Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật - Chương 77: Sát ý sôi trào! Huyết lộ! (length: 8376)

Kiều thẩm, cứ như vậy để đói các nàng, có thể chết đói không? Chúng ta thế nhưng là tốn không ít bạc đem những tiểu nha đầu này mua được, nếu là tổn thất một cái, mấy vị đương gia đều không tha cho chúng ta.
Có chút lờ mờ trong phòng, một tên lâu la của Khoái Hoạt trại hỏi.
Yên tâm đi, ta có kinh nghiệm, những nha đầu này bướng bỉnh cực kì, không đem các nàng đói đến ngoan ngoãn, phản cốt san bằng chờ đến tiếp khách thời điểm, tính tình, trêu đến khách nhân không cao hứng, đó mới là phiền phức.
Kia bà nương trang điểm lòe loẹt hơi già cất giọng the thé nói: Các ngươi a, vẫn là kém kiến thức, không cần lo lắng, không chết đói đâu, những nha đầu này đều là tiện cốt đầu, chỉ cần có nước bọt cho các nàng uống, mấy ngày đều không cần lo lắng các nàng chết đói.
Đúng thế, chúng ta nào có kiến thức rộng như kiều thẩm ngài, ai mà không biết ngài trước kia, thế nhưng là hoa khôi của Xuân Nguyệt lâu, tự nhiên so với chúng ta những thứ nhỏ bé này hiểu nhiều lắm. Tên tiểu lâu la kia nịnh nọt nói.
Đúng vậy a, ngài xem những cô nương trong trại chúng ta, bị ngài điều giáo qua, cái nào không phải nghe dạy nghe huấn, đây đều là công lao của kiều thẩm ngài. Một tên lâu la khác cũng đồng dạng cười bồi nói.
Ha ha ha... Hai người các ngươi đồ ranh con, vẫn còn thật biết nói chuyện.
Kiều thẩm phát ra tiếng cười chói tai, toàn thân run rẩy, son phấn trên mặt đều nhanh rớt xuống.
Nhưng mà, ngay sau đó, tiếng cười chói tai này liền im bặt.
Bởi vì, một đoạn mũi đao, từ trước ngực của nàng thò ra, xuyên thủng nàng.
Kiều thẩm, ngươi thế nào?
Trong bóng tối, hai tên tiểu lâu la còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, thấy nàng bỗng nhiên không lên tiếng, không khỏi hỏi.
Sau đó, bọn hắn liền hoảng sợ nhìn thấy, thân thể kiều thẩm bỗng nhiên bay lên, đâm vào vách đá lũy thế đối diện, máu tươi văng khắp nơi, lăn xuống trên mặt đất, không rõ sống chết.
Đồng thời, một bóng người từ phía sau lưng kiều thẩm xuất hiện.
Ai!
Lần này, hai tên lâu la làm sao không biết, là có địch nhân xâm nhập.
Nhưng mà, chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt tiếp theo, đao quang lóe lên, từ yết hầu của hai người xẹt qua.
Hai tên lâu la định hô người, lập tức không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể che lấy yết hầu, mắt lộ vẻ hoảng sợ ngã trên mặt đất.
Miệng lắp bắp muốn nói điều gì, lại chẳng nói nên lời, máu tươi từ kẽ tay chảy ra, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Biến cố này, đến bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng trong phòng, ngoại trừ thiếu nữ vừa bị đưa tới, phát ra tiếng kêu sợ hãi, những người còn lại, đều núp ở nơi hẻo lánh, run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng này.
Tựa hồ những ngày này bị giáo huấn, khiến các nàng mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không dám lớn tiếng kêu la.
Thiếu nữ kia kêu lên một tiếng, bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng che miệng mình, không còn dám phát ra một tia âm thanh.
Lục Thanh chém chết ba tên cặn bã, trên mặt không có chút vui vẻ nào.
Có năng lực nhìn gần như ban đêm của hắn, có thể nhìn rất rõ ràng, nơi hẻo lánh bị hàng rào thô ngăn cách, đến cùng là tình hình gì.
Đó là bảy tám nữ hài nhi, bị xích sắt khóa lại, nhìn thân hình diện mạo, lớn nhất bất quá mười sáu mười bảy tuổi, nhỏ nhất, e rằng chỉ có tám chín tuổi.
Những cô bé này, ngoại trừ thiếu nữ vừa bị giam vào, còn lại, tất cả đều tóc tai bù xù, thân thể gầy gò, một bộ dạng người không ra người, ma không ra ma.
Nhìn những nữ hài hoảng sợ nhìn mình, Lục Thanh không biết nên an ủi các nàng thế nào.
Chỉ có thể nói: Các ngươi trước ở đây đừng động, đợi thêm một lát, ta sẽ quay lại cứu các ngươi ra ngoài.
Nói xong, Lục Thanh đi ra khỏi phòng, cài cửa lại.
Đứng bên ngoài phòng, nhìn những ánh đèn sáng tỏ bên ngoài, ánh mắt Lục Thanh, tràn đầy lạnh lẽo.
Vừa giết ba tên cặn bã, không khiến hắn nhẹ nhõm chút nào, ngược lại, sát ý trong lòng càng sôi trào hơn.
Những gì các nữ hài trong phòng phải chịu đựng, khiến hắn không khỏi nghĩ đến, mục đích Hàn Ngũ bọn hắn hôm nay đến Cửu Lý thôn, chính là muốn bắt Tiểu Nghiên đi.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu không phải hắn vừa lúc có chút năng lực, Tiểu Nghiên bị bắt tới nơi này, sẽ phải chịu đựng những gì.
Tiểu Ly, ngươi có thể cảm ứng được, người mạnh nhất trong trại này, ở đâu không?
Trầm mặc hồi lâu, Lục Thanh mới khẽ hỏi.
Tiểu Ly nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ về một hướng.
Lục Thanh nhìn theo, chính là tòa lầu gỗ cao lớn nhất, bắt mắt nhất ở trung tâm trại.
Quả nhiên là ở đó sao?
Lục Thanh đeo đao, chậm rãi đi về phía tòa lầu gỗ cao lớn kia.
Lần này, hắn không tiếp tục che giấu thân hình, sát ý đang thiêu đốt trong lồng ngực, khiến hắn không muốn làm chuyện lén lút nữa.
Điều hắn cần hơn bây giờ, là làm sao để phát tiết sát ý đang sôi trào này.
Mở dị năng, Lục Thanh trực tiếp đi về phía lầu gỗ.
Bất ngờ, ở góc rẽ xuất hiện hai tên hán tử đang tuần tra, cầm đèn lồng, tay còn cầm một cây gậy gỗ.
Hai người nhìn thấy Lục Thanh đeo đao, trên vai còn đứng một con thú nhỏ kỳ dị, không khỏi giật mình.
Lập tức hô lớn: Đứng lại, ngươi là ai?
Vừa dứt lời, Lục Thanh đạp mạnh dưới chân, thân hình lóe lên, đã xuyên qua giữa hai người.
Ngay sau đó, hai cái đầu từ phía sau hắn bay lên, hai tên tuần tra của Khoái Hoạt trại, hai tay quơ quào, nằm sấp xuống đất.
Một đao chém chết hai tên lâu la, Lục Thanh không quay đầu lại nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi được vài chục bước, thấy một người hùng hổ, từ hướng lầu gỗ đi tới.
Cúi đầu, miệng lẩm bẩm chửi "Vương bát đản" "Không thể nào" "Gỡ vốn" gì đó, đi về phía Lục Thanh.
Đến trước mặt Lục Thanh, phát hiện có người chắn đường, hắn ngẩng đầu lên chửi: Làm gì, tránh ra, không thấy lão tử đang bận à...
Chửi được một nửa, thấy đao trên tay Lục Thanh, lập tức như bị bóp cổ, không chửi được nữa.
Lục Thanh nhìn bệnh chốc đầu trên đầu kẻ kia, nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước nghe được ở ngoài trại.
Không chút do dự, hắn nhẹ nhàng vung tay, lại một cái đầu bay lên.
Lại một cái mạng nữa, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có, liền bị một đao lấy mạng.
Né sang một bên tránh máu tươi bắn ra, Lục Thanh tiếp tục đi về phía lầu gỗ.
Lúc này hắn đã rất gần lầu gỗ.
Chỗ cửa lớn dưới lầu gỗ, có hai tên hán tử tay cầm đao côn canh gác.
Thấy cảnh tượng này, sau khi kinh hãi, lập tức chạy về phía bên này.
Ngươi làm gì!
Nhìn hai người chạy tới, lần này, Lục Thanh không động đao nữa.
Mà là hơi khom người, ngay sau đó, khí huyết mạnh mẽ trong cơ thể bộc phát, hai chân giẫm lên mặt đất cứng rắn tạo thành hai dấu chân, thân thể bỗng nhiên biến mất tại chỗ, với tốc độ cực nhanh phóng về phía hai người kia.
Sau đó khi hai bên đến gần, phanh phanh hai tiếng, kèm theo âm thanh xương gãy liên tiếp, hai tên thủ vệ kia với tốc độ còn nhanh hơn, bay ngược về phía sau.
Đập vào cửa lớn của lầu gỗ, đâm vào bên trong lầu, gây ra vô số tiếng kêu sợ hãi.
Trong những tiếng thét chói tai, Lục Thanh bước vào lầu gỗ, Tiểu Ly trên vai, đã không biết đi đâu mất.
Vào trong lầu, Lục Thanh nhìn lướt qua, liền thấy rõ tình hình bên trong.
Tầng một của lầu gỗ này, rất rộng rãi.
Xem ra là một sòng bạc, chỉ là, cái bàn lớn đặt ở giữa, để các loại dụng cụ đánh bạc, đã bị hai cái xác thủ vệ hắn đá vào đâm cho nát bét, các loại dụng cụ đánh bạc cùng tiền vụn, rơi đầy đất.
Các con bạc, cùng những cô gái ăn mặc hở hang, đang hoảng sợ né sang hai bên.
Thấy Lục Thanh đi tới, mọi người không khỏi nhìn về phía hắn.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy phẫn nộ, vang lên từ phía trên.
Kẻ nào dám đến Khoái Hoạt trại ta gây rối?!
Lục Thanh ngẩng đầu, nhìn mấy người đi ra từ tầng hai, đặc biệt là bóng người cao lớn dẫn đầu.
Bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười: Tự nhiên là người đến giết các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận