Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 471: Đây chính là lý do các ngươi phản bội sao?

. . .
Ở sau khi Dương Phóng vừa mới rời đi không lâu.
Sau lưng là đống thi thể nằm ngổn ngang.
Trong khu rừng tối tăm.
Liên tục mấy bóng người đang bay nhanh tới.
Người cầm đầu là một người đàn ông mặc áo bào đen, trên người hắn làn da trắng nõn mịn màng, có hơi dọa người, là loại màu trắng không bình thường, giống như phát sáng trong bóng tối vậy
Càng kỳ quái chính là khí tức trên người hắn âm u lạnh lẽo, giống như Tà Linh.
Nhưng lại tinh khiết hơn rất nhiều so với Tà Linh.
Lạch cạch!
Người đàn ông mặc áo bào đen, bàn chân rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ xíu, phát ra một tiếng động nhỏ, đôi mắt đen láy quét qua thi thể trên mặt đất, bàn chân đá nhẹ vào một tên Ngư nhân thất khiếu (Các bộ phận có lỗ trên khuôn mặt) chảy máu, lạnh lùng nói, "Lại là bị độc mà chết, xem ra xuất hiện một tên Độc sư!"
"Tà ... Tà Mẫu đại nhân, vậy còn đuổi theo không?"
Một tên cao thủ tổ chức Tà Đạo cẩn thận hỏi.
"Không cần, nhân vật nhỏ mà thôi, mục tiêu của ta là những Viện chủ khác!"
Người đàn ông mặc áo bào đen lạnh giọng nói.
"Nhưng thương thế của ngài?"
"Không sao, cự kình của Trần Bưu tuy rằng có uy lực không nhỏ, nhưng lại không đả thương được bản nguyên của ta, chút thương thế này không ảnh hưởng tới ta được."
Người đàn ông áo bào đen lạnh giọng mở miệng.
Bàn chân giẫm mạnh, điên cuồng lao nhanh về phía nơi xa.
Mọi người bên cạnh thi triển khinh công, thu nhau theo đằng sau lưng hắn.
Tuyệt đối không có bất kỳ người nào có thể tưởng tượng được, thân phận hiện tại của người đàn ông mặc áo bào đen này lại sẽ là một tôn Tà Mẫu chuyển sinh!
Trước đây không lâu, chiến một trận với Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện, lưỡng bại câu thương.
Nhưng người đàn ông này chỉ mấy canh giờ khôi phục là đã hoàn hảo giống như lúc ban đầu.
. . .
Vân Long lĩnh.
Thế núi không cao.
Nhưng lại mọc đầy thực vật kỳ dị, khiến cho địa thế phức tạp, có thể ẩn nấp.
Nhưng dù địa hình có tốt đến đâu, dưới sự truy đuổi của hàng trăm cao thủ, các đệ tử của Hải Sa viện và Cự Kình viện cũng đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, vào lúc này từng tên đều sắc mặt trắng bệch, trên người nhuốm máu.
Rất nhiều người sau lưng đều trúng mũi tên.
Ban đầu hai viện bọn họ tổng cộng có tới hơn trăm người, nhưng bây giờ lao tới nơi này cũng chỉ còn lại có hơn ba mươi người.
Hơn nữa chân khí của mỗi một người vào lúc này đều tiêu hao quá độ, chỉ còn lại có lực lượng thở dốc.
"Viện Viện, chạy, chạy mau, đừng quản ta."
Tống Thục Mai khí tức suy yếu, được thiếu nữ váy tím đỡ lấy, trong miệng không ngừng thúc giục đối phương chạy đi.
Thiếu nữ váy tím nở ra nụ cười thảm.
Chạy?
Lúc này bị kẻ địch mạnh vây quanh, bọn họ còn có thể chạy tới chỗ nào?
Mắt thấy bóng người lấp lóe nơi xa, thiếu nữ váy tím cắn chặt bờ môi, nắm lấy trường kiếm một lần nữa, sắc mặt tái mét, chuẩn bị liều mạng.
Xoát xoát xoát!
Từng tên cường giả tiếp cận tới từ đằng xa, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở khoảng cách không xa với mọi người.
Lít nha lít nhít, chừng tới hơn mấy trăm người.
Ngư nhân, tổ chức Tà Đạo, Kim Cương viện, Vân Ưng viện, còn có Phá Quân và Cự Môn bên trong Thất Đại Tinh Thần.
Riêng là cao thủ Siêu phẩm là đã có ba người.
"Ha ha, Tống sư muội, Phương sư muội, cần gì phải chạy?"
Một tên thanh niên của Vân Ưng viện lộ ra nụ cười mỉm, trên người mặc trường sam, lễ độ ôn tồn.
Hắn chính là con trai của Viện chủ Vân Ưng viện.
Tên là Trần Vân Sơn, ba năm trước đây ở dưới sự trợ giúp của Viện chủ Vân Ưng viện đã tấn thăng đến Siêu phẩm, đặc biệt ở nửa đường chạy đến.
"Phi!"
Thiếu nữ váy tím tên Phương Viện Viện hung tợn phi một cái nói: "Ta thật đúng là mù hai con mắt, không thể nhìn ra bộ mặt thật của Vân Ưng viện các ngươi!"
Trần Vân Sơn sắc mặt trầm xuống, lộ ra một chút lạnh lùng.
"Phương sư muội, cần gì phải nói ta như vậy? Nếu không phải Đông Phương Bạch xử sự bất công, Thần Vũ tông lại há có thể rơi vào kết quả hôm nay?"
"Đây chính là lý do các ngươi phản bội sao?"
Phương Viện Viện cười lạnh.
"Ngoài cái lỳ do này thì còn có rất nhiều, có một số lý do ta cũng không muốn nhiều lời, bởi vì nói cũng không thay đổi được cái gì."
Trần Vân Sơn bình tĩnh mở miệng nói: "Thế gian này giống như một ván cờ, ta và ngươi cũng chỉ là những quân cờ, làm sao có thể thay đổi chuyện đã định ở trên? Phương sư muội, Tống sư muội, hôm nay ta cho hai người các ngươi một cái cơ hội, các ngươi đầu nhập vào bên ta, đáp ứng làm tiểu thiếp của ta, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết, bao gồm cả những vị đồng môn đằng sau ngươi kia, cũng đều có thể không chết, bằng không thì cũng đứng trách ta đây hạ thủ vô tình!"
"Ngươi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Viện Viện thay đổi, nghiến răng nghiến lợi.
Tống Thục Mai cũng đang khe khẽ ho ra máu, mở to hai mắt ra, nhìn về phía những đồng môn khác ở bên cạnh.
Chỉ thấy những đồng môn kia từng người đều là sắc mặt trắng bệch, lộ ra kinh hoảng, tràn ngập một loại e ngại đối với tử vong.
"Trần Vân Sơn, ngươi ... ngươi không phải là người!"
Tống Thục Mai khó khăn nói.
"Ngươi nói không phải cũng không phải đi, hai vị sư muội, cơ hội cho các ngươi rồi phải xem các ngươi có nắm chắc không, là muốn cứu mọi người hay là muốn hại mọi người thì phải xem ý của các ngươi."
Trần Vân Sơn bình tĩnh nói.
"Hắc hắc, thú vị, làm thật thú vị!"
Một vị Ngư nhân ở bên cạnh nở một nụ cười rạng rỡ, quan sát tất cả những gì đang diễn ra một cách vô cùng thích thú.
Phá Quân tinh quân, Cự Môn tinh quân ở bên cạnh cũng nở nụ cười thật tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận