Ta Khai Sáng Thiên Kiêu Kỷ Nguyên

Chương 31: Không nể mặt Giang Hạo lại như thế nào?

Trong động phủ, Đại Hổ thấp giọng gào thét. Sâu đủ thấy vết thương tuy không chí mạng, nhưng rất đau. Giang Hạo một bên bôi thuốc cho Đại Hổ, một bên trấn an nó. Dưới sự trấn an của Giang Hạo, Đại Hổ thoa thuốc, vết thương cũng dần ngừng chảy máu. Bất quá, do mất máu quá nhiều, vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhìn Đại Hổ chìm vào giấc ngủ, Giang Hạo rơi vào trầm tư. Đại Hổ tu luyện Thiên Yêu Bạch Hổ Kinh đã hơn một năm, tiến bộ thấy rõ. Ít nhất, nhiều đệ tử ngoại môn Minh Kình cũng không phải là đối thủ của nó. Về phần võ giả Ám Kình, có lẽ có thể gây cho Đại Hổ chút tổn thương, nhưng để chém ra vết đao kinh khủng như vậy thì võ giả Ám Kình không làm được. Chắc chắn là võ giả Hóa Kình trở lên!
"Hóa Kình..." Giang Hạo thấp giọng lẩm bẩm.
Võ giả Hóa Kình, có thể là đệ tử nội môn, cũng có thể là chấp sự.
Thời gian từng giờ trôi qua. Sau hai canh giờ, Hạ Hồng về tới động phủ.
"Hồng tỷ tỷ, nghe ngóng được thế nào?" Giang Hạo hỏi.
Hạ Hồng liếc nhìn Giang Hạo, tựa hồ muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng mới lên tiếng: "Giang Hạo, ta tìm người nghe ngóng chuyện này, kỳ thật cũng không khó. Nội môn rất nhiều người đều thấy toàn bộ quá trình Đại Hổ bị thương."
"Chẳng qua là, có hơi phiền toái."
Giang Hạo nhướng mày: "Phiền toái gì?"
"Giang Hạo, người đả thương Đại Hổ chính là đệ tử nội môn Lãnh Nguyệt."
"Nguyên nhân gây ra là do Đại Hổ và linh sủng của Lãnh Nguyệt tranh ăn, kết quả đánh nhau. Linh sủng của Lãnh Nguyệt không địch lại Đại Hổ, sau đó Lãnh Nguyệt thấy vậy liền xuất đao làm bị thương Đại Hổ."
"Lãnh Nguyệt?" Giang Hạo cười lạnh: "Hồng tỷ tỷ, có gì cứ nói thẳng, Lãnh Nguyệt này có phải lai lịch lớn không?"
Thật ra Giang Hạo đã đoán được. Nếu là đệ tử nội môn bình thường, Hạ Hồng sao có thể ấp úng?
"Giang Hạo, có lẽ ngươi cũng đoán được, thân phận của Lãnh Nguyệt thật sự không đơn giản, nàng là hoàng tộc!"
"Hoàng tộc?" Giang Hạo nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Ta nhớ Hoàng Thiên Tông quản hạt rất nhiều thành trì, không nghe nói có vương triều nào."
"Lãnh Nguyệt xuất thân từ hoàng tộc Đại Càn. Mà Đại Càn là một đại vương triều tiếp giáp với Hoàng Thiên Tông, thế lực ngang nhau, nhưng dùng hoàng tộc trấn áp thiên hạ. Thân phận huyết thống hoàng thất, địa vị vô cùng cao."
"Hoàng thất Đại Càn cũng phái rất nhiều con em đến các môn phái xung quanh để luyện võ. Trải qua nhiều năm tích lũy, người của hoàng thất Đại Càn tại Hoàng Thiên Tông cũng rất nhiều, có một chút thế lực."
Giang Hạo hiểu rõ. Thân phận Lãnh Nguyệt không liên quan đến Hoàng Thiên Tông. Nhưng Đại Càn rất mạnh. Có thể Đại Càn mạnh hơn, cũng không quản được chuyện của Hoàng Thiên Tông.
"Mặc kệ Lãnh Nguyệt có thân phận gì, nàng đã làm Đại Hổ bị thương, chuyện này nhất định phải cho ta một lời giải thích!" Giang Hạo khẳng khái nói.
Bình thường hắn rất điệu thấp và sẽ không gây sự với người khác. Nhưng nếu người khác chọc vào hắn, Giang Hạo cũng không e ngại. Nhất là lần này Đại Hổ bị thương nặng như vậy, khiến Giang Hạo vô cùng phẫn nộ.
"Đại Hổ, tỉnh." Giang Hạo vỗ đầu Đại Hổ.
Đại Hổ ngủ được hai canh giờ, lại bôi thuốc, nên tinh lực đã khôi phục, trông không còn thảm hại như trước.
"Đại Hổ, đi theo ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"
Nói xong, Giang Hạo đứng dậy mang theo Đại Hổ rời khỏi động phủ, chuẩn bị đi tìm Lãnh Nguyệt.
"Giang Hạo, ta đi cùng ngươi!" Hạ Hồng nghĩ một chút, vẫn đuổi theo ra ngoài. Nàng là người của Hạ gia Thanh Dương, Đại Càn không quản được Hạ gia Thanh Dương.
...
Động phủ của Lãnh Nguyệt. Lúc này, Lãnh Nguyệt đang bôi thuốc cho linh sủng. Linh sủng của nàng là một con thỏ. Hiện tại toàn thân con thỏ đều bị thương. Cho dù là dị chủng, muốn hồi phục hoàn toàn cũng cần đủ loại linh dược trân quý.
Lãnh Nguyệt hết sức đau lòng. Con thỏ này là mẹ nàng đưa cho. Nàng vô cùng quý trọng. Hiện tại nó bị thương nặng như vậy, nàng hận không thể giết chết con hổ kia. Bất quá, Lãnh Nguyệt lúc ấy vẫn kiềm chế và lưu thủ, không giết chết con hổ đó. Dù sao, những con hổ tự do đi lại trong nội môn thường là "có chủ". Nếu giết hổ, chỉ sợ sẽ rước thêm nhiều phiền toái.
"Công chúa, ta thăm dò được chủ nhân của con hổ kia."
"Là ai?" Lãnh Nguyệt hỏi.
Thị nữ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Chủ nhân của con hổ đó là đệ tử nội môn Giang Hạo!"
"Giang Hạo? Cái tên này sao quen thuộc vậy?"
"Công chúa, chính là Giang Hạo xông qua tầng chín của Hoang Thiên Tháp hai năm trước, trực tiếp lên nội môn đó."
"Cái gì, là hắn?" Lãnh Nguyệt nhớ ra.
Hai năm trước, danh tiếng của Giang Hạo nổi như cồn, truyền khắp Hoàng Thiên Tông. Chỉ là Giang Hạo nhập môn hai năm, rất điệu thấp, dần dần không có động tĩnh, nên Lãnh Nguyệt nhất thời không nhớ tới.
"Công chúa, người làm bị thương hổ sủng của Giang Hạo, liệu Giang Hạo có đến tìm không?"
Lãnh Nguyệt cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Sợ cái gì? Linh sủng của hắn đâu có chết, chỉ là bị thương thôi."
"Ta biết Giang Hạo được Hoàng Thiên Tông coi trọng, về sau có thể là 'Đạo Chủng' có hy vọng Nhập Đạo."
"Thì sao chứ? Ta đâu có ý định nịnh nọt hắn. Nếu như hắn không trở thành chân truyền đệ tử, ta trực tiếp về lại Đại Càn, không cần phải ở lại Hoàng Thiên Tông."
Lãnh Nguyệt không mong cầu gì ở Giang Hạo nên không có gì phải sợ. Còn về việc đắc tội Giang Hạo? Lãnh Nguyệt hoàn toàn không sợ. Nàng ngược lại sẽ trở về Đại Càn. Giang Hạo có thể đến Đại Càn gây phiền phức cho nàng sao? Cho nên, Lãnh Nguyệt không để chuyện này trong lòng.
"Lãnh Nguyệt, cút ra đây!" Đúng lúc này, bên ngoài động phủ truyền đến một giọng nói xa lạ.
"Không xong rồi, công chúa điện hạ, Giang Hạo đã tìm đến rồi!" Lãnh Nguyệt lập tức đứng dậy.
"Thật sự đến rồi? Đi, ra xem một chút." Lãnh Nguyệt dẫn người hướng ra ngoài động phủ.
Lúc này, bên ngoài động phủ của Lãnh Nguyệt, đã có không ít đệ tử nội môn vây quanh. Bọn họ đều đã thấy Giang Hạo. Cũng nghe được lời vừa rồi của Giang Hạo.
"Đây là Giang Hạo lên thẳng nội môn sao?"
"Đúng, là hắn."
"Sao hắn lại có xung đột với Lãnh Nguyệt?"
"Nghe nói là Lãnh Nguyệt ra tay đánh bị thương linh sủng của Giang Hạo."
"Giang Hạo từ sau khi nhập môn vô cùng điệu thấp, còn đi ngoại môn nghe giảng, nghe nói là đang chuẩn bị đột phá Ám Kình. Vậy hắn hiện tại đã đột phá chưa?"
"Hai năm rồi, nếu vẫn chưa đột phá Ám Kình thì chậm quá. Không giống tốc độ tu luyện của 'Đạo Chủng'."
"Đừng quan tâm Giang Hạo có đột phá hay không, hắn đến tìm Lãnh Nguyệt, xem ra náo nhiệt rồi. Lãnh Nguyệt cũng không phải là người dễ trêu, còn rất mạnh, có khi Giang Hạo sẽ phải chịu thiệt đó..."
Những đệ tử nội môn này đều biết tính cách Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt không dễ chọc. Giang Hạo có thể không thắng được. Dù sao Giang Hạo cũng chỉ là đệ tử nội môn với tu vi Minh Kình. Cho dù đã đột phá Ám Kình thì cũng sao? Lãnh Nguyệt có thể là võ giả Hóa Kình!
Nội môn hiếm khi có chuyện vui, nhiều đệ tử đều thích thú đứng xem.
Cuối cùng, Lãnh Nguyệt đi ra. Giang Hạo liếc mắt đã thấy Lãnh Nguyệt.
"Lãnh Nguyệt, việc ngươi làm bị thương Đại Hổ, giải thích thế nào đây?" Đại Hổ bên cạnh Giang Hạo cũng gầm nhẹ về phía Lãnh Nguyệt.
"Giang Hạo, ngươi đến đây gây sự?"
"Con súc sinh này cắn bị thương linh sủng của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự tìm tới cửa trước." Lãnh Nguyệt cười lạnh nói.
"Tranh đấu giữa linh sủng, cho dù bị thương, ngươi chỉ cần đuổi đi là được, sao phải ra tay nặng như vậy?"
"Ngươi nói Đại Hổ là súc sinh, ngươi một đệ tử nội môn, lại so đo với một con súc sinh..." Giang Hạo lắc đầu.
Mấy đệ tử nội môn xung quanh đã bật cười. Ai cũng nghe rõ ý trong lời Giang Hạo.
"Giang Hạo, ngươi..." Lãnh Nguyệt tức giận.
Nàng là công chúa hoàng thất Đại Càn, từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, được người hầu hạ. Cho dù đến Hoàng Thiên Tông, cũng không ai dám trêu chọc nàng. Vậy mà Giang Hạo dám làm khó dễ nàng trước mặt mọi người?
"Giang Hạo, bớt nói nhiều lời. Mặc dù Tông chủ hứa cho ngươi thân phận 'Đạo Chủng', nhưng bây giờ ngươi không phải Đạo Chủng, thậm chí Hóa Kình cũng chưa đạt, ngươi lại dám ra mặt cho con súc sinh này?"
"Đừng nói là đánh bị thương con súc sinh này, nếu biết trước ta đã làm thịt nó, ngươi làm gì được ta?" Lãnh Nguyệt giận quá hóa cười.
Nàng không sợ Giang Hạo. Cho dù là đạo chủng tương lai của Hoàng Thiên Tông, cũng không làm gì được nàng?
Lãnh Nguyệt giận quá mất khôn, lời nói vừa thốt ra, xung quanh liền yên tĩnh trở lại, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Giang Hạo. Lời của Lãnh Nguyệt cũng nói ra những điều mà vài đệ tử nội môn nghĩ trong lòng.
Giang Hạo là thiên tài. Thậm chí là đạo chủng tương lai, nhưng thì sao? Hiện tại Giang Hạo cũng chỉ có tu vi Minh Kình hoặc Ám Kình, ngay cả Hóa Kình còn chưa đạt. Bình thường người ta nể mặt Giang Hạo, vậy không nể mặt Giang Hạo thì sao chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận