Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A

Ta Pháp Sư Thêm Vú Em, Dùng Bảy Chuôi Kiếm Không Quá Mức A - Chương 453: Đánh bạch liên! (length: 7661)

Sau khi ăn hết viên Bà Sa quả, Ninh Nhuyễn mới cảm thấy như được sống lại.
Chỉ là nhìn mâm bánh ngọt trên bàn kia, có chút khiến người ta khó chịu.
Nàng ban đầu là nghĩ thế nào không thông, lại khuyên ngũ sư huynh luyện tập trù nghệ?
Đổi ngược lại một lần có được không?
Ngay lúc Lương Tú Tú đứng dậy, chuẩn bị xử lý mâm bánh ngọt không ai hỏi thăm kia.
Đỉnh Nhật Quang Phong, bên ngoài sân nhỏ.
Khương Doanh lại tới.
Bất quá lần này đến không chỉ có nàng.
Mà còn có thị nữ của nàng, tay nâng một hộp gỗ lớn.
"Ninh đạo hữu, hôm nay ta đến để nhận lỗi."
Đối phương vừa mở miệng chính là xin lỗi, lại để thị nữ đem lễ vật nhận lỗi trong hộp gỗ trình lên, "Đây là một kiện linh khí Địa phẩm sơ giai, xin mời Ninh đạo hữu nhận lấy."
Ninh Nhuyễn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn nàng ta biểu diễn.
Khương Doanh mấp máy môi, đành phải tự mình nói ra:
"Ninh đạo hữu, sự việc ngày hôm qua thật sự là hiểu lầm, ta đã không thông báo mang đến phiền toái cho ngươi, ngày hôm qua trở về sau, ta liền một mực bế quan, bọn họ tìm đến ngươi gây sự, ta quả thật không biết, bất quá ngươi yên tâm, ta đã nói với mọi người, sau này bọn họ sẽ không lên Nhật Quang Phong nữa."
Khương Doanh ngữ khí ôn nhu, ôn nhu lại mang theo kiên định và đại khí.
Chẳng trách nhiều người ủng hộ nàng như thế, Ninh Nhuyễn cảm thấy, cô nương làm việc như vậy, hoặc là tính tình thật sự tốt còn thông minh, hoặc là... chính là loại cao cấp.
Nhưng cũng có thể không tính quá cao.
Không phải vậy sao mới gặp nàng một lần, liền náo ra nhiều chuyện như vậy?
"Ngươi không biết bọn họ tới tìm ta gây sự?" Ninh Nhuyễn đột nhiên hỏi.
Khương Ninh gật đầu, "Sáng nay Tư Hồng sư huynh đến tìm ta, ta mới biết."
"Vậy ngươi có biết ngày hôm qua bọn họ đều bị ta đánh ngã? A, ta còn tiện thể khắc chữ trên mặt bọn hắn, không có nửa tháng là không hết."
"..."
"Đúng rồi." Ninh Nhuyễn đột nhiên lại nói: "Ta nhớ kỹ Khương tiền bối trước khi đi có nói, những người khác không thể lên đỉnh Nhật Quang Phong này, mới có hai ngày, vậy mà đông như cái nhà trọ, ah, có lẽ một số nhà trọ sắp đóng cửa còn không có nhiều người như ở đây đâu, chờ nàng trở lại ta phải hỏi cho ra lẽ mới được."
"..." Khương Doanh sắc mặt cuối cùng khẽ biến, "Ninh đạo hữu, bọn họ cũng là hiểu lầm mới tới đây, ngươi tất nhiên cũng đã dạy dỗ qua bọn họ, vì sao còn muốn nói cho cô cô?"
"Ta đã giáo huấn qua bọn họ, còn chưa có giáo huấn qua ngươi." Ninh Nhuyễn nhìn nàng, mặt mỉm cười.
Ngày hôm qua nàng vẫn chỉ là suy đoán khả năng đây là một đóa bạch liên giả.
Hiện tại xem ra... đúng là bạch liên giả thuần khiết không thể nghi ngờ.
"Ngươi càn rỡ, ngươi tất nhiên cũng không phải là huyết mạch của tông chủ, vậy mà còn dám nói muốn giáo huấn tiểu thư nhà ta?" Thị nữ Thanh Trúc gần như sắp bị chọc giận quá mà cười lên.
Nói cho cùng còn không phải đồ đệ của Khương trưởng lão, mà dám không xem tiểu thư nhà nàng ra gì như vậy.
Nhưng mà.
Khương Doanh cũng không nổi giận, chỉ là trên mặt mang theo ý cười hơi miễn cưỡng, "Chỉ cần Ninh đạo hữu nguyện ý buông tha bọn họ, ta có thể đem tu vi áp chế xuống ngũ cảnh, đánh với ngươi một trận."
"Cái gì gọi là buông tha bọn họ? Ta vốn muốn giáo huấn chính là ngươi, không phải bọn họ." Làm như thể là đại nghĩa hi sinh bản thân anh hùng vậy.
Ninh Nhuyễn giật giật khóe môi.
Muốn hi sinh chính mình, dùng cái này để lấy danh tiếng tốt?
"Ngũ sư huynh!"
"Ân!"
Sau lưng Ninh Nhuyễn, Lương Tú Tú hơi câu nệ buồn bực đáp.
"Đánh nàng."
"A?"
"Chính nàng ta đều đồng ý muốn bị ta giáo huấn một trận, tất nhiên đều là bị dạy dỗ, vậy ai đánh nàng có gì khác nhau?"
"A... Cái này..."
Vẫn là có khác biệt đi.
Chính Lương Tú Tú cũng không thể không thừa nhận, hắn đánh nhau có hơi huyết tinh, không được lịch sự cho lắm.
Cũng không có đẹp mắt nhanh nhẹn như các kiếm tu đánh nhau.
"Có thể, đã là nhận lỗi, tự nhiên nên do Ninh đạo hữu định đoạt, bất quá... Vị đạo hữu này có vẻ như mới Tứ Cảnh? Vậy ta cũng có thể ép tu vi xuống Tứ Cảnh."
Khương Doanh hướng về Lương Tú Tú khẽ mỉm cười.
Dưới ánh mặt trời, lông mày nữ tử như núi xa, đôi mắt sáng tỏ.
Chỉ là trên mặt phảng phất bao phủ một tầng u sầu bất đắc dĩ.
Bất quá dù là như vậy, nàng nhấc tay cũng toát ra vẻ thong dong bình tĩnh, vẫn cực kì hút ánh mắt.
Dù sao ánh mắt của Ninh Nhuyễn liền rơi vào trên người nàng ta.
Bất quá Lương Tú Tú nhận phải mị lực chính diện của Khương Doanh, lại chỉ nhíu mày, còn hơi cúi đầu, căn bản không có ý nhìn nàng.
"Ngươi không cần áp chế tu vi, không phải vậy ngươi sẽ bị đánh chết."
Khương Doanh: "..."
Thanh Trúc: "..."
"... Vị đạo hữu này thật biết nói đùa..." Khương Doanh cười nhẹ, tựa hồ còn muốn nói tiếp.
Sau đó Lương Tú Tú đã ra tay, trực tiếp một quyền đánh về phía mặt đất cách đó không xa.
Quyền phong vô tình mà hung ác đảo qua khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Khương Doanh.
Rơi xuống mặt đất.
Chỉ nghe thấy oanh một tiếng.
Mặt đất sân nhỏ được Cửu Huyền Tông bố trí tỉ mỉ, liền bị nện ra một hố sâu lớn như vậy.
Tiếp theo một cái chớp mắt.
Trong ánh mắt khó có thể tin của Khương Doanh, Lương Tú Tú đã tấn công về phía nàng.
"Các ngươi ra ngoài đánh!" Ninh Nhuyễn đột nhiên bổ sung.
Lương Tú Tú gật đầu.
Khương Doanh theo bản năng không muốn đi ra.
Nhưng trước công kích mạnh mẽ vô cùng không lưu tình của Lương Tú Tú, nàng vẫn bị ép phải lùi lại liên tục.
Chỉ chốc lát sau.
Hai người đã đến ngoài sân.
Một thể tu.
Một linh sư hệ Băng.
Một lùi, một tiến.
Từ đầu đến giờ, Lương Tú Tú lại một mực chiếm cứ quyền chủ động.
Trong nội viện.
Một đạo hắc ảnh từ gian phòng ngủ nào đó bay ra.
Nhan Lương đứng giữa không trung, hai tay ôm trước ngực, hơi nhấc cằm lên, "Tên ngược này mạnh hơn đám phế vật ở Đông Nhiêu châu kia nhiều."
Ninh Nhuyễn: "Thất sư huynh, ngươi cũng là người Đông Nhiêu châu."
Nói thật, sống lâu như vậy, đúng là lần đầu tiên gặp được người tự mắng mình ác như vậy.
"Ta là người Đông Nhiêu châu, nhưng ta không phải phế vật." Nhan Lương cười lạnh, lại chỉ ra bên ngoài, "Đánh nàng, sao không gọi ta? Ta mới đột phá đến Bát Cảnh, cảnh giới tương đương với nàng, ngũ sư huynh đánh nàng không công bằng."
Thực sự không công bằng.
Nhưng...
"Đây không phải tỷ thí, cần gì công bằng? Ta vừa bắt đầu đã nói, đây là dạy dỗ." Ninh Nhuyễn nói xong, mỉm cười quay đầu nhìn về phía thị nữ mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng lại thỉnh thoảng hung dữ trừng mắt nhìn mình ở bên cạnh.
"Ngươi trừng ta làm cái gì? Chủ tớ các ngươi có thể nghe hiểu tiếng người a? Ta muốn giáo huấn nàng, dạy dỗ là có ý gì cần ta khắc lên mặt ngươi sao?"
Thanh Trúc cắn chặt môi, phảng phất đối đãi như một đại ác nhân, nhìn chằm chằm Ninh Nhuyễn.
"Ta hôm nay nếu là thu lễ của tiểu thư nhà ngươi, mà không có dạy dỗ nàng, ngươi sợ là cũng sẽ cảm thấy nàng bị ủy khuất, còn rộng lượng tha thứ cho ta đi?"
Lời Ninh Nhuyễn nói, thị nữ không trả lời.
Bất quá nhìn ánh mắt căm hận kia liền có thể đoán được, đại khái đúng là như vậy.
Thu lễ, nàng cũng không lưu lại danh tiếng tốt.
Đánh người, đoán chừng càng không giữ lại được.
Đóa bạch liên này vẫn có chút đồ vật, chỉ cần dính vào liền sẽ nhiễm một thân cáu bẩn, rửa thế nào cũng không sạch.
Nhưng Ninh Nhuyễn. Đại lão nạp kim. Bất Nhuyễn không hề sợ.
Kính lưu niệm, nàng còn nhiều!
Chuyên khắc bạch liên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận