liền lên lầu ba, đi vào phòng đã được đặt trước.
Triệu Lan Tuệ không nghĩ tới nhiều người như vậy mà lầu ba vẫn còn phòng trống.
"Tảo Tảo, ngươi chọn đi, ngươi muốn ăn cái gì thì gọi món đó, ta mời hết." Nàng đem thực đơn đưa tới.
"Hào phóng vậy, không lo ta ăn sạch vốn của ngươi à." Khương Tảo Tảo cầm lấy thực đơn, cười nhìn nàng nói.
Bởi vì là quán ăn, có chút đồ ăn ở đây cũng không rẻ.
"Ngươi cứ việc gọi, ta còn sợ ngươi ăn hết vốn của ta chắc." Triệu Lan Tuệ căn bản không lo lắng.
Khương Tảo Tảo cười gọi mấy món, giá cả cũng không tính là đắt, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, gọi nhiều như vậy cũng ăn không hết.
Triệu Lan Tuệ cầm lên xem, lại gọi thêm hai ly nước trái cây, nhân viên phục vụ ghi lại xong liền đi ra ngoài.
Tốc độ lên món ăn vẫn rất nhanh, đây cũng là điểm Triệu Lan Tuệ thích nhất.
Hai người ăn xong liền chuẩn bị trở về, lại ở chỗ rẽ đụng phải một người, nước người kia mang theo đổ hơn phân nửa lên người Triệu Lan Tuệ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Người tới thấy mình đụng phải người, còn hất nước lên quần áo người ta, liền sợ đến mức không ngừng xin lỗi.
"Lan Tuệ, ngươi không sao chứ." Khương Tảo Tảo lo lắng nhìn nàng.
Người kia tựa hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy các nàng, con mắt lập tức trợn to.
"Ta không sao." Triệu Lan Tuệ thật sự không có việc gì, chỉ là quần áo bị ướt.
Lúc này Triệu Lan Tuệ cũng nhìn về phía người vừa mới đụng vào nàng, cũng ngạc nhiên không thôi.
"Ngươi là Vương Ngữ?"
Khương Tảo Tảo nhìn thấy Vương Ngữ, cũng ngây ngẩn cả người.
Vương Ngữ không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy các nàng, sắc mặt nàng có chút khó coi, tranh thủ thời gian cầm đồ vật rời đi.
"Ài... Vương Ngữ." Triệu Lan Tuệ không nghĩ tới nàng nhìn thấy các nàng liền muốn chạy.
"Thôi, đừng đuổi theo."
Khương Tảo Tảo nhìn bóng lưng Vương Ngữ chạy đi, trên người nàng mặc chính là quần áo của nhân viên vệ sinh ở đây, nàng không nghĩ tới Vương Ngữ lại làm nhân viên vệ sinh ở chỗ này.
"Vương Ngữ làm việc ở chỗ ngươi?" Triệu Lan Tuệ vừa mới cũng chú ý tới Vương Ngữ mặc trên người chính là quần áo của nhân viên vệ sinh, tò mò nói.
Khương Tảo Tảo lắc đầu, "Ta cũng không rõ ràng."
Nhưng nhìn Vương Ngữ mặc bộ quần áo lao động kia đúng là quần áo trong tiệm các nàng.
Hiện tại quán ăn nhận người là có người đặc biệt phụ trách, hơn nữa chuyện ở đây nàng về cơ bản đều mặc kệ, là Lục Viễn Xuyên trông coi.
Nàng thật sự không biết Vương Ngữ vậy mà lại làm việc ở chỗ này.
"Nhìn Vương Ngữ bây giờ, dường như sống không được tốt lắm." Vừa mới nhìn thấy Vương Ngữ lần đầu, Triệu Lan Tuệ suýt chút nữa không nhận ra.
So sánh với Vương Ngữ tướng mạo thanh tú trước kia, nàng bây giờ còn đâu dáng vẻ trước kia, làn da thô ráp, còn lộ ra đặc biệt già nua, nếu không phải mình nhận biết nàng, còn tưởng rằng nàng hơn ba mươi tuổi.
"Thôi, chúng ta vẫn là đừng để ý." Vương Ngữ hẳn là không muốn gặp các nàng nhất, không phải vừa mới cũng sẽ không chạy.
"Ta cũng không muốn quản, chỉ là không nghĩ ra nàng bây giờ sẽ làm loại công việc của nhân viên vệ sinh này."
Nếu Vương Ngữ không có thôi học, có lẽ bây giờ cũng có thể được phân đến một công việc tốt.
Sai lầm chính là nàng đã chọn sai đường, cùng người khác có con không nói, còn nguyện ý vì nam nhân kia mà thôi học.
Triệu Lan Tuệ và Khương Tảo Tảo đều cho rằng Vương Ngữ là tự nguyện thôi học, thật tình không biết Vương Ngữ căn bản không muốn thôi học, nếu không phải Vương Đại Dũng cầm giấy kết hôn với nàng, lão sư cũng căn bản sẽ không cho Vương Ngữ thôi học.
Đợi hai người các nàng rời đi, Vương Ngữ bên này cũng mang theo nước chạy về phòng chứa đồ.
Nàng dựa lưng vào cửa, sắc mặt rất khó coi, nàng không nghĩ tới lại gặp Triệu Lan Tuệ bọn họ ở đây.
Đoạn thời gian trước nàng trốn thoát khỏi nhà kia, còn trộm hết tiền của mẹ Vương Đại Dũng...
Đợi đến khi giao bản thảo cho Phương ca thẩm định, Phương Lập rất hài lòng.
"Không tệ, không tệ, Khương Tảo Tảo, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi a, bút lực của ngươi quả thật không tệ, thiên văn chương này ta phi thường hài lòng."
Phương Lập rất ít khi khen người, không bị hắn mắng đã là may mắn lắm rồi, ở tòa báo, Khương Tảo Tảo vẫn là người đầu tiên có thể nhận được lời tán dương như vậy của hắn.
Trước kia những người khác mang bản thảo đến cho hắn xem, chỉ cần hắn không mắng chửi người đã là cám ơn trời đất, ai dám mong đợi xa vời hắn khích lệ đâu.
Khương Tảo Tảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng trước khi giao bản thảo còn thấp thỏm trong lòng, hiện tại qua được là tốt rồi.
"Tốt, các ngươi lần này hoàn thành rất tốt, Tống Bình chụp những tư liệu kia cũng rất tốt, tòa báo sẽ dành cho hắn một khoản tiền thưởng nhất định, mà ngươi cùng Triệu Lan Tuệ liền đặc cách cho các ngươi chuyển thành nhân viên chính thức."
"Ta rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi về sau cũng sẽ không khiến ta thất vọng."
Khương Tảo Tảo vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Tạ ơn Phương ca, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngươi."
"Ừm, vậy ngươi đi làm việc đi." Hắn phải đem tư liệu chỉnh lý lại, chọn ra những bài tốt để đăng báo.
Sau khi Khương Tảo Tảo trở về liền đem tin tức tốt này nói cho Lan Tuệ, Triệu Lan Tuệ nghe xong cũng cao hứng.
"Tốt quá rồi, vậy sau này chúng ta sẽ là nhân viên chính thức."
Nàng thuần túy là được ké phúc của Tảo Tảo, nếu không mình cũng không thể nhanh chóng chuyển chính thức như vậy.
Nàng nhỏ giọng nói: "Tảo Tảo, sau khi tan ca ngươi có việc gì không?"
Khương Tảo Tảo cúi đầu viết đồ vật, nghe được nàng hỏi, ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu, "Không có việc gì a, làm sao vậy?"
"Vậy tan tầm ta mời ngươi ăn cơm đi, ta cái này đều là được ké phúc của ngươi, ngươi không được từ chối a."
"Được a, vậy ngươi dự định mời ta đi đâu ăn cơm?" Khương Tảo Tảo nghe nàng nói, cũng không khách khí với nàng.
"Liền đi nhà ngươi mở Nguyệt Trà Cư đi, vẫn là nhà ngươi mở quán ăn đồ ăn ngon." Triệu Lan Tuệ cũng thèm.
"Được a, không có vấn đề."
Triệu Lan Tuệ còn gọi Tống Bình, "Tống ca, ngươi có muốn đi không?"
Tống Bình cũng không nghĩ tới Triệu Lan Tuệ sẽ gọi mình, nhìn thoáng qua Khương Tảo Tảo, lắc đầu từ chối.
Nếu là trước kia hắn khẳng định sẽ đồng ý đi, nhưng là biết lão công của Tảo Tảo có năng lực như vậy, đối với nàng cũng tốt, lúc trước những ý nghĩ không thiết thực kia của hắn liền bị hắn bỏ đi.
"Không được, ta tan tầm còn có việc khác, hai người các ngươi đi thôi."
Hắn nghĩ rồi, kỳ thật làm đồng nghiệp bình thường cũng không có gì không tốt.
Khương Tảo Tảo rất ưu tú, rất xinh đẹp, nếu hắn không có kết hôn, hắn kiểu gì cũng sẽ dốc sức theo đuổi một phen.
Mà hắn chung quy là không có cơ hội.
Triệu Lan Tuệ thấy vậy cũng không nói gì.
Sau khi tan ca nàng cùng Tảo Tảo hai người liền trực tiếp đi Nguyệt Trà Cư, thời gian này, đến quán ăn cơm rất đông, lầu một cùng lầu hai về cơ bản đã kín chỗ.
"Đều kín chỗ rồi, hay là đi tiệm cơm nhà ngươi đi." Triệu Lan Tuệ có chút hối hận, nàng sao lại quên mất chuyện này, bây giờ đang là giờ cơm mà.
"Không cần, chúng ta đi phòng bao ăn."
Lục Viễn Xuyên ở lầu ba để dành riêng một phòng, chính là vì người một nhà bọn họ, hoặc là Lục Viễn Xuyên muốn dẫn khách tới dùng bữa cũng không cần lo lắng không có chỗ.
Khương Tảo Tảo đi quầy hỏi một chút, biết phòng kia không có ai, hai người liền lên lầu ba, đi vào phòng đã được đặt trước.
Triệu Lan Tuệ không nghĩ tới nhiều người như vậy mà lầu ba vẫn còn phòng trống.
"Tảo Tảo, ngươi chọn đi, ngươi muốn ăn cái gì thì gọi món đó, ta mời hết." Nàng đem thực đơn đưa tới.
"Hào phóng vậy, không lo ta ăn sạch vốn của ngươi à." Khương Tảo Tảo cầm lấy thực đơn, cười nhìn nàng nói.
Bởi vì là quán ăn, có chút đồ ăn ở đây cũng không rẻ.
"Ngươi cứ việc gọi, ta còn sợ ngươi ăn hết vốn của ta chắc." Triệu Lan Tuệ căn bản không lo lắng.
Khương Tảo Tảo cười gọi mấy món, giá cả cũng không tính là đắt, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, gọi nhiều như vậy cũng ăn không hết.
Triệu Lan Tuệ cầm lên xem, lại gọi thêm hai ly nước trái cây, nhân viên phục vụ ghi lại xong liền đi ra ngoài.
Tốc độ lên món ăn vẫn rất nhanh, đây cũng là điểm Triệu Lan Tuệ thích nhất.
Hai người ăn xong liền chuẩn bị trở về, lại ở chỗ rẽ đụng phải một người, nước người kia mang theo đổ hơn phân nửa lên người Triệu Lan Tuệ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Người tới thấy mình đụng phải người, còn hất nước lên quần áo người ta, liền sợ đến mức không ngừng xin lỗi.
"Lan Tuệ, ngươi không sao chứ." Khương Tảo Tảo lo lắng nhìn nàng.
Người kia tựa hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc, vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy các nàng, con mắt lập tức trợn to.
"Ta không sao." Triệu Lan Tuệ thật sự không có việc gì, chỉ là quần áo bị ướt.
Lúc này Triệu Lan Tuệ cũng nhìn về phía người vừa mới đụng vào nàng, cũng ngạc nhiên không thôi.
"Ngươi là Vương Ngữ?"
Khương Tảo Tảo nhìn thấy Vương Ngữ, cũng ngây ngẩn cả người.
Vương Ngữ không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy các nàng, sắc mặt nàng có chút khó coi, tranh thủ thời gian cầm đồ vật rời đi.
"Ài... Vương Ngữ." Triệu Lan Tuệ không nghĩ tới nàng nhìn thấy các nàng liền muốn chạy.
"Thôi, đừng đuổi theo."
Khương Tảo Tảo nhìn bóng lưng Vương Ngữ chạy đi, trên người nàng mặc chính là quần áo của nhân viên vệ sinh ở đây, nàng không nghĩ tới Vương Ngữ lại làm nhân viên vệ sinh ở chỗ này.
"Vương Ngữ làm việc ở chỗ ngươi?" Triệu Lan Tuệ vừa mới cũng chú ý tới Vương Ngữ mặc trên người chính là quần áo của nhân viên vệ sinh, tò mò nói.
Khương Tảo Tảo lắc đầu, "Ta cũng không rõ ràng."
Nhưng nhìn Vương Ngữ mặc bộ quần áo lao động kia đúng là quần áo trong tiệm các nàng.
Hiện tại quán ăn nhận người là có người đặc biệt phụ trách, hơn nữa chuyện ở đây nàng về cơ bản đều mặc kệ, là Lục Viễn Xuyên trông coi.
Nàng thật sự không biết Vương Ngữ vậy mà lại làm việc ở chỗ này.
"Nhìn Vương Ngữ bây giờ, dường như sống không được tốt lắm." Vừa mới nhìn thấy Vương Ngữ lần đầu, Triệu Lan Tuệ suýt chút nữa không nhận ra.
So sánh với Vương Ngữ tướng mạo thanh tú trước kia, nàng bây giờ còn đâu dáng vẻ trước kia, làn da thô ráp, còn lộ ra đặc biệt già nua, nếu không phải mình nhận biết nàng, còn tưởng rằng nàng hơn ba mươi tuổi.
"Thôi, chúng ta vẫn là đừng để ý." Vương Ngữ hẳn là không muốn gặp các nàng nhất, không phải vừa mới cũng sẽ không chạy.
"Ta cũng không muốn quản, chỉ là không nghĩ ra nàng bây giờ sẽ làm loại công việc của nhân viên vệ sinh này."
Nếu Vương Ngữ không có thôi học, có lẽ bây giờ cũng có thể được phân đến một công việc tốt.
Sai lầm chính là nàng đã chọn sai đường, cùng người khác có con không nói, còn nguyện ý vì nam nhân kia mà thôi học.
Triệu Lan Tuệ và Khương Tảo Tảo đều cho rằng Vương Ngữ là tự nguyện thôi học, thật tình không biết Vương Ngữ căn bản không muốn thôi học, nếu không phải Vương Đại Dũng cầm giấy kết hôn với nàng, lão sư cũng căn bản sẽ không cho Vương Ngữ thôi học.
Đợi hai người các nàng rời đi, Vương Ngữ bên này cũng mang theo nước chạy về phòng chứa đồ.
Nàng dựa lưng vào cửa, sắc mặt rất khó coi, nàng không nghĩ tới lại gặp Triệu Lan Tuệ bọn họ ở đây.
Đoạn thời gian trước nàng trốn thoát khỏi nhà kia, còn trộm hết tiền của mẹ Vương Đại Dũng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận