Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 49: Ngươi đang định đi làm cái gì?

Trên tầng hai của quán trọ.
Dương Phóng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vương Đông Lai ngồi trên một chiếc kiệu và đi thẳng về phía đường phố phía nam, mà một tên người hầu của hắn thì lại đi hoàn toàn ngược lại, lập tức đi về phía khu phố phía tây.
"Khu phố phía tây ..."
Trong lòng Dương Phóng trở nên âm trầm, giống như đột nhiên nghĩ là cái gì đó.
Hắn không còn chờ lâu, mặc áo choàng lên, lập tức hành động.
Trong một con hẻm vắng vẻ.
Hổ Tử một đường chạy nhanh, chạy về phía Tam Hà bang, chỉ muốn nhanh chóng truyền tin tức này lại cho Tam Hà bang, để hắn có thể nhanh chóng quay về.
Từ khi đến làm việc vặt trong thương hội, công tử đã chiếu cố hắn rất nhiều, cho nên không cần biết công tử căn dặn điều gì, Hổ Tử đều sẽ thực hiện một cách nghiêm túc.
Trong lúc đang chạy nhanh về phía trước, đột nhiên, lại xuất hiện một bóng người cao lớn mặc áo choàng màu đen, trên đầu đội mũ trùm đầu đứng vững trước lối đi của con hẻm.
Hồ Tử sửng sốt, đột nhiên ý thức được có cái gì đó không đúng.
Hắn đang định đi vòng qua thì lại phát hiện con hẻm chật hẹp này lại bị đối phương chặt chẽ chặn lại, giống như thể đối phương đang cố ý gây chuyện.
"Ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không? Vạn Phúc thương hội ngươi có biết không?"
Hổ Tử ngoài mạnh trong yếu.
Keng!
Phốc!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, nhanh tới cực điểm, sáng như chớp giật, chém đứt một cánh tay của Hổ Tử ngay lập tức.
A!
Hổ Tử đột nhiên hét lên thảm thiết, ôm chặt cánh tay và đau đớn lùi lại, nhưng vừa lùi lại không được mấy bước, Dương Phóng theo như một cơn gió, đâm trường kiếm ra đâm thẳng vào chân của Hổ Tử, cố định thân thể Hổ Tử lại một chỗ.
Tiếng hét thảm thiết của Hổ Tử càng chói tai hơn, thiếu chút nữa bởi vì đau quá mà ngất đi.
Dương Phóng chụp cái nắm lấy tóc của Hổ Tử, đầy bạo lực man rợ, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Ngươi đang định đi làm cái gì?"
Hổ Tử vô cùng hoảng sợ, thân thể đau đớn run rẩy, sắc mặt nhăn nhó, nói, "Ngươi ... ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đang định đi làm cái gì?"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
"Ta đi Tam Hà bang, công tử bảo ta đi Tam Hà bang, hắn nói phát hiện tung tích của Dương Phóng, bảo Tam Hà bang chạy tới bắt người!"
Hổ Tử đau đớn mở miệng nói.
"Vậy công tử của các ngươi bây giờ đang đi tới chỗ nào, ngươi có biết không?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Công tử muốn đi tới Đỉnh Hương lâu để dự tiệc."
"Lúc nào trở về."
"Ta không biết, ta thật sự không biết!"
Hổ Tử thống khổ nói.
Dương Phóng thả tóc Hổ Tử ra, rút ​​​​trường kiếm ra, phốc một tiếng, kiếm như thiểm điện đảo qua cái cổ của Hổ Tử, máy tươi phun ra tung tóe, đầu bay ra ngoài, thân thể thảm không nỡ nhìn lập tức đổ nhào xuống đất.
Trong miệng hắn thở ra một ngụm khí nóng, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
Cũng may hắn chạy theo tới để xem, nếu không người của Tam Hà bang đi tới vậy thì hắn sẽ gặp phải chuyện rất phiền phức, nếu như bị bắt được thì không nghi ngờ gì nữa hắn chắc chắn phải chết.
Giang Nam Khách quả nhiên bán đứng hắn, muốn để người của mình đi tới Tam Hà bang để báo tin!
"Giang Nam khách!"
Dương Phóng tự nói, lập tức quay người rời đi.
Từ lúc hắn xuyên không qua cho đến nay, không có đắc tội với ai, không có trêu vào ai, chỉ muốn bản thân mình sống thật tốt, nhưng vì cái gì, tại sao đối phương lại cứ hết lần này đến lần khác nhất định phải ép buộc hắn.
. . .
Đỉnh Hương lâu là một quán rượu cực kỳ nổi tiếng ở khu phố phía nam, từ trước đến nay chỉ có quan lại quyền quý hoặc là bang phái thương nhân mới có thể đi vào, người bình thường không có thế lực, không có bối cảnh, xem như hẹn trước hơn mười ngày thì cũng sẽ không giành được nửa cái chỗ ngồi.
Từ đó có thể thấy được sự hưng thịnh của Đỉnh Hương lâu.
Vương Đông Lai treo nụ cười trên miệng, đang nói chuyện trên trời dưới đất, nói về những điều thú vị trong cuộc sống với bằng hữu của mình, trong miệng càng là thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu vàng ngọc như 'Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại', lại như 'Bảo kiếm sắc bén đến từ sự mài rũa, hoa mai thơm nhờ thống khổ trong buốt giá mà đến' ... làm cho cả căn phòng tràn ngập tiếng vỗ tay khen hay của các công tử, tiểu thư.
"Hay, thật đúng là hay, học vấn của Vương huynh quả nhiên là rộng, xưa kia có cổ nhân bảy bước làm thơ, ta thấy Vương huynh còn thắng người xưa xa rồi!"
"Hay cho một câu 'Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại', e rằng chỉ có Vương huynh dạng người có tài có tâm như thế này thì mới có thể làm ra loại thơ tuyệt diệu như vậy!"
"Vương huynh, hôm nay chúng ta hoàn toàn phục rồi!"
. . .
Vương Đông Lai nở nụ cười, nói: "Mọi người cần gì phải tự khiêm tốn vậy, tất cả chỉ là trò chơi chữ vô dụng mà thôi, đừng nghiêm túc, đừng có mà nghiêm túc như vậy, ha ha ha ..."
Có thể nhìn ra được, nội tâm của hắn vào lúc này xác thực cực kỳ cao hứng.
Mỗi lần tụ tập cùng đám bằng hữu ở đây, hắn luôn trở thành tâm điểm của mọi người, cho hắn cảm giác mơ hồ được bước lên đỉnh cao của cuộc sống.
Đáng tiếc duy nhất là thế giới này đối với thơ ca không có nhiều chú ý, nếu không hắn có thể chỉ dựa vào thơ ca cũng có thể làm ra sự nghiệp tốt.
Về phần lo lắng những người khác ở Lam tinh cũng có thể thuận miệng đọc thuộc lòng thơ ca?
Vậy hoàn toàn không có khả năng, không có sự cho phép của hắn, những người của Lam tinh khác ai dám hủy đi bát cơm của hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận