Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A

Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A - Chương 221: Liễu Vận: Công tử nhà ta người hộ đạo mười ba cảnh (length: 5199)

Tân gia.
Ở Vu Lan Châu không tính là bí mật.
Nhưng lại là điều cấm kỵ.
Là điều cấm kỵ mà tất cả mọi người không thể công khai nhắc đến.
Quý quản sự thật sự không ngờ rằng, tên công tử bột trước mặt này lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Đừng nói là hắn không ngờ tới.
Ngay cả Liễu Vận cũng bị hỏi đến trở tay không kịp.
Nhưng tất nhiên đã mở miệng.
Cái màn kịch này, cũng chỉ có thể giúp vị công tử bột nào đó tiếp tục diễn cho tròn vai.
"Công tử." Liễu Vận khẽ hắng giọng, khuôn mặt có vẻ hèn mọn kia lộ ra chút bất đắc dĩ, "Nếu ngài muốn, đợi sau khi trở về còn có rất nhiều người đem nữ nhân Tân gia dâng đến trước mặt ngài, cần gì phải cần vào lúc này mua đâu?"
Quý quản sự:? ? ?
Đem nữ nhân Tân gia dâng đến trước mặt hắn? ? ?
"Người khác dâng, cùng ta mua có thể giống nhau sao?" Ninh Nhuyễn nhướng mắt, "Cha ta nói, đi ra ngoài không thể ủy khuất chính mình, thích cái gì liền phải mua, cái Cửu Châu đại lục này, không có thứ gì nhà chúng ta mua không nổi."
Quý quản sự:...
Lợi hại như vậy? ? ?
Liễu Vận lại lần nữa hắng giọng, kiên trì gật đầu:
"Gia chủ nói tự nhiên không sai, chỉ là... Thôi, lão nô là không cản được công tử."
Nói xong.
Liễu Vận lại ngẩng đầu nhìn về phía Quý quản sự đang mang vẻ mặt kinh hãi, bất đắc dĩ truyền âm qua:
"Quý quản sự, công tử nhà ta xưa nay tùy tâm sở dục đã quen, phàm là thứ hắn muốn thì nhất định phải có được mới bằng lòng bỏ qua. Nếu ngươi thuận tiện, liền thay công tử nhà ta nói lại với cấp trên một tiếng.
Đừng để hắn làm lớn chuyện, nếu không quấy rầy đến người hộ đạo của công tử nhà ta thì không hay.
Dù sao, những tiền bối mười ba cảnh như bọn họ, ngày thường đến cửa cũng sẽ không bước ra.
Lần này nếu không phải vì công tử nhà ta lịch luyện, bọn họ cũng sẽ không tự mình đến chuyến này."
Nhận được truyền âm của Liễu Vận, Quý quản sự... Giờ phút này chỉ còn lại ngây ngốc.
Mười ba cảnh?
Người hộ đạo?
Không phải... Cảnh giới cao nhất chẳng phải Thập Nhất cảnh sao?
Mười ba cảnh là cái quỷ gì?
Còn nữa... Bọn họ?
Đây có phải hay không có nghĩa là tới không chỉ một mười ba cảnh?
Liền giấu ở trên phi thuyền?
Hoặc là ở gần phi thuyền?
Quý quản sự cứ thế duy trì vẻ mặt nghiêm nghị ngây ngốc rất lâu, đến khi nhìn thấy Ninh Nhuyễn lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn, lúc này mới vụt đứng dậy.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Chuyện có cấm kỵ hay không hắn đã chẳng còn hơi đâu quan tâm.
Đến đại não, giờ phút này đều trống rỗng.
"Công... công tử nếu như nhất định muốn mua nữ nhân Tân gia... Ta có thể thay công tử truyền lời, chỉ là cụ thể thế nào, vẫn là do công tử cùng người của Thiên La Tông bàn bạc."
Hắn mặc dù cũng coi như trưởng lão của Thiên La Tông.
Nhưng chỉ là dựa vào đan dược mà miễn cưỡng nâng lên hàng ngũ trưởng lão bình thường cửu cảnh mà thôi.
Nếu không phải vậy, cũng sẽ không bị phái tới trấn giữ cái loại phi thuyền bỏ đi này.
Những chuyện liên quan đến Tân gia, căn bản không phải là thứ hắn có thể tiếp xúc.
Liễu Vận hoàn toàn không ngờ rằng, vậy mà còn có niềm vui ngoài ý muốn thế này, lập tức hướng về đối phương khẽ gật đầu: "Vậy mong Quý quản sự mau chóng hỏi thăm, công tử nhà ta không phải là người kiên nhẫn."
Ninh Nhuyễn:...
Sao lại nói vậy, nàng siêu có kiên nhẫn là đằng khác.
Nếu không có kiên nhẫn, Lê Úc đã chẳng sống nổi quá ba chương.
...
Trong ánh mắt lo lắng bất an, thậm chí còn mang theo chút thất kinh của Quý trưởng lão.
Ninh Nhuyễn nhanh chân rời đi.
Vừa mới chuẩn bị lên lầu năm.
Tiểu Bàn Tử liền dẫn theo đám mỹ nhân đoàn gần như sắp góp đủ màu sắc cầu vồng của hắn nghênh diện đi tới.
"Tiểu bạch kiểm?"
"Tiểu Bàn Tử?"
"Ngươi gọi ai đó?"
"Ngươi gọi ai đó?"
Hai người trăm miệng một lời cùng nhau vang lên.
Liễu Vận không khỏi giật giật khóe miệng, tĩnh lặng nhìn hai tên công tử bột tranh phong đối lập.
"Mỹ nhân tỷ tỷ đâu? Nàng sao không đi cùng ngươi?" Tiểu Bàn Tử đưa mắt đảo quanh bốn phía Ninh Nhuyễn, sau đó lập tức hỏi với vẻ mặt béo tròn.
Ninh Nhuyễn nhíu mày, "Hắn nói hắn mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, không ra khỏi cửa, ngươi hỏi cũng vô dụng, dù sao thị nữ là của ta, ngươi không gặp được."
"Cái gì?"
Sắc mặt Tiểu Bàn Tử bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, "Mệt mỏi, không ra khỏi cửa? Ngươi... Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi vậy mà dám ức h·i·ế·p mỹ nhân?"
Ninh Nhuyễn:? ? ?
Trời đất chứng giám.
Nàng nói có thể là nguyên văn lời của Tứ sư huynh.
Không có linh thạch dụ hoặc, lão nhân gia ông ta đâu chịu nhấc cái chân tôn quý của mình lên dù chỉ một bước?
Bảo hắn cứ nằm yên một chỗ, vậy mà cũng gọi là ức h·i·ế·p hắn?
"Ngươi có bệnh không?"
Mặt không đổi sắc phun ra bốn chữ này xong.
Ninh Nhuyễn chẳng buồn để ý đến đối phương nữa, trực tiếp nhanh chân lên tầng thứ năm.
Tiểu Bàn Tử ngược lại là còn muốn đuổi theo, nhưng bị uy áp kinh khủng của Liễu Vận đẩy lui.
"Lưu thúc, Đổng thúc, các ngươi sao không ra tay?"
Nhìn hai người đã lên tầng thứ năm, Tiểu Bàn Tử đứng tại chỗ, không nhịn được hướng về hai lão giả phía sau quát to một tiếng.
Lại đưa tay che ngực, mặt béo tràn đầy bi phẫn, "Mỹ nhân đáng thương của ta, lại bị một tên tiểu bạch kiểm như thế khinh nhờn, ta đau lòng quá!"
Hai tên lão giả:...
Ngươi diễn sâu quá rồi đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận