Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 565: Ngươi không làm gì được ta

Giống như lần đầu nhận biết Tần Thiên Liệt vậy.
Một vị Đà chủ nho nhỏ ở dưới tay hắn, thế mà vẫn âm thầm cất giấu lực lượng mà hắn không hề hay biết, hơn nữa còn trở thành Tông chủ mới của Thần Vũ tông!
Thực sự là buồn cười đến cực điểm!
Khó trách Ngô trưởng lão nói trong lòng người này chất chứa nhiều oán hận, có rất nhiều cứ điểm!
Tuy nhiên!
Trên mặt Giáo chủ Nguyên Linh giáo chẳng mấy chốc đã nổi lên nụ cười tươi nồng đậm, cười to nói: "Ha ha ha ha, thú vị, thật là thú vị, Tần đà chủ, bất ngờ mà ngươi mang tới cho ta còn muốn lớn hơn so Hiên Viên Thành mang tới!"
"Có đúng không, tiếp theo chỉ sợ Giáo chủ sẽ càng cảm thấy bất ngờ hơn."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, ngón tay chỉ vào Giáo chủ Nguyên Linh giáo nói: "Thật ra thì ta vẫn luôn muốn thử xem cực hạn của ta đến cùng là ở đâu, hôm nay, thỉnh Giáo chủ thành toàn!"
"Bằng ngươi?"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo hừ lạnh, rất là khinh thường.
Một tên Đà chủ nho nhỏ, cho dù tâm trí có thâm trầm đến thế nào đi nữa thì sao!
Ở dưới Thần Linh huyết mạch của hắn, đã định sẵn không chịu nổi một kích.
"Đúng, bằng ta!"
Ầm!
Đột nhiên, thân thể Dương Phóng rung động, khí thế trong cơ thể lại trèo cao lên lần nữa, trùng trùng điệp điệp như là thủy triều vô tận, sóng lớn vỗ bờ.
Côn Bằng Tam biến!
Đệ nhất biến!
Soạt!
Bộ giáp màu đen bị kéo căng đến mức gần như phát ra âm thanh trầm đục chói tai, trên dưới toàn thân tỏa ra ánh sáng đen càng mượt mà hơn, ánh sáng rực rỡ làm cho người rung động.
Không chỉ có như thế!
Dương Phóng lật bàn tay một cái, Long trảo màu đen xuất hiện, trong nháy mắt dung nhập vào trên bàn tay phải của hắn, dữ dội vặn vẹo, khí tức kinh khủng, từng mảng vảy dày nhanh chóng bao phủ lòng bàn tay.
Toàn bộ lòng bàn tay nhanh chóng trở nên càng lúc càng rộng, trong nháy mắt trở nên lớn như chậu rửa mặt, năm ngón tay dữ tợn, giống như ác long kinh khủng, muốn nhắm người mà thôn phệ.
Võ trang đầy đủ!
Ra hết át chủ bài!
Trong lúc nhất thời, khí thế trên người Dương Phóng trèo cao như vô hạn, lôi điện đan xen với sát khí, trong lúc đó còn kèm theo cả ánh lửa, khí tức cuộn trào, cả người lập tức cường đại hơn không biết bao nhiêu so với trước đó.
Cho dù là Giáo chủ Nguyên Linh giáo trong nháy mắt đều trầm xuống, thu hồi sự khinh thường và xem nhẹ.
Giờ khắc này!
Hắn thực sự cảm nhận được một cỗ uy hiếp từ trên người Dương Phóng!
Nếu là như trước đây hắn chưa nhận tổn thương, có lẽ còn sẽ không cảm thấy gì, nhưng hắn bị Tà Thần gây thương tích, thân thể bị ảnh hưởng lớn, vào lúc này không thể không đối đãi một cách thận trọng.
"Giáo chủ Nguyên Linh giáo, xin chỉ giáo!"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
"Không biết sống chết!"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo cũng lạnh giọng nói: "Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu Thần Linh huyết mạch là có ý vị như thế nào?"
Ầm!
Thân thể Dương Phóng đột nhiên vọt tới, thúc giục toàn bộ bug trên người, hào quang dâng trào, lôi điện chói mắt, sức chiến đấu ở trên cơ sở vốn có đã mở rộng tăng không biết bao nhiêu.
Lập tức một móng vuốt hung hăng quét tới, hỏa quang (ánh lửa) và lôi quang (ánh chớp) đan xen nhau.
Bên trong Long trảo dâng trào ra sát khí vô tận.
Giống như một con Huyền âm Ma Long chân chính trực tiếp sống lại vậy, khí tức kinh thiên động địa.
"Chết!"
Giáo chủ Nguyên Linh giáo quát lạnh, khí tức trên người cuộn trào mãnh liệt, kiếm gãy màu đỏ trong tay lại phát ra hào quang sáng chói một lần nữa, sau đó xoay tròn lên, lập tức dùng sức bổ thẳng về phía thân thể Dương Phóng.
Thần uy vô tận, hùng mạnh và đáng sợ.
Với tư cách là một thanh sát khí của Thần linh, thanh kiếm gãy này đáng sợ một cách đáng kinh ngạc.
Cho dù là được Chiến giáp bảo vệ cơ thể, Dương Phóng vẫn cảm thấy da thịt nhói đau, giống như có vô số cương châm nhốn nháo trong lỗ chân lông, ngay cả hồn phách dường như cũng bị người nắm chặt.
"Rống!"
Dương Phóng đột nhiên rống to, phát động Lôi âm, kinh thiên động địa, thiên uy cuộn trào.
Giống như vị Chúa Tể chi vương vô thượng đột nhiên thức tỉnh, thần uy kinh khủng lại ảnh hưởng tới thế gian một lần nữa.
Ầm ầm!
Tiếng vổ vang đáng sợ vang vọng đất trời, ở dưới tình huống thực lực Dương Phóng bạo tăng, cho dù là Giáo chủ Nguyên Linh giáo cũng bị chấn nhiếp tới hồn phách nao nao, hành động chậm chạp.
Kiếm gãy của Thần linh trong tay giống như cũng chịu phải ảnh hưởng, sát khí nồng nặc và ý chí của thần linh trên đó lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
Keng!
Tia lửa bắn tung tóe, lực lượng kinh khủng.
Dương Phóng vỗ một chưởng vòa trên kiếm gãy của Giáo chủ Nguyên Linh giáo, lực lượng kinh khủng đánh cho kiếm gãy màu máu thiếu chút nữa rời khỏi tay, nhưng Giáo chủ Nguyên Linh giáo không hổ là nửa bước Thánh Linh cảnh, cộng thêm có Thiên Thần kiếm (kiếm gãy) hộ thể, chẳng mấy chốc đã tỉnh lại từ trong sự chấn nhiếp, trong mắt phát ra ánh sáng sáng chói, đột nhiên hét lớn, liều lĩnh đánh về phía Dương Phóng.
Ầm ầm ầm ầm!
Âm thanh kinh khủng, dao động kinh thiên.
Hai bên nhanh chóng lao vào nhau.
Dương Phóng gần như đã triển khai toàn bộ sức chiến đấu, Lôi âm và các loại thủ đoạn thi triển điên cuồng, mỗi đòn đều ẩn chứa một sức mạnh điên cuồng không xác định, nhưng cho dù là vậy, dường như cũng không chiếm được chỗ tốt gì từ trong tay của đối phương.
Thực lực Giáo chủ Nguyên Linh giáo cao thâm đáng sợ.
Kiếm gãy trong tay không hổ là đứng đầu trong tam đại Thánh khí!
Uy lực không tưởng tượng được.
Đảo mắt hơn mười chiêu trôi qua.
"Tần Thiên Liệt, ngươi không làm gì được ta."
Giáo chủ Nguyên Linh giáo phát ra tiếng gầm thét, "Liệt Thiên trảm!"
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận