Ta Khai Sáng Thiên Kiêu Kỷ Nguyên

Chương 62: Thân Ý pháp theo nhập môn đến tinh thông, mấy canh giờ?

Chương 62: Thân Ý pháp từ nhập môn đến tinh thông, mất mấy canh giờ? Giang Hạo không hề hay biết có người đã vì hắn mà “gửi than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, thay hắn chạy đôn chạy đáo. Hắn không trở về sân nhỏ, mà rời Đạo Cung đi ra ngoại thành. Trưởng lão Vương và những người khác vẫn đang chờ hắn, đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa. Giang Hạo thuận lợi gặp được trưởng lão Vương, kể cho họ nghe tình hình hiện tại. Khi biết Giang Hạo đã sắp xếp ổn thỏa, trưởng lão Vương gật đầu nói: “Được, Giang Hạo, ngươi cứ ở lại Đạo Cung tu luyện cho tốt, chúng ta sẽ đi tìm chỗ sắp xếp.” “Nếu có việc gì cần chúng ta thì cứ báo cho chúng ta là được.” “Vậy làm phiền trưởng lão.” Giang Hạo một lần nữa quay trở lại sân nhỏ của Đạo Cung. Tuy hắn có 200 điểm tích lũy Đạo Cung, nhưng hắn không lập tức đổi Khai Nguyên Chi Huyết. Thêm mười giọt Khai Nguyên Chi Huyết nữa thì ý nghĩa cũng không lớn. Giang Hạo vẫn muốn tích lũy, xem có chỗ nào cần điểm tích lũy hơn không. Hiện tại hắn chỉ yên tâm chờ đợi mấy ngày nữa Chiến Viện mở lớp công khai. Đó là lớp đầu tiên của Giang Hạo ở Chiến Viện, hắn nhất định phải đi nghe. Rất nhanh, thời gian mở lớp công khai đã đến. Giang Hạo đứng dậy đi đến đại điện của Chiến Viện để nghe lớp công khai. Hôm nay, đạo sư đến dạy lớp công khai của Chiến Viện tên là “Chu Bất Thành”. Tên có hơi khó đọc. Nhưng, Chu Bất Thành vốn xuất thân từ Chiến Viện, nghe nói trước đây ở Chiến Viện cũng rất nổi tiếng. Bản thân hắn đã là đỉnh phong cương kình Đại Tông Sư. Thậm chí còn cách nhập đạo không xa. Người như vậy, nếu không phải làm đạo sư ở Chiến Viện, thì ở những thế lực lớn khác, chắc chắn sẽ ngày đêm bế quan, cố gắng trùng kích nhập đạo. Sao lại có chuyện giảng bài cho người khác? Chỉ có ở Đạo Cung mới có đãi ngộ như vậy. Tại Đạo Cung, chỉ cần có điểm tích lũy, muốn tìm loại đạo sư nào cũng có thể. Thậm chí có thể dùng điểm tích lũy để đổi lấy cả đạo sư cảnh giới Nhập Đạo để đánh và dạy dỗ. Nhưng cái giá đó rõ ràng là quá đắt đỏ. Giang Hạo chỉ liếc qua đã dứt khoát bỏ ý định này. Giang Hạo bước vào đại điện, đã thấy rất nhiều người. Giang Hạo thầm nghĩ, chẳng lẽ tất cả mọi người ở Chiến Viện đều đến hết sao? Dù sao đây cũng là lớp công khai miễn phí, không cần điểm tích lũy, ai mà không muốn tham gia. Giang Hạo tìm một chỗ hơi khuất để ngồi. Thực ra đối với võ giả, ngồi gần hay xa đều không quan trọng. Ai cũng có thể nghe rõ được. Đạo sư Chu Bất Thành vẫn chưa tới, thế là các học viên Chiến Viện trong đại điện túm năm tụm ba tụ tập nói chuyện phiếm. Giang Hạo không quen ai, nên chỉ một mình ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt dưỡng thần. Có nhiều người đang xì xào bàn tán, có vẻ như cũng đang nói về chuyện Chiến Tháp. “Các ngươi nghe nói chưa, gần đây người thủ quan tầng thứ nhất của Chiến Tháp đổi thành một kẻ hung hãn, tên là ‘Giang Hạo’, lại có thể hạ gục Phương Hải khi tu vi Hóa Kình, trở thành người thủ quan tầng thứ nhất của Chiến Tháp.” “Đúng vậy, tên Giang Hạo này quá biến thái, có cả thần huyết, thánh thể, lại còn tu luyện Ngũ Hành thần công, khắc chế mọi loại Ngũ Hành chi kình trong thiên hạ, thế này thì làm sao chúng ta còn dám xông Chiến Tháp nữa?” “Hắc hắc, may mà ta đã sớm xông qua tầng thứ nhất của Chiến Tháp rồi, nếu không thì dù bây giờ ta có là Đan Kình đỉnh phong cũng chưa chắc đã dám chắc hạ gục Giang Hạo mà xông qua được tầng thứ nhất của Chiến Tháp.” “Phương Hải đã đủ biến thái rồi, bây giờ lại thêm một tên Giang Hạo càng biến thái hơn, nghĩ lại ba năm trước lúc xông tầng thứ nhất của Chiến Tháp sao mà khó khăn thế?” “Gần đây có một số người đã thăm dò ra tin tức. Nghe nói Giang Hạo này mới chỉ mới gia nhập Đạo Cung, mà lại còn vào đúng Chiến Viện chúng ta, gần đây có ai thấy học viên nào mới vào Chiến Viện không?” “Học viên mới vào Chiến Viện…” Trong đại điện, một số học viên đã bắt đầu nhìn xung quanh. Dường như muốn xem có ai là “mặt lạ” không. Dù sao thì số lượng người ở Chiến Viện cũng rất đông. Nhưng võ giả đạt tới Hóa Kình, Đan Kình thì ngộ tính cũng không tệ, thấy một lần là có thể nhớ rõ, việc tìm một “mặt lạ” thì quá đơn giản. Thế là, từng ánh mắt võ giả trong đại điện tìm kiếm xung quanh. Kết quả không nằm ngoài dự liệu, từng ánh mắt liền đổ dồn vào Giang Hạo. Dù hắn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng vô ích. Trong toàn bộ đại điện, chỉ có Giang Hạo là “mặt lạ”. Giang Hạo khẽ chau mày. Thực ra, những cuộc bàn tán của các học viên trong đại điện, hắn đều nghe được. Nhưng hắn không để ý. Có điều, lúc này, trong đại điện bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí Giang Hạo còn cảm nhận được từng ánh mắt đang nhìn về phía mình. Giang Hạo biết, hắn không thể tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần được nữa. “Bá”. Giang Hạo mở mắt ra. “Xin hỏi các hạ là…” Thấy Giang Hạo mở mắt, có người không kìm được mở miệng. Nhưng đối phương còn chưa dứt lời, Giang Hạo đã lên tiếng: “Ta là Giang Hạo!” Không do dự, không hề che giấu. Hắn cứ thế chắc chắn nói ra tên mình. Trong giây lát, tất cả học viên trong đại điện dường như đều kinh ngạc. Thật sự là Giang Hạo? Rất nhiều người đều hoang mang. Tiếp theo đó là sự náo nhiệt. Bầu không khí trong toàn bộ đại điện lập tức trở nên sôi sục. Người thủ quan a! Đây chính là người thủ quan Chiến Tháp! Lại còn là người thủ quan tầng thứ nhất của Chiến Tháp. Điều này có nghĩa là sau này hễ có võ giả nhập đạo cung, có võ giả muốn xông Chiến Tháp thì về cơ bản đều sẽ “đối mặt” với Giang Hạo. Chỉ cái tiếng tăm này thôi, e là rất nhiều Đại Tông Sư đỉnh phong cương kình cũng kém xa. Cũng như Phương Hải, Nghiêm Thiên Ca. Ai cũng biết không ai là không biết đến. Mà sau này Giang Hạo cũng sẽ như vậy. Đệ nhất nhân Hóa Kình của Đạo Cung! Đây là vinh quang như thế nào? “Chính xác một trăm phần trăm!” “Ngươi…ngươi thật sự là Giang Hạo?” Giang Hạo lại một lần nữa xác nhận. Mọi người đều tò mò đánh giá Giang Hạo. Ngũ Hành thần công, khắc chế tất cả các loại Ngũ Hành chi kình. Lại có cả thần huyết, và cả thánh thể đáng sợ. Có thể nói, Giang Hạo lập tức không còn bất kỳ “bí mật” nào. Nhưng cũng chính vì thế, hắn thu hút vô số sự chú ý của mọi người. “Đạo sư đến rồi.” Ngay lúc này, Chu Bất Thành đã đến. Chu Bất Thành bước vào đại điện. Mọi người lập tức im lặng trở lại. Giang Hạo cũng nhìn thấy Chu Bất Thành. Đối phương là một võ giả trung niên. Trên người không tỏa ra bao nhiêu khí tức mạnh mẽ. Thậm chí nhìn có vẻ hơi nho nhã. Nhưng một người có thể trở thành đạo sư của Chiến Viện, thì Chu Bất Thành nhất định là một võ giả có chiến lực vô cùng cường đại. Hơn nữa còn là đỉnh phong cương kình Đại Tông Sư. “Lớp công khai của ta, quy tắc vẫn như cũ, không được hỏi câu, không được ngắt lời, có vấn đề gì thì sau giờ học hãy hỏi.” “Nếu không có hứng thú thì có thể tùy ý rời đi.” “Hôm nay vẫn là giảng về Thân Ý pháp cơ bản nhất…” Chu Bất Thành nói chuyện hết sức nhu hòa, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết. Không hề có lời thừa, lập tức bắt đầu bài giảng. Giang Hạo cũng hết sức chăm chú lắng nghe. Nhất là cái gọi là “Thân Ý pháp” này đã khiến lòng Giang Hạo nổi sóng kinh hoàng. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Phương Hải chỉ có kiếm ý và huyết mạch bình thường thôi mà lại có thực lực mạnh đến vậy. Thân Ý pháp! Chắc chắn là Thân Ý pháp! Phương Hải đã luyện Thân Ý pháp đến một cảnh giới cực cao. Nghiêm Thiên Ca cũng như vậy. Đều luyện Thân Ý pháp đến trình độ cực cao. Cái gọi là Thân Ý pháp chính là chú trọng đến sự hợp nhất giữa thân và ý, từ đó điều động toàn bộ lực lượng cơ thể mình hợp làm một, điều khiển như cánh tay. Mà trước kia Minh Kình, Ám Kình, nhìn như đã hòa làm một thành Hóa Kình. Nhưng trên thực tế, chúng vẫn chưa triệt để dung hợp, mười phần uy lực chỉ phát huy được năm, sáu phần mà thôi. Còn có cả thần huyết, thánh thể cũng vậy. Đều là từng cái riêng lẻ mà chiến đấu. Do đó, thủ đoạn của Giang Hạo thì nhiều, nhưng thực ra không thể thống nhất lại được, không thể kết lại thành một sợi dây thừng. Thân Ý pháp chính là để giải quyết vấn đề này. Chỉ cần cảnh giới Thân Ý pháp cao, thì có thể kết tất cả lực lượng trên người thành một sợi dây, từ đó bùng nổ ra. Thảo nào các học viện Chiến Viện đều lợi hại đến vậy. Thân Ý pháp này chính là nền tảng. Mà Chu Bất Thành còn giảng giải về Thân Ý pháp trong lớp công khai, đủ thấy Thân Ý pháp này là cơ bản nhất trong cơ bản. Giang Hạo cũng từng chữ từng chữ cẩn thận lắng nghe. Dù hiện tại hắn chưa luyện, nhưng cứ nghe trước rồi khi luyện sau cũng không sao cả. Thời gian trôi nhanh, một canh giờ trôi qua. Lớp công khai của Chu Bất Thành cũng kết thúc. Vừa kết thúc, lập tức có rất nhiều học viên đến hỏi về vấn đề liên quan đến Thân Ý pháp. Chu Bất Thành hết sức kiên nhẫn, lần lượt giải đáp hết. Mãi cho đến khi không còn ai hỏi nữa. Chu Bất Thành liếc nhìn các học viên trong đại điện, lớn tiếng hỏi: “Giang Hạo có ở đây không?” “Bá”. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Giang Hạo. Giang Hạo cũng đứng lên đáp lời: “Đạo sư Chu, ta là Giang Hạo.” “Ừm, lên đây.” Giang Hạo đi đến. Hắn thực ra cũng có vấn đề, nhưng vì chưa luyện Thân Ý pháp nên hỏi những câu này cũng vô ích. Chu Bất Thành nhìn Giang Hạo, giọng bình tĩnh nói: “Ta đã đến tầng thứ nhất của Chiến Tháp, dù ngươi thay thế Phương Hải, nhưng hoàn toàn dựa vào thần huyết và thánh thể của ngươi, là dùng sức mạnh nghiền ép, nhưng cách vận dụng lực lượng của ngươi quá thô ráp, hoàn toàn không có một chút dấu vết của Thân Ý pháp.” “Ngươi hẳn là chưa luyện tập Thân Ý pháp nhỉ?” Giang Hạo gật đầu nói: “Ta mới nhập Đạo Cung, chưa kịp học Thân Ý pháp.” “Ừm, chưa học Thân Ý pháp mà ngươi đã hạ gục được Phương Hải, tiềm lực rất lớn.” "Đi thôi, trước cứ học tập Thân Ý pháp, có gì không hiểu, lần sau khóa công khai có thể hỏi ta." "Cảm ơn Chu đạo sư." Giang Hạo rõ ràng cảm nhận được Chu Bất Thành thả ra thiện ý. Đây là chuyện tốt. Giang Hạo rất sớm đã hiểu danh tiếng mang đến lợi ích. Bởi vậy, hắn đi đâu cũng không che giấu. Đều sẽ tận lực thể hiện ra thiên phú của mình. Danh tiếng càng lớn, liền càng khiến người quan tâm. Từ đó trong lúc vô hình cũng sẽ có một chút ưu đãi hoặc là lợi ích. Giang Hạo trước đó đều chưa từng gặp qua Chu Bất Thành, càng không nhận ra Chu Bất Thành, có thể Chu Bất Thành lại chủ động phóng xuất ra thiện ý. Nguyên nhân? Tự nhiên là Giang Hạo hạ gục Phương Hải, trở thành Chiến Tháp tầng thứ nhất Thủ Quan giả. Này thuộc về "thiên phú bùng nổ" cũng khó trách Chu Bất Thành nổi lên lòng yêu tài. Giang Hạo rời khỏi đại điện khóa công khai, trực tiếp đi Vạn Pháp các bên trong Đạo Cung. Vạn Pháp các thu vào toàn bộ công pháp của Đạo Cung. Nhưng cần tích phân mới có thể đổi. Chỉ cần tích phân đầy đủ, công pháp gì cũng có thể đổi. Chỉ là không thể truyền ra ngoài thôi. Giang Hạo đi Vạn Pháp các, trực tiếp tìm kiếm "Thân Ý pháp". Hắn rất nhanh đã tìm được. Thân Ý pháp hết sức nổi tiếng. Dù sao cũng là công pháp cơ bản của Chiến viện, mỗi học viên Chiến viện đều sẽ học tập. Kỳ thật cũng không chỉ học viên Chiến viện, học viên các phân viện khác cũng đều sẽ luyện một chút Thân Ý pháp. Dù sao ai cũng muốn thực lực của mình mạnh hơn. Chẳng qua là học viên Chiến viện tốn nhiều tinh lực hơn vào Thân Ý pháp thôi. Thân Ý pháp rất rẻ, chỉ cần mười điểm tích lũy. Giang Hạo đổi Thân Ý pháp sau liền trở về viện tử của mình, lập tức trong phòng mở ra Thân Ý pháp. Thân Ý pháp cần ngộ tính rất cao. Bất quá, Giang Hạo chỉ dùng hai canh giờ liền nhập môn. Vừa mới nhập môn, Giang Hạo liền rõ ràng cảm giác được bản thân điều khiển "kình" càng tốt hơn một bậc. Tựa hồ có thể bộc phát ra nhiều lực kình hơn. Bất quá, đây chỉ là nhập môn thôi. Theo như sách viết nói, muốn đi đến tinh thông thậm chí tiểu thành, đại thành, vậy thì không dễ dàng như vậy. Giang Hạo bắt đầu thử tu luyện Thân Ý pháp. Dựa theo trình tự của Thân Ý pháp, hắn một lần lại một lần vận chuyển Thân Ý pháp. 1% 2% 3% 4% 5% . . . Giang Hạo cảm giác tiến độ Thân Ý pháp không ngừng tăng lên. Sau đó, hắn cũng cảm giác được Thân Ý pháp đạt đến cảnh giới tinh thông. "Cái này là tinh thông?" Giang Hạo dường như có chút không thể tin được. Lúc này mới bao lâu? Chưa đến mấy canh giờ. Thân Ý pháp của hắn vậy mà từ nhập môn đã đến tinh thông? Đây quả thực là... Quá không thể tưởng tượng nổi. Đến Giang Hạo chính mình cũng không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận