Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A

Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A - Chương 467: Khả năng ta là ngoại lệ? (length: 5333)

Hôm nay Lan Thành nhất định là một ngày náo nhiệt.
Đầu tiên là việc tu sĩ ngũ cảnh thuê hộ vệ Thập Nhất Cảnh và Thập Nhị Cảnh.
Sau đó lại là chuyện tu sĩ Thập Nhị Cảnh làm trọng thương ba tên tu sĩ Thập Nhất Cảnh.
Hiện tại lại lòi ra thêm chuyện chế tạo đan dược bằng Băng Liên Tâm...
Động tâm đâu chỉ có mỗi thành chủ đại nhân...
Không lâu sau, hộ vệ đoàn của Ninh Nhuyễn lại có thêm hai người gia nhập.
Đều là Thập Nhất Cảnh.
Tổng số người của hộ vệ đoàn +6.
Trên đường phố Lan Thành, vô số ánh mắt và thần thức tập trung về phía Ninh Nhuyễn.
Đương nhiên, e ngại thực lực của sáu tên đại lão kia, mọi người cũng không dám nhìn quá kỹ.
"Ninh tiểu hữu, ba người Vu Lan châu kia đã bỏ chạy, chắc chắn sẽ đem thông tin các ngươi ở Lan Thành tiết lộ ra ngoài, chúng ta có nên rời khỏi nơi đây trước không?"
Trên đường phố, nhìn ba người nghênh ngang, vô cùng phô trương đi lại, lão giả còng lưng thân là đại lão Thập Nhị Cảnh vẫn là không nhịn được uyển chuyển lên tiếng nhắc nhở.
"Vì sao phải rời đi?" Ninh Nhuyễn hỏi ngược lại.
Lão giả còng lưng: "... Nếu không rời đi, e rằng rất nhanh sẽ có người tìm tới ba vị tiểu hữu."
"Cho nên ta mới thuê các vị a." Ninh Nhuyễn trả lời một cách hùng hồn.
Nếu không phải tiếp theo sẽ có không ít phiền toái tìm tới cửa, nàng mời hộ vệ làm gì?
Lão giả còng lưng: "..." Rất tốt, hắn không cách nào phản bác.
"Bất quá, chúng ta quả thực cũng chuẩn bị rời đi."
Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ đột nhiên vang lên.
Sáu tên hộ vệ: "..."
Ninh Nhuyễn không nhìn biểu tình quái dị của sáu người, đưa tay cầm lấy hồ lô tràn đầy trà sữa bên hông, tu ừng ực một hơi, sau đó mới chậm rãi mà nói: "Rời đi là phải rời đi, nhưng không thể cứ thế mà rời đi."
Sáu tên hộ vệ: "???"
Lương Tú Tú và Nhan Lương ngược lại không có quá mức bất ngờ.
Bọn họ tiểu sư muội làm ra chuyện không hợp thói thường nào, cũng đều là hợp lý.
Sau đó.
Sáu tên đại lão đang mộng bức rất nhanh liền biết cái gọi là 'Không thể cứ thế mà rời đi' là có ý gì.
Linh Hư Các.
Xem như cửa hàng chuyên bán lén các loại linh khí, linh phù, trận pháp các loại vật phẩm này của Minh Nguyệt.
Xe kéo loại đồ vật này, cũng nằm trong danh mục bán ra.
Ninh Nhuyễn gần như không lãng phí chút thời gian nào.
Vừa tiến vào liền trực tiếp mua chiếc xe kéo sang trọng và bắt mắt nhất toàn bộ Linh Hư Các.
Ngay cả quản sự cũng bị kinh động.
Ba chân bốn cẳng chạy ra, trong giọng nói tràn đầy khách khí, "Khách nhân mua Thụy Phượng Tường Vân liễn có thể được tặng kèm hai con yêu thú kéo xe, không biết khách nhân muốn nhận luôn hay là để chúng ta đưa đến chỗ ở?"
"Không cần." Ninh Nhuyễn không chút do dự cự tuyệt, "Ta chỉ cần xe kéo."
Còn về việc kéo xe... Yêu thú được tặng làm sao có thể so bì với linh thú của triệu hoán sư, càng làm lộ ra vẻ chói mắt?
Nàng hiện tại vẫn còn nhớ rõ khi đi Đông Nhiêu châu, từng ngồi qua con linh thú có một thân lông mềm mại, manh ch·ế·t người kia.
Nếu linh thú kéo xe của nàng cũng là loại này, vậy thì càng tuyệt vời.
Sau khi thỏa thuận xong, Ninh Nhuyễn trước mặt sáu tên hộ vệ đại lão, móc ra viên kim ngọc phù có khắc năm đóa hoa.
Quản sự hoảng sợ tiếp nhận.
Thái độ nháy mắt thay đổi, càng thêm khách khí.
Ngay cả giá cố định, cũng trực tiếp đưa ra mức giảm giá lớn nhất.
Đây chính là uy phong của khách hàng siêu cấp VIP.
Đương nhiên, không chỉ có thế.
Ninh Nhuyễn luôn cảm thấy, vị quản sự Linh Hư Các trước mặt này cũng vậy, mà vị quản sự Trân Tu phường trước đó thay nàng ra tay kia cũng vậy, đối với nàng đều quá mức nhiệt tình.
Nghĩ đến nguyên nhân... E rằng vẫn là có liên quan tới tên tiểu mập mạp kia.
Ai bảo bọn họ đều là người một nhà chứ.
Ân, xem ra Lan Thành quả nhiên không thể ở lâu.
"Khách nhân còn cần vật phẩm gì khác không? Lão phu có thể đích thân thay ngài chọn lựa."
Thái độ của quản sự Linh Hư Các có thể nói là nhiệt tình đến mức có chút hèn mọn.
Sáu tên hộ vệ đại lão còn chưa hoàn hồn từ viên kim ngọc phù có năm đóa hoa kia.
Liền nghe tiểu cố chủ của bọn họ cười như không cười, nói với quản sự Linh Hư Các một câu, "Ngươi sẽ không phải là muốn cố ý kéo dài thời gian giữ ta lại chứ?"
Đương nhiên là như vậy... Có điều quản sự tất nhiên không thể thừa nhận.
Trên mặt mang nụ cười ôn hòa, không mảy may có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, "Khách nhân hiểu lầm, nếu ngài không đồng ý thì coi như lão phu chưa nói gì."
Hắn mặc dù muốn lưu người lại, ít nhất là chờ đến khi Dật công tử chạy tới.
Nhưng so với việc này, không đắc tội với người ta mới là quan trọng hơn.
Mãi cho đến khi được quản sự Linh Hư Các đích thân đưa mắt tiễn rời đi, sáu tên hộ vệ đại lão vẫn còn cảm thấy phảng phất như đang nằm mơ.
Có điều xe kéo bây giờ đang nằm trong nhẫn chứa đồ của tiểu cố chủ, bọn họ tận mắt thấy nàng thu nó vào.
Đồng thời được thu vào trong đai lưng chứa đồ của nàng, chính là viên kim ngọc phù khắc năm đóa hoa.
Năm đóa hoa a... Bọn họ vậy mà không phải đang nằm mơ?
"Ninh tiểu hữu, các ngươi thật là đồ đệ của Liễu Phong... Liễu đạo hữu?" Khôi ngô đại hán là người không giấu được lời nói trong lòng.
Sau khi rời khỏi Linh Hư Các, hắn liền không nhịn được hỏi.
Ninh Nhuyễn chậm rãi ngước mắt, "Không giống sao?"
"..." Khôi ngô đại hán gật đầu, "Không giống, kim ngọc phù năm đóa hoa không thể nào xuất hiện ở bên ngoài Trung Châu."
"A, có lẽ ta là ngoại lệ a?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận