Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ

Tám Số Không: Cẩu Thả Hán Lưu Manh Yếu Ớt Tiểu Tức Phụ - Chương 162: Ngươi tối hôm qua giày vò, trong lòng ngươi không có điểm số sao (length: 7614)

"Ngươi cái gì mà ngươi." Mẹ Lục mở miệng ngắt lời, sắc mặt rất khó coi, "Ta nói cho ngươi biết Lý Kim Hoa, kia là tiệm do con ta mở, nó tìm ai làm là chuyện của nó, còn chưa tới phiên người khác tới khoa tay múa chân, coi như có chọn người vào tiệm làm, thì cũng phải để cho Đại ca, Nhị ca của nó đi, còn chưa tới phiên người ngoài."
"Đi đi đi, ta còn tưởng rằng các ngươi thật là đến thăm Viễn Xuyên bọn chúng, thì ra là đang nhắm tới chuyện này, nếu sớm biết, ta đã không nên thả các ngươi vào."
Mẹ Lục đem ba đứa nhỏ mang tới, để Tiểu Thuân mang về phòng.
Sau đó liền cầm đồ vật bọn họ mang tới, nhét trả lại vào trong lòng bọn họ, đuổi người đi.
Lý thẩm bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí ngay cả phản ứng đều không kịp, một đám người liền bị đẩy ra đến cổng.
"Rầm" một tiếng, cửa lớn bị mẹ Lục đóng mạnh lại, một đám người mới hoàn hồn.
Lý thẩm sắc mặt cũng rất khó coi, "xì" một tiếng, "Người nào a, đều là cùng thôn, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp."
"Ta đã nói là không được mà, ngươi cứ muốn tới, lần này hay rồi, quan hệ mấy nhà đều căng cả rồi." Trong đó một người bất mãn oán trách.
"Đúng vậy, Lục Viễn Xuyên này có năng lực, nói không chừng sau này chúng ta còn có chuyện khác muốn nhờ hắn giúp đỡ, lúc này thành ra như vậy, sau này có chuyện gì đều không tiện mở miệng."
Lý Kim Hoa thấy mọi người đều đang chỉ trích mình, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Đây là vấn đề của một mình ta sao? Các ngươi không phải cũng là muốn cho con cái các ngươi đi Kinh thị làm việc, để cho các ngươi kiếm được nhiều tiền hơn sao."
"Hiện tại biến thành như vậy, các ngươi lại đem tất cả nước bẩn đổ lên người ta."
"Sớm biết như vậy, ta đã không nên gọi các ngươi cùng đi, nói không chừng nể mặt ta, Viễn Xuyên sẽ đồng ý, làm gì có chuyện bị đuổi ra như vầy."
Thật sự là hảo tâm không có hảo báo, hôm qua bọn họ nhìn thấy Lục Viễn Xuyên lái xe hơi nhỏ trở về, nàng cũng không tin các nàng không đỏ mắt.
Lúc đó nàng cũng chỉ là vô tình nhắc một câu, muốn cho con trai mình đi theo Lục Viễn Xuyên làm, liền bị các nàng nghe được.
Có người, con trai trong nhà cả ngày không có việc gì, cũng đều muốn cho con mình cùng đi.
Cho nên mới có màn này ngày hôm nay.
Lý Kim Hoa cầm đồ vật, giận đùng đùng về nhà.
Những người khác hai mặt nhìn nhau một phen, cũng đều riêng phần mình trở về.
Gần giữa trưa Khương Tảo Tảo mới tỉnh ngủ.
Lục Viễn Xuyên lúc này vừa vặn vào nhà, nhìn thấy vợ mình đã tỉnh, hắn nhanh chân đi tới.
"Vợ, em tỉnh rồi à?"
"Mấy giờ rồi." Khương Tảo Tảo dụi dụi mắt, vươn tay về phía Lục Viễn Xuyên.
Lục Viễn Xuyên thấy vợ mình muốn dậy, liền đỡ nàng ngồi dậy.
Tay đặt lên vòng eo thon của nàng nhẹ nhàng xoa, "Sao rồi, eo còn mỏi không?"
Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới, Khương Tảo Tảo liền không nhịn được oán trách lườm hắn một cái.
"Anh nói xem, tối hôm qua anh giày vò em, trong lòng anh không biết sao?"
Bọn họ đã kết hôn nhiều năm rồi, nam nhân này sao mỗi lần đều như chưa được ăn no, mỗi lần đều giày vò nàng không nhẹ.
Lục Viễn Xuyên cười hắc hắc, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt, "Đây còn không phải là do vợ quá tốt sao."
Tốt đến mức khiến hắn ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nếu không phải lo lắng thân thể vợ, tối hôm qua mấy lần kia sao đủ.
"Anh là đồ hỗn đản." Khương Tảo Tảo ngượng ngùng đỏ mặt, tên hỗn đản này lời gì cũng dám nói.
"Được được được, anh là hỗn đản, được chưa, eo còn mỏi không, có xuống giường được không?" Bàn tay hắn vẫn còn đặt tại bên hông non mịn của nàng, nhẹ nhàng ấn.
Ấn một lát, Khương Tảo Tảo đã dễ chịu hơn nhiều.
"Muốn đứng lên, em đói bụng, em muốn ăn đồ anh làm cho em." Nàng tức giận nói.
Lục Viễn Xuyên trong mắt ngậm ý cười, "Được, anh làm cho em, em mặc quần áo vào đi."
Hắn cầm quần áo, tỉ mỉ mặc cho nàng, lại đi rót nước rửa mặt, lấy sẵn kem đánh răng cho nàng, rồi đi ra ngoài phòng bếp bắt đầu làm đồ ăn.
Khương Tảo Tảo đánh răng xong, rửa mặt xong, lại đi tìm bọn nhỏ.
Bọn chúng bây giờ đang ở trong phòng khách chơi, Noãn Noãn ngồi trên một chiếc xe ba bánh, Tiểu Thuân đang cẩn thận đẩy Noãn Noãn đi.
Noãn Noãn rất cao hứng, cười đến nước miếng chảy ra.
Chân ngắn cứ đạp không ngừng, bởi vì chân ngắn, chỉ có đầu ngón chân là hơi chạm được mặt đất, trên cơ bản đều là Tiểu Thuân đẩy nàng đi.
"Cha mẹ." Khương Tảo Tảo gọi.
"Ai, Tảo Tảo tới rồi, con mau lại đây, Noãn Noãn nha đầu này chơi rất là vui vẻ." Trong mắt Lục mẫu mang theo ý cười.
Khương Tảo Tảo đến gần, nhìn Noãn Noãn ngồi xe ba bánh, khó hiểu hỏi: "Mẹ, xe này ở đâu ra vậy?"
Xe này rất mới, xem ra giống như là vừa mua.
"Đây là cha con mua, nói bọn nhỏ về để cho chúng chơi, con nhìn xem, bọn chúng chơi vui như thế nào."
Noãn Noãn nhìn thấy mẹ, đôi chân mập mạp đạp càng nhanh hơn.
"Miệng còn không ngừng gọi mẹ, mẹ."
Tiểu lão đại và tiểu lão tam ngồi trên mặt đất, nhìn thấy mẹ, lập tức bỏ đồ vật trong tay xuống, đứng dậy chạy về phía nàng.
"Mẹ..."
Hai đứa cùng chạy tới, mỗi đứa ôm một bên chân Khương Tảo Tảo.
Noãn Noãn lúc này cũng không cần xe, vội vàng muốn xuống xe, cũng muốn mẹ ôm.
Bởi vì có chút sốt ruột, lúc xuống xe, không đứng vững, trực tiếp ngã một cái.
Tiểu Thuân ở bên cạnh vội vàng bế lên.
Noãn Noãn ngã cũng không khóc, được ca ca bế xong cũng chạy về phía mẹ.
Khương Tảo Tảo có chút đau lòng, chờ nàng chạy đến gần, liền hỏi: "Sao rồi, có ngã đau không?"
"Không đau, không đau." Noãn Noãn xoay người vỗ vỗ đầu gối nhỏ, tỏ vẻ mình thật sự không có bị đau.
"Lần sau cẩn thận một chút, nếu ngã đau, con sẽ khóc nhè đó."
"Ừm ân, con biết rồi." Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, mấy đứa bé nhà Đại ca và Nhị ca liền đến tìm tam bào thai chơi.
Hôm qua tam bào thai đã quen biết các ca ca tỷ tỷ, cho nên hôm nay mọi người cùng chơi, tam bào thai không sợ người lạ, ngược lại mấy đứa còn chơi rất vui.
Khương Tảo Tảo rảnh rỗi không có việc gì, liền cùng Lục Viễn Xuyên về nhà mẹ đẻ một chuyến, còn mang theo không ít đồ.
Nàng mua cho các cháu trai, cháu gái mình không ít đồ.
Vừa đến cổng, đúng lúc nhìn thấy Nhị ca, Nhị tẩu vừa bán hàng xong trở về sớm.
"Tảo Tảo, Viễn Xuyên, sao hai đứa lại tới đây." Khương Thừa Công dừng xe, khóe môi hơi cong, cười nói.
Hôm qua đã biết bọn họ về, còn tính lát nữa qua thăm bọn họ.
"Nhị ca, Nhị tẩu, em tới thăm mọi người, còn có các cháu trai và cháu gái nữa, hai người vừa làm xong trở về sao?"
Lâm Yến từ ghế sau xuống, cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này tuyết đường không dễ đi, nên về hơi muộn."
"Hai đứa mau vào đi, bên ngoài này lạnh lắm." Lâm Yến tới giúp mang đồ, dẫn bọn họ vào nhà.
Vào trong sân, Lâm Yến còn hướng trong phòng gọi to, "Cha mẹ, Tảo Tảo tới rồi."
An Nguyệt từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy Tảo Tảo, nụ cười trên mặt không giấu được, "Tảo Tảo, con đến rồi, mau vào đi."
"Tứ tẩu." Khương Tảo Tảo gọi, cả đoàn người cùng nhau vào nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận