Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 227: Cao thủ Bát phẩm!

Bên trong gian phòng.
Tiếng nước sôi lên sùng sục vang lên cô cô trong thùng thuốc, như thể nước đang được đun sôi vậy.
Dương Phóng với thân hình chắc khỏe đẹp cân đối, ngồi xếp bằng ở bên trong thùng thuốc, làn da sáng bóng lóe lên ánh sáng như cổ đồng, các kinh mạch trong cơ thể giống như bị nhiệt tác động, từng cái một không ngừng vận động lên xuống quanh người.
Trọn vẹn mười mấy phút trôi qua.
Theo dược dịch trong thùng thuốc sôi trào càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng!
Một âm thanh bị bóp nghẹt phát ra từ cơ thể của hắn, sau đó luồng nhiệt nóng bỏng chảy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn giống như thác nước, tràn ngập toàn thân, mang đến một cỗ lực lượng cường đại.
Dương Phóng mở hai mắt ra, trong lòng mừng rỡ.
Cuối cùng đột phá!
Cao thủ Bát phẩm!
Hắn khó nén được sự kích động, lập tức nhìn về phía bảng thông tin trước mặt.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/108 tuổi.
Tu vi: Bát phẩm sơ kỳ 1/3000.
Tâm pháp: Huyền Vũ Chân công tầng thứ năm 100/9000.
Võ kỹ: Thập Tự quyền tầng thứ hai 360/1200, Truy Phong kiếm pháp tinh thông 400/500, Trát Nhãn kiếm pháp tinh thông 380/500...
Tư chất: Nhân tài kiệt suất 78/90.
. . .
"Tuổi thọ của cao thủ Bát phẩm đã hoàn toàn đột phá trăm tuổi ..."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
100 tuổi chắc là tuổi thọ mức cực hạn của nhân loại đi.
Từ trước đó là 99 đến bây giờ là 108, tương đương với tăng lên 8 năm.
Hô.
Hắn khẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi thùng thuốc, lấy khăn lau ra lau khô thân thể.
Thùng thuốc vừa rồi sôi trào thì giờ đã yên tĩnh trở lại.
Dược dịch trong đó cũng biến thành làn nước trong.
Tất cả toàn bộ tinh hoa đều đã được hắn hấp thu hầu như không còn.
"Là thời điểm đi ra ngoài xem tình huống rồi, nhiều ngày trôi qua như vậy cũng không biết bên ngoài như thế nào."
Dương Phóng tự nói.
Chiều cao của hắn bây giờ đã khôi phục lại dáng vẻ lúc ban đầu, thấp hơn so với trước đó hai ba centimet.
Mặt nạ da người lúc hắn mới vào Huyền Vũ tông, và mặt nạ da người lúc hắn được xuống núi trú đóng trong cửa hàng sắt Hà Tây cũng không sử dụng.
Hắn bây giờ là một người bình thường chẳng có gì lạ, là một người cực kỳ bình thường.
Xem như đứng ở ngay trước mặt Chu trưởng lão thì Chu trưởng lão cũng không có khả năng nhận ra hắn.
...
Bên trong phố chợ.
Dương Phóng mặc một bộ áo bào kín đáo cực kỳ không đáng chú ý, chậm rãi đi ở chỗ này, vừa đi vừa vểnh tai lên nghe ngóng, để xem có thể nghe được tin tức có ích nào không.
Đáng tiếc là sau khi rẽ qua mấy con phố liên tiếp, tất cả những gì hắn nghe được đều là chuyện về Huyền Vũ tông và Tà Linh.
Tin tức có liên quan tới hắn ít đến thương cảm.
Hiển nhiên, phong thanh trôi qua cực nhanh chóng.
Giống như tất cả mọi người đều đã quên đi chuyện của đêm ngày hôm đó rồi vậy.
Tiểu điểm bàn tán của mọi người tất cả đều chuyển dời đến trên những chuyện xảy ra gần đây nhất.
"Trong hai ngày vừa qua Hắc Long quân như sắp điên rồi, đang đi tìm kiếm ngọn nguồn của Tà Linh ở khắp mọi nơi."
"Đúng vậy a, Hắc Long quân ở trong thành này còn chưa bao giờ bị thua thiệt lớn tới như vậy, thế mà trực tiếp có tới bảy tám tên quân sĩ bị Tà Linh giết chết, không điên mới là lạ a."
"Đúng vậy, giá của Tịch Tà ngọc đã lên tới bao nhiêu rồi?"
"Đừng hỏi nữa, một ngày đổi một cái giá, sắp tăng lên tới điên lên rồi, hiện tại đã lăng thẳng đến 58 lượng rồi đi?"
"Cái gì cơ? Đã đắt tới như vậy rồi sao?"
"Đây đã xem là cái gì, nếu như chuyện về Tà Linh mà còn chưa được giải quyết, về sau chắc chắn sẽ còn tăng lên thêm nữa ..."
. . .
Dương Phóng nghe được rõ ràng, âm thầm suy nghĩ rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, hắn đứng ở dưới một bức tường, nhìn về tấm lệnh truy nã được dán phía trên bức tường.
'Truy nhã!'
'Truy nã trọng phạm Dương Đạo, phạm tội giết người, phá hỏng trật tự, thủ đoạn tàn nhãn, trong vòng một đêm tiêu diệt Thiên Long bang, hôm nay treo thưởng, người nào có thể phát hiện Dương Đạo, thưởng trăm lượng bạc, người nào bắt sống hoặc giết chết Dương Đạo, thưởng năm trăm lượng bạc!'
Ở bên cạnh dòng chữ, có một bức chân dung được vẽ bằng bút lông.
Bên cạnh bức chân dung còn được chú thích bằng bút mực đỏ về chiều cao, thực lực, võ kỹ sử dụng ...
Dương Phóng nhìn thấy bức chân dung này thì lập tức bật cười.
Bức vẽ chân dung này hoàn toàn không giống chiếc mặt nạ da người mà hắn ta đeo trước đây.
Nhiều nhất chỉ có thể giống đến mấy phần đã là không tệ rồi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trình độ vẽ tranh ở cái thế giới này thấp như thế, người vẽ ra bức chân dung này lại chưa từng thấy bản nhân 'Dương Đạo', vậy hoàn toàn là vẽ ra từ lời kể của những người khác, này nếu như có thể giống vậy thì như thấy quỷ.
Xem như Dương Phóng có đeo cái mặt nạ trước đó lên đi ở trên đường lớn, đoán chừng sẽ có rất ít người có thể nhận ra hắn.
Hơn nữa!
Còn có một chuyện mà khiến hắn rất ngạc nhiên, bên cạnh chân dung lại có chú thích rõ bằng chữ nhỏ, Dương Đạo cũng không phải là đệ tử Huyền Vũ tông ...
"Huyền Vũ tông không có bán ta?"
Dương Phóng suy nghĩ, đại khái đã hiểu ra.
Huyền Vũ tông ở vào loại thời khắc vi diệu này, căn bản không chịu được bất kỳ biến cố nào.
Các thế lực lớn bây giờ trên cơ bản đều thiếu một cái cơ để cho thể chính thức chia cắt Huyền Vũ tông, Huyền Vũ tông nào dám đần độn nói mình là đệ tử của bọn họ, loại tình huống này, chắc chắn là có đánh chết cũng không nhận.
"Dương. . . Dương Phóng?"
Ở vào lúc Dương Phóng đang suy tư, đột nhiên, một tiếng gọi mang theo sự nghi hoặc vang lên từ đằng sau hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận